Lúc Lưu Mộng Y tới ở trong huyện, hai người liền nhìn thấy trong phòng có Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan hai cô gái này vừa tắm gội sạch đang ngồi ở chỗ kia xem tivi.
- Thầy Diệp!
- Chị Mộng Y!
Hai người nhìn thấy hai người Diệp Trạch Đào đi vào, đều đứng dậy chào hỏi.
Lưu Mộng Y sớm đã biết hoàn cảnh của hai cô gái, biết được hai cô đều từng có hoàn cảnh gia đình nghèo khổ, là do Diệp Trạch Đào giúp đỡ mới trở nên tốt hơn, cười nói:
- Hai người không lên lớp à?
Dương Ngọc Tiên nhìn lên người Lưu Mộng Y một chút, cung kính nói:
- Chị Mộng Y, hôm nay không có lên lớp, vốn lẽ muốn về nhà, vừa đúng lúc ba em đến để mua một ít thuốc màu, ông ấy đi rồi em liền hẹn Nguyệt Lan đến để tắm rửa.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, hỏi:
- Ba em mua thuốc màu để làm gì?
- Nghe nói muốn chế tạo một chút đạo cụ gì đó để đến lễ quốc khánh sử dụng.
Thôi Nguyệt Lan nói:
- Em nghe nói là mọi người muốn làm một niềm vui bất ngờ gì đó, là muốn chúc mừng đám cưới của hai người.
Hai cô sớm đẫ được gia đình đã ám thị, Lưu Mộng Y là vợ của Diệp Trạch Đào sự việc này là sẽ không thay đổi, hai người họ cũng không có ý nghĩ tranh chấp nữa. Nhìn thấy Lưu Mộng Y xinh đẹp như vậy, lại có khí chất như vậy, hai cô còn với Lưu Mộng Y có vẻ vô cùng thân thiết.
Diệp Trạch Đào càng cảm thấy trong việc này có nội tình, chính mình cũng không biết lễ quốc khánh phải làm một hoạt động dạng lớn như thế nào, các dân chúng làm sao có thể tự mình làm?
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến chính mình cũng xem nhẹ việc hoạt động mang tính cộng đồng trong lễ quốc khánh.
Nhìn thoáng qua Lưu Mộng Y nói:
- Em xem xem anh, bận rộn một hồi, cũng quên đi việc này rồi! Cũng tốt, cũng còn nửa tháng thời gian, hẳn là vẫn là con kịp!
Nói xong câu nói như vậy, Diệp Trạch Đào vẫn còn cảm thấy trong chuyện này vẫn còn một chút nội tình.
Để cho mấy người phụ nữ ở bên ngoài nói chuyện, Diệp Trạch Đào đi vào bên trong phòng ngủ, gọi điện thoại đến nhà của Dương Phẩm Chí.
- Anh Dương, sức khỏe vẫn khỏe chứ?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào gọi điện thoại đến hỏi thăm sức khỏe, Dương Phẩm Chí có chút xúc động nói:
- Bí thư Diệp, anh bận như thế, còn quan tâm đến sức khỏe của tôi, tôi vẫn khỏe!
Cười ha ha, Diệp Trạch Đào nói:
- Công việc của Âm Lương Thiến rất quan trọng, quần chúng có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó hay không, các chi bộ Đảng các anh là mấu chốt, nhất định phải làm việc thật tốt.
- Bí thư Diệp an tâm, bây giờ xu thế phát triển của Âm Lương Thiến rất tốt, không ít dự án đều nhìn thấy được kết quả rồi. Cuộc sống của mọi người đều được cải thiện ở diện rộng, mọi người đều hiểu rất rõ, không có anh thì không có chúng tôi ngày hôm nay.
- Anh Dương, sao các anh đột nhiên muốn làm hoạt động gì đó vậy?
Dương Phầm Chí cười ha ha một tiếng nói:
- Không có gì, không có gì.
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Dương, đến tôi mà anh cũng không nói sự thật?
