Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 842: Chương 842: Lại mời




Thân hình khỏe mạnh cao to của Phùng Minh Bang, những bước đi đầy sinh lực, con người ông mang một khí chất rất mạnh mẽ.

- Chào Bí thư.

Phùng Minh Bang và Bí thư Hạo Vũ cùng bắt tay và hỏi thăm nhau.

Diệp Trạch Đào vẫn luôn ở bên cạnh xem xét tình hình của Phùng Minh Bang. Có thể nhìn ra Phùng Minh Bang cũng có một thế lực nhất định.

Biết rằng người này là con của ông Phùng mà mình đã cứu, Diệp Trạch Đào cũng không kể công kiêu ngạo. Hắn hiểu rõ rằng đã lên cấp cao thì không thể khoe khoang khắp nơi về công lao của mình. Việc này Diệp Trạch Đào cũng đã từng gặp một lần, đã từng có một cán bộ cấp phòng cứu mẹ của một vị Phó chủ tịch huyện, vốn dĩ thì gia đình Phó chủ tịch huyện đó cũng rất cảm kích. Kết quả là khi người cán bộ cấp phòng này gặp ai cũng nói đến việc cứu người, lại còn kiêu ngạo kể công. Sau này, người cán bộ cấp phòng này đã bị điều đến một cương vị nhàm chán để làm việc, cấp bậc thì tăng lên một chút nhưng lại không có bất cứ cơ hội nào khác để phát triển nữa.

Khuôn mặt nở nụ cười, Diệp Trạch Đào đứng sang một bên cung kính nghe mọi người nói chuyện.

Tuy rằng không nói gì nhưng Diệp Trạch Đào lại ngầm quan sát ba vị lãnh đạo.

Sau khi quan sát, Diệp Trạch Đào nhận ra, bất luận lúc nào Hạo Vũ nói câu gì thì Trịnh Thành Trung cũng đều hết sức tán thành ý kiến đó. Ngược lại, Phó chủ tịch Phùng nói chuyện thì ông ta lại có không ít ý kiến.

Cũng không phải Trịnh Thành Trung không có ý kiến. Diệp Trạch Đào cảm thấy Trịnh Thành Trung rất chú ý giữ gìn quyền uy cho Bí thư Hạo Vũ, đây mới đúng là một nhân vật thân tín!

Khi nghĩ đến bố vợ của mình là người thân tín bên cạnh Bí thư Hạo Vũ. Tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt, cũng hiểu tại sao Bí thư Hạo Vũ lại tín nhiệm mình như vậy.

Theo đạo lý thì cả nước có nhiều nơi để làm thí điểm, như vậy mà Bí thư Hạo Vũ lại đồng ý để huyện Lục Thương làm huyện thí điểm. Chuyện này đã nói lên rất rõ rồi.

Lại một lần nữa được đích thân nghe những người lãnh đạo cấp cao nói chuyện. Diệp Trạch Đào phát hiện khi những người này nói chuyện, trong mỗi câu nói đều cần phải suy đoán.

Phùng Minh Bang và Trịnh Thành Trung nói chuyện rất hòa hợp. Khi hai người nắm chặt tay nhau làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy giữa hai người có cảm giác rất thân mật.

Chốn quan trường là như vậy!

Nhìn thấy bọn họ nói chuyện thoải mái như vậy. Diệp Trạch Đào cũng hấp thụ được một chút năng lực từ bọn họ.

Diệp Trạch Đào lại phát hiện ra một chuyện. Khi bọn họ nói chuyện không có ai chủ động nhắc tới tình trạng sức khỏe của đối phương cả.

Có ý nghĩa cả!

Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cũng thầm vui. Chuyện này quả thật cũng không nên bàn luận quá nhiều. Nếu như gặp được một nhân vật đã nghỉ hưu, hỏi về vấn đề sức khỏe thì không thành vấn đề. Mấy người này đều đã có vị trí nhất định nếu hỏi tình hình sức khỏe của đối phương, chuyện này cũng như việc hỏi đối phương có còn sức khỏe để làm tiếp không?

Nghĩ tới việc Trịnh Thành Trung rất coi trọng việc bảo vệ sức khỏe. Đối với việc này Diệp Trạch Đào cũng có được kiến thức mới. Đối với một người sắp về hưu mà lại hỏi đến chuyện sức khỏe là không lịch sự chút nào, sau này mình phải chú ý nhiều hơn đối với những chuyện như thế này.

Nhìn lại mái tóc của ba người. Ngoài Bí thư Hạo Vũ lộ ra một chút tóc trắng, thì hai người kia tóc vẫn còn đen.

Dù sao thì Bí thư Hạo Vũ vẫn còn bốn năm nữa mới nghỉ hưu. Thời gian vẫn còn dài, cho dù bề ngoài nhìn có già đến mấy thì cũng không có vấn đề gì. Cho dù là có già đi chăng nữa thì bốn năm nữa cũng sẽ về hưu. Ngược lại, Trịnh Thành Trung và Phùng Minh Bang hai người bọn họ không như vậy. Cho dù Bí thư Hạo Vũ nghỉ hưu đi nữa bọn họ vẫn còn có thể làm thêm, cho nên, cần phải tỏ ra vẫn còn trẻ mới được.

