Việc thu mua thảo dược ở xã Xuân Trúc do Phó Minh Sơn chỉ đạo. Dương Quân bắt đầu tiến hành cực nhanh, mau chóng triển khai hoạt động. Giá cả thu mua rõ ràng cao hơn bọn lái buôn kia rất nhiều. Người dân các thôn nghe Dương Quân tuyên truyền cũng lũ lượt kéo nhau đến văn phòng đem bán các thảo dược họ hái được.
Mọi chuyện giao cho Dương Quân. Nhìn thấy những người dân trong thôn bán thảo dược thu được nhiều lợi nhuận hơn bán cho bọn lái buôn, Diệp Trạch Đào rất vui. Có thể giành được chút ít lợi ích cho họ, hắn cảm thấy điều này có ý nghĩa hơn bất cứ chuyện gì.
Không hề can thiệp quá sâu vào tình hình của văn phòng, mục đích đã đạt được rồi thì những chuyện khác là chuyện nhỏ.
Hiện giờ tình hình trong xã có chút phức tạp. Lâm Dân Thư từ sau khi có ông anh vợ làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thì hay dựa hơi lên mặt, dạo này còn thân với Phó chủ tịch huyện Chung Thủ Phú lắm.
Tất cả những chuyện này, Diệp Trạch Đào đều biết hết, sau khi có chút kinh nghiệm về chính trị, Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu biết giữ bình tĩnh.
Trong văn phòng, chỉ có Tần Quế Đông và Phương Di Mai, Ninh Thu Cúc xin nghỉ ốm.
Diệp Trạch Đào sau khi xử lý xong một vài chuyện vặt vãnh trong văn phòng thì châm điếu thuốc hút. Tần Quế Đông vội chạy qua cầm chén trà của hắn châm thêm chút nước nóng
Thấy điệu bộ này của Tần Quế Đông, Diệp Trạch Đào gật gật đầu mỉm cười với anh ta. Tần Quế Đông sao mà giống mình những ngày đầu khi vừa mới tham gia công tác vậy không biết!
- Chủ nhiệm, Ninh Thu Cúc thường xin nghỉ trước mấy ngày, cứ như thế này thì ảnh hưởng không tốt lắm ạ! Phương Di Mai nhìn Tần Quế Đông một cái, cố ý nói như vậy.
Trong lòng Diệp Trạch Đào có vẻ vui. Phương Di Mai muốn nói vậy cho Tần Quế Đông nghe để xem Tần Quế Đông có phải là người có năng lực nhạy bén hay không đây!
- Chủ nhiệm, chị Phương nói đúng đó. Tôi nghe nói Ninh Thu Cúc cứ dăm ba ngày lại xin nghỉ ốm, chủ yếu là để về huyện. Gần đây nghe nói đang chạy chọt, muốn được từ xã điều về huyện. Cô ta cứ thường xuyên xin nghỉ như thế này, thật là ảnh hưởng không tốt.
Tần Quế Đông cũng nói.
Diệp Trạch Đào biết Ninh Thu Cúc vốn là người của trạm cơ khí hóa nông nghiệp ở xã, điều đến phòng Đảng chính là do có mối quan hệ với Phương Quý Tài. Xem chừng nay Dương Quý Tài lại muốn chạy cho cô ta về huyện đây!
- Thôi đi, có bệnh thì đi khám, chuyện này ai cũng hiểu mà, mọi người phụ gánh thêm chút công việc là được mà.
Diệp Trạch Đào nghĩ một lát, trong phòng Đảng chính này có hay không có cô ta cũng vậy thôi, muốn chạy chọt để được điều đi là chuyện của cô ta, cứ để ý thêm một tháng nữa xem sao, nếu sau một tháng mà vẫn như vậy thì đừng trách mình không khách sáo.
- Để tôi nói với cô ta xem sao.
Diệp Trạch Đào lại nói.
Qua lại mấy câu như vậy, mọi người có vẻ xích lại gần nhau hơn. Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vừa lòng với Tần Quế Đông, cái tên này vẫn rất có năng lực nhạy bén, để xem điệu bộ tiếp theo của anh ta ra sao.
- Ngày mai tôi đi Âm Lương Thiến một chuyến. Mọi chuyện của phòng Đảng chính, Tiểu Phương nhớ chú ý nhé.
Nghĩ đến chuyện Phó Minh Sơn đưa đến mấy trang thiết bị kỹ thuật và một cán bộ kỹ thuật, Diệp Trạch Đào biết đã có thể lấy Âm Lương Thiến làm thí điểm rồi. Việc tiến hành trồng thảo dược mà chủ yếu là nấm Linh Chi đã có thể triển khai thực hiện rồi.
Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng đành chịu. Lâm Dân Thư không mấy ủng hộ chuyện này. Nếu lúc này mình nhân rộng chuyện này ở toàn xã chắc sẽ gặp không ít trở ngại. Dù sao thì Âm Lương Thiến cũng là của xã, thôi thì cứ làm ở Âm Lương Thiến đi.