Câu nói này có chút nặng nề, trong lòng Dương Phẩm Chí người mà ông ta khâm phục nhất chính Diệp Trạch Đào, chính vì thế khi nghe thấy hắn nói như thế liền chần chừ một chút mới nói:
- Bí thư Diệp, mọi người chính là muốn tạo một chút niềm vui bất ngờ cho anh.
- Anh nói cho tôi nghe một chút về tình huống này, có một số chuyện rất phức tạp.
Dương Phẩm Chí nghe ra Diệp Trạch Đào rất nghiêm túc, liền nói:
- Tình huống này là như thế này, lần trước không phải đến họp ở trong huyện sao? Sau khi họp xong, phó chủ tịch huyện Lý triệu tập một số ít cán bộ thôn để bàn công việc, bàn xong công việc cũng có chút muộn. Ông ta mời mọi người tới sơn trang dùng cơm, trong lúc ăn cơm, mọi người nói đến sự cống hiến của cậu đối với huyện, và cũng nói đám cưới của cậu. Mọi người liền nói đến việc cậu không đãi tiệc, và cũng không chấp nhận việc nhận lễ. Vì biểu đạt thành ý của mọi người, dự định lễ quốc khánh này cũng là thời gian đám cưới của cậu, tự tạo ra một sự tụ họp mang tính cộng đồng. Ở trong huyện làm hoạt động dân gian, đó chính là một chút thành ý mọi người đối với anh, vốn lẽ muốn giấu anh, bị anh biết rồi!
Lý Vĩnh Vệ?
Diệp Trạch Đào nghe được trong đó có một cái tên chủ yếu.
Phó chủ tịch huyện thường trực là người đến từ bên ngoài điều đến, Diệp Trạch Đào nhìn thấy ông ta từ trước đến nay đối với công việc của mình cũng vô cùng ủng hộ, nên đối với ông ta cũng rất có thiện cảm, thật sự không thể ngờ được, người phát động việc này không ngờ lại là ông ta.
Ông ta rốt cuộc là có dụng ý gì đây?
Chẳng lẽ nói ông ta cũng có hành động vì thiện ý?
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy bên trong hẳn là có một cạm bẫy nào đó.
Nói xong điện thoại, Diệp Trạch Đào cảm thấy chính mình đã xem nhẹ tìm hiểu đối với Lý Vĩnh Vệ, người này là một người không đơn giản!
Trước tiên Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỉ, đem sự việc xảy ra kể cho Điền Lâm Hỉ một lần, sau đó hỏi:
- Thưa thầy, thầy có biết Lý Vĩnh Vệ đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào không?
Điền Lâm Hỉ trầm tư một chút nói:
- Trạch Đào, cảnh giác của con là đúng, bây giờ con đang ở trong thời kì bồi dưỡng quan trọng, bất luận sự sai sót nào cũng có thể mất mạng. Có một việc thầy cũng muốn nói với con, Lý Vĩnh Vệ người này cũng không có nhiều lai lịch đâu, anh ta xuất thân từ một gia đình bình thường. Tuy nhiên, anh ta có một người thân ở Hải Đông đã gia nhập ủy viên thường vụ nhận chức Phó Chủ tịch thành phố.
Diệp Trạch Đào cảm thấy việc này có liên quan đến xa một chút, như thế nào mà liên quan đến Hải Đông rồi, hỏi:
- Người ở Hải Đông sao lại chạy đến Ninh Hải thế?
- Việc Lý Vĩnh Vệ đến Thảo Hải đảm nhận chức Phó chủ tịch huyện chính là ở bên Hải Đông đã có sự chào hỏi, là một sự trao đổi, việc này vốn cũng không phải là một việc lớn.
Điền Lâm Hỉ cũng không hiểu nội tình rõ ràng lắm, chỉ nói tình hình này một chút rồi cũng kết thúc.
Cầm lấy điện thoại, Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất kì lạ.