Tuy rằng là một nhân vật nhỏ nhưng Diệp Trạch Đào cũng khá tự hào. Hiện giờ mình đứng xung quanh những người này nhưng cũng không có mang tâm trạng của một nhân vật nhỏ. Hắn hiểu rằng sau khi gặp mấy nhân vật lớn này suy nghĩ của mình cũng sẽ lớn lên rất nhiều.

Trong phòng rất rộng rãi, không phải chỉ có mấy người bọn họ ngồi nói chuyện mà không có người ngoài. Thậm chí trong lòng Diệp Trạch Đào có một cảm giác nơi đây còn có sự tồn tại của cao thủ khác. Chỉ là mình không thể biết được người đó ở chỗ nào mà thôi.

Sau khi nhìn thấy Phùng Minh Bang bước vào ba người liền tùy ý nói một vài câu. Sau khi Trịnh Thành Trung nói xong, Phùng Minh Bang liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào người đang đứng sau Trịnh Thành Trung.

- Là đồng chí tiểu Diệp đúng không?

Rõ ràng là Phùng Minh Bang đã nhận ra Diệp Trạch Đào, khuôn mặt nở nụ cười đưa tay ra bắt lấy tay Diệp Trạch Đào.

Đối phương chủ động bắt tay!

Tuy Diệp Trạch Đào sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng cũng không tưởng tượng được rằng Phùng Minh Bang lại tự nhiên như vậy. Phùng Minh Bang đưa đôi tay ra.

- Xin chào thủ trưởng!

Gặp được những người này, thường thì Diệp Trạch Đào vẫn chào là “thủ trưởng”. Hắn cảm thấy những cách gọi khác rất khó xưng hô.

Tay của Phùng Minh Bang rất có lực, khi gã bắt tay Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cảm thấy tay mình bị nắm rất chặt.

Đương nhiên, đối với cái lực tay đó Diệp Trạch Đào không hề sợ hãi cũng nắm chặt tay đối phương. Quyết không đầu hàng trước sức mạnh của đối phương, biểu hiện ra ngoài một sức mạnh vừa đủ nắm được tay của đối phương.

Lãnh đạo bắt tay cấp dưới. Nếu cấp dưới không có sức mạnh thì sẽ bị coi thường, nhưng nếu nắm chặt hơn lãnh đạo thì lại bị lãnh đạo cho rằng không phục sự quản lý của lãnh đạo. Thế nên tốt nhất là để lãnh đạo cảm nhận được việc mình dùng lực, lại không để đối phương sinh ra nghi ngờ. Trong việc này Diệp Trạch Đào khá chú ý.

Không buông tay ra ngay, Phùng Minh Bang nói:

- Đồng chí Tiểu Diệp, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn cậu, nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay thật may mắn lại có thể gặp được cậu ở đây!

Không hề né tránh Bí thư Hạo Vũ và Trịnh Thành Trung, Phùng Minh Bang liền nói cảm ơn Diệp Trạch Đào luôn. Điều này cũng nói lên ông ta là một người quang minh lỗi lạc.

- Ha ha, đồng chí Minh Bang, khi nãy tôi và Trạch Đào tới đây đã gặp được ông cụ Phùng, nói chuyện vài câu. Ông cụ còn đặc biệt mời Trạch Đào tham gia sinh nhật của cụ.

Trịnh Thành Trung không để mất cơ hội liền nói ra một câu như vậy, nhìn bộ dạng có vẻ khá là tùy hứng.

Phùng Minh Bang liền mỉm cười đáp:

- Ông cụ khá cảm kích ân nhân cứu mạng mình, đã nhắc từ lâu là phải mời ân nhân cứu mạng ăn bữa cơm. Lần này cũng là một cơ hội, nhân cơ hội đồng chí Tiểu Diệp cũng ở thành phố, coi như mời một bữa cơm cảm ơn vậy!

Bí thư Hạo Vũ cũng cười ha ha nói:

- Như thế này thì chưa được nhiệt tình lắm, đồng chí Tiểu Diệp là ân nhân cứu mạng. Muốn tranh thủ buổi tiệc sinh nhật dồn hai vào làm một, như thế thì không hay lắm.

Phùng Minh Bang cười lên nói:

- Được, sau khi tham dự bữa tiệc này, mời đồng chí Tiểu Diệp lại đến nhà tôi ngồi lại, để cả nhà chúng tôi cám ơn đồng chí.

Bí thư Hạo Vũ cười lên nói:

- Thế còn tạm được! Đồng chí Tiểu Diệp, trong thời gian ngắn như vậy mà cậu có thể ăn hai bữa cơm nhà ông Phùng, một trong số đó là do tôi giành về giúp cậu đấy!

Phùng Minh Bang cười nói:

- Bí thư như vậy cũng không hay lắm, vẫn còn muốn đồng chí Tiểu Diệp mời ông bữa cơm sao!

Trịnh Thành Trung sớm đã cười lên nói:

- Các ông không thể dọa Trạch Đào như thế được!