Hai người đáp lại một tiếng, Diệp Trạch Đào rời khỏi văn phòng.
Tới phòng thu mua thảo dược, thấy rất nhiều người dân trong thôn đang vác từng bao thảo dược đến.
- Vác từ xa về đây, chắc mệt lắm nhỉ!
Thấy một cụ già vác một bao thảo dược khô, Diệp Trạch Đào giúp ông đỡ xuống, mỉm cười nói.
- Chủ nhiệm Tiểu Diệp à, hà hà, mệt một chút thì có sao, cậu không biết chứ, lúc trước bọn lái buôn mua giá thấp lắm, chẳng đáng được mấy đồng. Giờ có điểm thu mua này, đối với chúng tôi mà nói chính là một sự giúp đỡ lớn rất lớn.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Như vậy thì đã có thể giúp được gia đình mình phần nào rồi.
- Đúng là thế mà. Mọi người đều truyền tai nhau, chủ nhiệm Tiểu Diệp à, nghe giám đốc Dương Quân nói điểm thu mua này cũng là do anh triển khai phải không. Ôi, từ lúc cậu đến xã Xuân Trúc này, mọi người đều khen cậu đó!
Lúc này lại có một vài người dân trong thôn đang đi tới, họ đều nhiệt tình chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Dào chảo hỏi từng người một.
Vào bên trong, Diệp Trạch Đào thấy Phổ Lệ Tiên đang đứng đó chỉ huy một vài người lại cân, sắp xếp, bận tối mắt tối mũi.
Thấy Phổ Lệ Tiên có khả năng như vậy, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Đã mời đúng người rồi!
Từ xa đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, Phổ Lệ Tiên nhanh chân chạy qua, thở dốc nói;
- Chủ nhiệm Diệp, anh đến rồi à?
Thấy Phổ Lệ Tiên thở dốc, ngực không ngừng phập phồng, nhìn lại người phụ nữ xinh đẹp này, Diệp Trạch Đào cũng phải thầm trầm trồ, thán phục. Đúng là người đẹp vì lụa, sau khi mặc một bộ đồ vừa vặn với thân hình, người phụ nữ này như toát ra một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Nghĩ đến dáng vẻ của Thôi Nguyệt Lan, hai người giống nhau như đúc, nhưng có điều Thôi Nguyệt Lan ngây thơ, trong sáng hơn nhiều.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình, Phổ Lệ Tiên nở một nụ cười, cảm thấy tự hào về thân hình của mình.
- Quân có ở nhà không?
- Ở đằng kia.
Phổ Lệ Tiên chỉ tay về phía kia.
Diệp Trạch Đào thấy Dương Quân đang bận rộn ở đằng kia thì nói với Phổ Lệ Tiên:
- Ngày mai tôi với Quân phải đến Âm Lương Thiến một chuyến, cô trông coi ở đây một chút nhé.
Phổ Lệ Tiên cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo, không xảy ra chuyện được đâu.
Diệp Trạch Đào liền đi về phía Dương Quân.
Nhìn bóng dáng của Diệp Trạch Đào, nét mặt Phổ Lệ Tiên có chút lo lắng, nghĩ bụng, sao Diệp Trạch Đào lại muốn đến Âm Lương Thiến?
Phổ Lệ Tiên nghĩ chuyện Diệp Trạch Đào đến Âm Lương Thiến là vì ở Âm Lương Thiến có nhà Dương Căn Dân.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Phổ Lệ Tiên có chút sốt ruột, nếu con gái mình không thành người của Diệp Trạch Đào thì sau này Diệp Trạch Đào có tiếp tục giúp đỡ gia đình mình như thế này nữa không?
Nhìn xung quanh rồi lại nghĩ đến căn phòng cũ nát trong thôn, dù thế nào đi nữa Phổ Lệ Tiên cũng không hề muốn quay lại cái cuộc sống như trước kia. Bây giờ cuộc sống vừa mới khá lên được, phải nắm giữ cho chặt.
Từ khi đến đây làm việc, Phổ Lệ Tiên lúc nào cũng nghe người dân trong thôn ca ngợi Diệp Trạch Đào. Tiền đồ phát triển của người thanh niên này quá lớn, nếu nắm giữ được người này, gia đình mình sẽ được bảo đảm.
Phải khuyên bảo cô con gái cứng đầu kia một chút mới được!
Phổ Lệ Tiên có cảm giác gấp gáp.
Thấy Diệp Trạch Đào tới, Dương Quân vội vàng đi đến nói:
- Anh Diệp.
- Sao rồi, mọi việc thuận lợi chứ?
- Tôi đến các thôn tiến hành tuyên truyền. Chuyện này đối với xã Xuân Trúc mà nói là một chuyện tốt, người dân ai nấy đều rất ủng hộ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây mới chỉ là một hành động không có mấy lợi nhuận, chỉ giải quyết được một ít vấn đề thu nhập của mọi người chứ không thể giải quyết được vấn đề căn bản. Bước tiếp theo phải hướng dẫn mọi người trồng trọt có mục đích. Dựa vào nhu cầu của thị trường mà tiến hành triển khai phát triển. Chỉ có như vậy mọi người mới có thể nhanh chóng gia tăng thu nhập!
Nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Dương Quân thầm kính nể, đừng nghĩ Diệp Trạch Đào nhỏ hơn mình, những chuyện hắn suy nghĩ còn nhiều hơn cả mình nữa, trong lòng luôn mong muốn đưa những người dân trong thôn khấm khá đi lên.
- Anh Diệp, tôi nghe theo anh.
Dương Quân nói.
- Chuyện ở đây tạm thời cứ giao cho Phổ Lệ Tiên đi, ngày mai anh cùng tôi về Âm Lương Thiến một chuyến, dạy mọi người cách trồng nấm Linh Chi.
Dương Quân mỉm cười nói:
- Mọi người mong chuyện này lâu rồi, hôm qua trưởng thôn có đến hỏi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này có mời một cán bộ kỹ thuật đến, tôi lo cán bộ kỹ thuật đó không đi nổi đường núi đâu!
- Anh Diệp, chuyện này anh cứ giao cho tôi, nếu có phải khiêng thì cũng sẽ khiêng anh ta đến thôn chúng ta, tôi sẽ tìm vài người tới để giúp.
Sáng sớm hôm sau, Phó Minh Sơn dẫn một thanh niên đến, giới thiệu người thanh niên này tên là Lý Vĩnh Minh, đã qua Mỹ để học kỹ thuật trồng loại nấm Linh Chi này.
Phó Minh Sơn đem đến khá nhiều đồ rồi nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm Diệp, những thứ này đều là những vật phẩm cần dùng đến cho viêc trồng trọt, cần vài người vác giúp vào núi mới được.
Dương Quân cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp đã dặn dò từ lâu rồi, tôi cũng đã tìm được người rồi.
Diệp Trạch Đào thấy người của Âm Lương Thiến tới quả không ít, mấy chục thanh niên đang đứng đợi ở đằng kia.
Điều Diệp Trạch Đào cảm thấy vui nhất là có đem theo hai cái cáng nữa.
Phó Minh Sơn nhìn thấy cái cáng đó, nhìn về phía Diệp Trạch Đào tỏ vẻ không hiểu, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mọi người lo lắng rất chu toàn, lo hai người đi đường núi không nổi, đến lúc đó sẽ lấy ra cáng các anh đi.
Phó Minh Sơn cười nói:
- Đừng nghĩ bọn tôi yếu ớt vậy chứ, yên tâm, không cần tới những thứ này đâu.
Dương Quân khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, chỉ đạo người dân vác những thứ kia lên lưng.
Trời vừa tờ mờ sáng, một đoàn người đã tiến về phía Âm Lương Thiến.
Hơn hai mười người dân Âm Lương Thiến, ai nấy đều tỏ ra rất vui. Lần trước ở Âm Lương Thiến, Diệp Trạch Đào đã nói với họi rất nhiều, nay lại nhìn thấy Diệp Trạch Đào dẫn người tới, điều này cũng đủ để nói Âm Lương Thiến đã có hi vọng rồi.
Nghĩ những thứ mình vác trên lưng này chính là hi vọng của mọi người, ai nấy cũng đều đi rất cẩn thận, sợ mình sơ ý lại làm hỏng mất.
Dọc đường đi, lúc đầu Phó Minh Sơn và Lý Vĩnh Minh đi rất thoải mái, cảm nhận được không khí trong lành ở vùng núi này, Lý Vĩnh Minh càng tỏ ra thích thú.
- Chủ nhiệm Diệp này, khí hậu nơi đây rất có lợi cho sự sinh trưởng của thảo dược, hoàn toàn có thể phát triển mảnh đất này thành một vùng trồng thảo dược!
Dù sao cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này, sau khi Lỹ Vĩnh Minh dùng đôi mắt nhà nghề của mình quan sát một hồi lâu thì khẳng định với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nghe vậy thì cũng vui, hỏi;
- Thật vậy chứ?
-Đương nhiên!
Lý Vĩnh Minh kiêu ngạo nói.
Diệp Trạch Đào đưa mắt nhìn một lượt vùng đất này rồi nói:
- Thật tiếc là giao thông nơi đây không thuận tiện, dù trồng được rồi cũng không thể vận chuyển ra được!
Phó Minh Sơn nói:
- Chủ nhiệm Diệp đề xướng ý tưởng trồng thảo dược có giá trị cao là rất đúng. Có thể bỏ chút công sức vào lĩnh vực này lấy thảo dược để thúc đẩy các loại sản nghiệp khác phát triển, có lẽ là có thể bước lên con đường mới rồi, lúc đó hoàn toàn có thể dùng tiền thu được để sửa chữa lại đường xá.
Trong lòng Diệp Trạch Đào luôn có suy nghĩ như vậy, vừa đi vừa suy nghĩ phải làm như thế nào.