Gọi vào điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu, hắn ta hi vọng từ chỗ Trịnh Thành Trung có thể tìm hiểu một chút nội tình sự việc này, hắn ta tin tưởng rằng Trịnh Thành Trung nhất định biết được một chút nội tình mà Điền Lâm Hỉ cũng không nhất định biết.
Trịnh Tiểu Nhu rất chú ý nghe sự xét đoán của Diệp Trạch Đào, lập tức tỏ vẻ đi hỏi thăm việc này.
Bí thư thành ủy Hải Đông họ Phương, đây là một nhân vật có cấp bậc ngang với Trịnh Thành Trung, nếu liên quan đến Phương gia, việc này thì không phải là một chuyện nhỏ đâu!
Thật sự không thể ngờ được, ở bên cạnh mình lại có một nhân vật như thế này!
Diệp Trạch Đào cũng từ chuyện này nhìn thế chính mình thiếu sót, cứ nghĩ rằng Thảo Hải đã nắm trong tay, có chút tự đại rồi!
Lúc từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy ba người phụ nữ đang nói chuyện rất vui vẻ.
- Trạch Đào, Ngọc Tiên cô ta thật sự không tệ, tuy rằng lúc vừa mới vào trung học thành tích chỉ là trung bình, bây giờ thành tích của Ngọc Tiên đã là hạng nhất của cả năm đấy, Nguyệt Lan cũng không tệ, xếp trong hạng mười trở lại.
Diệp Trạch Đào cũng rất vui mừng nói:
- Tốt, anh biết hai người họ nhất định làm được!
Nghe thấy Diệp Trạch Đào khen ngợi, Dương Ngọc Tiên cười nói:
- Chỉ cần cố gắng, em tin tưởng vào chính mình!
Thôi Nguyệt Lan nói:
- Các thằng nhóc thối tha mà thôi, em tin tưởng rất nhanh có thể trong hạng năm trở về.
Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Sao em có thể nói các bạn học sinh là thằng nhóc thối tha?
Thôi Nguyệt Lan ưỡn ngực nói:
- Bọn họ vốn là thằng nhóc thối tha!
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười lên.
Lưu Mộng Y vui mừng, cười nói:
- Được rồi, hai cô gái, đi với chị đi làm cơm nào.
Nhìn thấy ba cô gái đi làm cơm, Diệp Trạch Đào một bên buồn chán coi tivi, một bên đợi điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu.
Lúc tùy tiện đổi qua một kênh khác, nhìn thấy trên tivi là một ca sĩ trong tiết mục bình chọn, lần trước mình đã xem qua người gọi là Trương Phong đạo diễn gì đó, người giả dạng con chó ngồi ở đó tiến hành lời bình. Nhìn thấy anh ta dùng những phương pháp như các nghệ thuật gia, càng nghĩ đến lúc ban đầu Lưu Tùng giới thiệu anh ta với bộ dạng cung kính ở trước mặt mình, Diệp Trạch Đào cũng có chút không dám tin vào chính sự việc mình nhìn thấy.
- A! Đây là Trương Phong mà!
Thôi Nguyệt Lan ngẩng đầu lên nhìn một cái liền giật mình hô lên một tiếng.
- Em cũng biết anh ta à?
- Bây giờ Trương Đạo diễn ở trong nước là đạo diễn lợi hại nhất, đóng vài bộ phim đều rất ăn khách, ở nước ngoài cũng được giải thưởng!
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Tuy rằng nói nghệ thuật không biên giới, nhưng mà, cách nhìn của phương đông và phương tây là khác nhau. Đích thực là văn hóa tây phương cũng không hiểu biết, đừng cho rằng lấy được giải thưởng ở phương tây thì có thể là giỏi lắm, bọn họ không biết đến chúng ta đâu!
Thôi Bằng Lan nói:
- Con nghe theo thầy Diệp.
Xem một hồi, tài ăn nói của Trương Phong này không tệ, không ngừng tiến hành lời bình, nhìn qua anh ta còn có bộ dạng rất chú tâm.
