Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 797: Chương 797: Lại xảy ra chuyện lớn.




Trạch Đào, đến bệnh viện thành phố đi, lại xảy ra chuyện lớn rồi!

Lúc xe còn chưa chạy đến phòng trà, Thi Minh Cương đã gọi điện thoại đến, trong giọng nói lộ ra một vẻ rung sợ.

- Được, tôi sẽ qua đó liền!

Có thể nghe ra, Thi Minh Cương đang rất sợ, bộ dạng cũng rất gấp gáp, sau khi Diệp Trạch Đào vội trả lời một tiếng liền bảo Lý Duy đi về phía bệnh viện thành phố.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Trạch Đào nhìn thời gian, cũng khoảng chín giờ, cũng không gọi là quá muộn.

Nghe ra, giọng nói của Thi Minh Cương run lên rất dữ dội, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó lớn lắm!

Nhất thời Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ ra, chuyện như thế nào mà lại có thể khiến cho Thi Minh Cương lo lắng đến thế.

Ngẫm nghĩ tình hình của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể thở dài, trong khoảng thời gian làm Bí thư thành uỷ này, Thi Minh Cương thật sự có chút suy yếu rồi, những chuyện liên tục xảy ra đủ để lấy mạng Thi Minh Cương. Cho dù Thi Minh Cương không tồn tại trực tiếp trong vấn đề, chỉ cần thành phố Cừ Dương liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, cấp trên đối với ông ta cũng nhất định sẽ có cách nhìn nhận, chí ít lực lượng mà ông ta nắm trong tay cũng không ổn lắm.

Thi Minh Cương nhất định không thể nào ở lại Cừ Dương lâu nữa rồi!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ở đó?

Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi, xảy ra chuyện trong thời gian này, Thi Minh Cương lại khuẩn trương như vậy!

Cũng đúng lúc này, Doãn Tiểu Hoa gọi điện thoại đến.

Cũng đều là người cùng một hệ, Doãn Tiểu Hoa cùng với Diệp Trạch Đào biểu hiện có vẻ rất thân thiết, điện thoại vừa thông, Doãn Tiểu Hoa nói:

- Trạch Đào, vừa rồi xảy ra một chuyện, Phó bí thư Thành uỷ Tần Lệ Quyên bị người đàn ông của cô ta chém chết!

A!

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng giật cả mình, hoàn toàn không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này!

- Tôi gọi điện đến báo cho anh một tiếng, chuyện này loạn cả lên, tôi đi xử lý một chút.

Doãn Tiểu Hoa vội vàng cúp điện thoại.

Cầm lấy điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng ngạc nhiên một hồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng trách giọng nói của Thi Minh Cương lúc nói chuyện lại run lên như thế, vốn lẽ vị trí hiện tại của ông ta đã không ổn định rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế, Bí thư thành uỷ của ông ta coi như là xong đời rồi.

Ngẫm lại cũng thật là, trong một thành phố lại liên tục xảy ra nhiều chuyện như thế này, là một nhân vật bậc nhất trong thành uỷ, trách nhiệm liên quan có lẽ không hề nhỏ.

Tần Lệ Quyên đang có vấn đề, chuyện này Diệp Trạch Đào và Thi Minh Cương cũng đã âm thầm suy tính, nghĩ là trong thời điểm quan trọng sẽ cho người giải quyết. Nhưng, chuyện bản thân của cô ta còn chưa bị lộ ra ngoài, không ngờ đã bị người đàn ông của cô ta giết chết, chuyện này làm cho ai cũng không nói được lời nào cả.

Lúc xe của Diệp Trạch Đào đến, thì đã thấy xe của Trần Đại Tường đã đậu ở trong đó.

Lúc Diệp Trạch Đào vừa xuống xe, liền có mấy người trong Thành Ủy vội vả chạy đến, việc này đối với mọi người mà nói thì đó thật sự là một việc trọng đại, một Phó bí thư Thành ủy lại bị bạn trai của cô ta giết chết, điều này có thể thấy được mối thù hận rất lớn!

Mọi người cùng bắt tay nhau, nhưng không nói nhiều lời, mang tâm trạng phức tạp đi vào phía bên trong.

Lúc đi vào phía bên trong liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thi Minh Cương và Trần Đại Tường.

- Bí thư Thi!

Diệp Trạch Đào chào Thi Minh Cương một tiếng.

- Trạch Đào đến rồi sao!

Thi Minh Cương nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, ánh mắt liền sáng lên.

Tuy nhiên, cũng nhất thời thôi.

Có thể nhìn ra được, tâm trạng của Thi Minh Cương vô cùng không tốt.

- Người đã chết rồi sao?

Diệp Trạch Đào lại hỏi một câu.

Lần này Trần Đại Tường thở dài một tiếng nói:

- Trên đường đưa đến đã tắt thở rồi! hei!

Nhìn bộ dạng của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể lắc lắc đầu.

- Tại sao có thể như thế?

Vi Chính Lợi vội vàng đi vào, hỏi một câu.

Nhìn ra được, anh ta cũng chỉ mới biết chuyện, tự nhận là người thân tín của Thi Minh Cương, khi đi vào đã lớn tiếng hỏi thăm.

Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, việc này lộ ra quá nhiều điều kì lạ.

- Đi đến phòng họp nhỏ của bệnh viện đi.

Thi Minh Cương nói với cái Ủy viên thường vụ.