Bí thư Hạo Vũ và Phùng Minh Bang cùng nhìn nhau, hai người cùng cười với nhau, Phùng Minh Bang nói:

- Ngày mai ông Trịnh nhất định phải đến đấy.

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Ông không mời thì tôi cũng sẽ tự đến thôi. Bữa cơm này nhất định tôi phải ăn.

Mọi người lại được một trận cười.

Phùng Minh Bang nhìn sang phía Diệp Trạch Đào nói:

- Đồng chí Tiểu Diệp, vậy coi như nói xong rồi nhé. Ngày mai nhất định sẽ phải đến nhà tôi đấy, đến lúc đó đi cùng với Bí thư Trịnh đến thì ổn rồi.

Lại nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:

- Cũng lâu rồi chưa gặp Tiểu Nhu, thanh niên bọn chúng cần phải giao lưu nhiều hơn mới phải.

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Được, tôi sẽ dẫn cả Tiểu Nhu đi cùng.

Bí thư Hạo Vũ cười lên nói:

- Ông cụ mà nhìn thấy đồng chí tiểu Diệp tham gia chắc hẳn sẽ rất vui.

Phùng Minh Bang nói:

- Điều đó là đương nhiên rồi.

Nói đến đây, mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Diệp, cậu nhớ là ngày mai phải tới đấy nhé.

Diệp Trạch Đào nhìn sang Trịnh Thành Trung, hiểu rằng Phùng Minh Bang cũng hiểu rất rõ về hoàn cảnh của mình.

- Thủ trưởng, ngày mai nhất định tôi sẽ tới đúng giờ!

Diệp Trạch Đào dùng hai từ đúng giờ. Hai từ này cũng rất có học vấn, thể hiện sự phụng mệnh tới.

Phùng Minh Bang lúc này mới mỉm cười.

Khuôn mặt Bí thư Hạo Vũ nở ra nụ cười.

- Minh Bang, ngồi xuống rồi nói chuyện.

Bí thư Hạo Vũ mời tất cả mọi người ngồi xuống.

Lần này Diệp Trạch Đào không tùy tiện ngồi xuống, vừa rồi tình hình không như vậy. Bây giờ xuất hiện sự tồn tại của một Phùng Minh Bang, hắn liền đứng sau Trịnh Thành Trung.

Dù gì đối phương cũng hiểu được quan hệ giữa mình và Trịnh gia, Diệp Trạch Đào cũng rất rõ ràng đứng phía sau Trịnh Thành Trung thể hiện quan hệ như vậy.

Nhìn sang phía Diệp Trạch Đào, ánh mắt của Bí thư Hạo Vũ có vẻ tán dương.

Phùng Minh Bang cũng âm thầm gật đầu. Từ chuyện này có thể nhìn ra, người trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào không phải là loại người ngấm ngầm dở trò, cũng là người dũng cảm, bây giờ cần có một đồng chí dám xung phong như vậy.

Mọi người cũng không thể để Diệp Trạch Đào ngồi lại nữa, nhưng cũng không thể đuổi hắn đi. Hiện giờ Diệp Trạch Đào cũng không có tư cách tham dự vào cuộc đối thoại của bọn họ.

Đứng ở đó, khi nghe thấy ba người nói chuyện về tình hình phát triển, Diệp Trạch Đào vẫn có một cảm giác quái dị. Hình như mình cũng được tham gia vào việc đại sự của quốc gia.

Quả thật là như vậy, một trong ba nhân vật lớn này chỉ cần đưa một chân ra cũng có thể làm trời đất rung chuyển, Việc mà ba người họ nghiên cứu thì sao có thể là chuyện nhỏ.

Sau khi nói được vài câu, Bí thư Hạo Vũ nhìn sang Diệp Trạch Đào nói:

- Đồng chí Tiểu Diệp, hôm nay mời anh đến đây, có một chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu về việc thí điểm sản nghiệp dân tộc ở huyện Lục Thương.

Phùng Minh Bang gật đầu nói:

- Có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng có bận tâm cái gì cả. Nói thật lòng, việc phát triển sản nghiệp dân tộc đang rất cấp bách. Nếu còn không phát triển thì quốc gia chúng ta sẽ không còn sản nghiệp dân tộc nữa. Quả thật tới lúc đó nền kinh tế của chúng ta sẽ hoàn toàn phải chịu sự khống chế của người nước ngoài.

Khi nhìn thấy biểu hiện trên nét mặt của mấy người này. Diệp Trạch Đào liền liệt kê một lượt vài vấn đề chủ chốt trong việc phát triển sản nghiệp dân tộc.

- Cậu cho rằng trung tâm của việc phát triển sản nghiệp dân tộc là gì?

Phùng Minh Bang liền hỏi một câu.

Câu hỏi này Diệp Trạch Đào cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ như thế của Diệp Trạch Đào, Bí thư Hạo Vũ nói:

- Yên tâm đi, có cái gì thì nói cái đấy, đừng có băn khoăn bất cứ việc gì.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi cho rằng Trung Quốc không thiếu gì cả, thứ thiếu nhất là thiếu sự quyết tâm. Nếu như có sự quyết tâm việc gì cũng có thể hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.