Xem tới nơi này, Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng có chút hiểu. Những người này tuy ra nổi tiếng, cũng ở trước mặt con cháu quý tộc, thì cái gì cũng không là gì cả. Nghĩ đến sự phục tạp của biểu diễn nghệ thuật, Diệp Trạch Đào đối với Thôi Nguyệt Lan nói:
- Đừng Ngưỡng mộ bọn họ, các em phải cố gắng học tập, phải làm nhà khoa học đấy!
Vừa đúng lúc Lưu Mộng Y đi ra, nghe được câu nói này của Diệp Trạch Đào, cười nói:
- Phụ nữ có một người chồng tốt là được rồi, làm như thế này như thế kia, mệt mỏi lắm!
Đôi mắt xinh đẹp của Thôi Nguyệt Lan nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chị Mộng Y nói đúng đó!
Sau khi hai cô gái đi rồi, Diệp Trạch Đào đổi một kênh khác, lúc đang xem, Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại đến nói:
- Trạch Đào, em gọi điện thoại cho ba, sau khi ba tìm hiểu sự việc nói một tình huống, nói ở Phương gia bên Hải Đông có một đứa con cũng đang trong quá trình bị khảo sát như anh.
Trong lòng của Diệp Trạch Đào có chút chấn động, không ngờ Phương gia cũng có một đứa con xếp vào danh sách.
Trịnh Tiểu Nhu lai nói:
- Ba nói, bất luận làm việc dạng như thế nào, hạng thứ nhất cũng chỉ có thể có một!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây, trong lòng cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, đây là bắt đầu một cuộc chiến, Phương gia hẳn là cũng biết một ít nội dung trên danh sách, con trai của ông ta nhất định cũng đã biết. Dưới hoàn cảnh như thế này, chỉ cần tồn tại sự cường mạnh trong danh sách, nhân vật rất có hi vọng, đối phương có thể làm ra những việc ngăn chặn, nhất định sẽ tiến hành ngăn chặn.
Hóa ra là như vậy!
Diệp Trạch Đào cảm thán, chiến trường của quan trường có khắp ở mọi nơi.
- Trạch Đào, không có việc gì chứ?
- Đứa con của họ Phương tên là gì?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Ông ta có hai đứa con, con trai lớn Phương Siêu Minh cũng ở một huyện nghèo khó, là bí thư huyện ủy, nghe nói làm việc cũng không tệ, từ một huyện nghèo khó đang dần thoát khỏi nghèo khó, đứa con trai thứ hai Phương Siêu Cường đang ở thủ đô, không theo chính trị.
- Ai điện thoại tới vậy?
- Tiểu Nhu.
Lưu Mộng Y nghe thấy điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu, qua đó tiếp lấy điện thoại nói chuyện với Trịnh Tiểu Nhu.
Nhìn thấy hai người phụ nữ nói chuyện hăng say như vậy, Diệp Trạch Đào thầm than hai người phụ nữ làm gì mà thân thiết như vậy.
Phương Siêu Minh!
Cái Tên này Diệp Trạch Đào đã lưu nhớ lại, thằng ranh này thật sự rất nguy hiểm à!
Nếu mình không từ những dấu vết để lại điều tra ra tung tích của anh ta, bị người ta xử lý cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Lý Vĩnh Vệ hẳn là đã được Phương Siêu Minh bày mưu đặt kế để đến đây làm việc rồi.
Biết được nội tình này, Diệp Trạch Đào không khó giải quyết, nếu đã muốn làm một hoạt động hình thức lớn, vậy thì làm vậy, chỉ cần tổ chức tốt, cũng là một việc tốt có thể xúc tiến tinh thần văn minh của toàn bộ huyện.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy từ giờ trở đi, đối với việc của Phương Siêu Minh này nhất định phải chú ý mới được.
Đối phương đem mình trở thành đối thủ, đủ để chứng mình rằng đối phương coi trọng chính mình, hiểu được tình hình của đối phương rồi, bước tiếp theo cũng phải đánh trả một chút