Mọi người cũng đều không quay về Thành ủy, trực tiếp đi đến phòng họp nhỏ của bệnh viện.

Một số y tá nữ liền nhanh chóng sắp xếp phòng họp một chút, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Ngồi bên trong phòng họp, Thi Minh Cương nhìn Doãn Tiểu Hoa nói:

- Trước tiên cô hãy nói một chút về tình hình đang xảy ra đi!

Lời nói của Thi Minh Cương nghe có vẻ như không còn tinh thân, có vẻ như già đi rất nhiều.

Ánh mắt của mọi người liền hướng về phía Doãn Tiểu Hoa.

Thở dài một tiếng, Doãn Tiểu Hoa nói:

- Thật ra, việc này cũng không phực tạp lắm, Chồng của Bí thư Tần đã ra tự thú, khi chúng tôi bắt anh ta, anh ta lập tức khai ra hết mọi chuyện đã xảy ra!

Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe, Diệp Trạch Đào cũng nghiêng đầu nhìn về phía Doãn Tiểu Hoa.

Thở dài một tiếng, Doãn Tiểu Hoa nói:

- Việc này đều do chuyện của Phương Siêu Minh mà gây ra!

A!

Một số người hiểu được hoàn cảnh trong lòng chỉ còn cách cười nhẹ một cái, quả nhiên việc này cũng không quá phúc tạp!

Trước tiên Diệp Trạch Đào sửng sốt, rất nhanh đã nghĩ đến điểm mấu chốt, trong lòng cũng thầm than, không ngờ lại làm ra chuyện như thế này!

Doãn Tiểu Hoa tiếp tục nói:

- Căn cứ theo lời khai của chồng của Bí thư Tần, từ trước tới giờ lời đồn đại giữa Bí thư Tần và Phó chủ tịch Thành phố rất nhiều, lúc đầu chồng của cô ta cũng không tin, sau đó đã âm thầm theo dõi vài lần, phát hiện Bí thư Tần quả nhiên đã bí mật qua lại với Phương Siêu Minh, vốn lẽ chồng của Bí thư Tần đã có ý định im lặng, dù sao thì Phương Siêu Minh cũng tồn tại lực lượng quá lớn!

Nói tới đây, Doãn Tiểu Hoa chỉ còn có thể cười khổ, những chuyện như thế này có chút không tiện nói ra cho lắm.

Nghe tới đây, mọi người ít nhiều có chút đồng cảm với chồng của Tần Lệ Quyên, suy nghĩ thì là như thế, thế lực đằng sau lưng Phương Siêu Minh quá lớn, chồng của Tần Lệ Quyên làm sao có thể đấu lại, cũng chỉ có thể nhịn nhục thôi!

Trần Đại Tường hiếu kỳ nói:

- Nếu đã nhịn, vậy tài sao lại ông ta lại giết chết vợ của mình?

Doãn Tiểu Hoa nói:

- Không phải Phương Siêu Minh phát hiện mình đã bị nhiễm bệnh HIV sao? Tuy rằng trên thành phố yêu cầu giữ bí mật, nhưng ai có thể thật sự giữ được bí mật đó, chuyện này đã được đồn đại ầm cả thành phố rồi, chồng của Tần Lệ Quyên lo lắng, ép buộc Tần Lệ Quyên đi lên tỉnh kiểm tra một chút, hôm nay lúc chồng của cô ta lên tỉnh lấy báo cáo kiểm tra về, sau khi quay về thì giết chết Tần Lệ Quyên!

Hóa ra là như vậy!

Đã không cần nói thêm nhiều về điều này nữa, mọi người cũng đều biết, đoán chừng Tần Lệ Quyên đã bị nhiễm bệnh, nếu xử lý không tốt bệnh này có thể sẽ hại đến cả chồng của cô ta!

Ôi!

Trần Đại Tường nói:

- Chẳng lẽ chồng của cô ta cũng đã bị nhiễm bệnh rồi sao?

Doãn Tiểu Hoa gật đầu nói:

- Đúng là như vậy, vấn đề so với việc này còn nghiêm trọng hơn một chút, từ sau khi biết vợ mình làm ra những chuyện như thế, chồng của Tần Lệ Quyên cũng đã âm thầm ở ngoài chơi gái, người đàn ông đó mọi người cũng đều biết, ở văn liên đấy, một nữ tri thức đã cùng ông ta làm điều đó, người đàn ông của cô ta đã không thể đối mặt!

A!

Bà mẹ nó!

Mọi người lúc vừa nghe việc này, toàn bộ đều không nói gì cả, việc này có thể không phải là một hai vấn đề, nếu xử lý không tốt sẽ thành một mảng lớn, công việc giải quyết để mang về kết quả tốt khiến cho mọi người đều đau đầu!

Lúc nhìn về phía Thi Minh Cương, lúc này ánh mắt Thi Minh Cương hoàn toàn trống rỗng nhìn về phía trước.

Ngụy Lệ Cầm mang tâm trạng phức tạp hít một hơi dài.

Trần Đại Tường nghe thấy tiếng thở dài của cô ta, giật mình một cái, nói với Ngụy Lệ Cầm:

- Làm sao vậy, Thở dài gì chứ?

Câu hỏi này vốn không nên hỏi dưới trường hợp như vậy, không ngờ Trần Đại Tường lại hỏi thế.

Ngụy Lệ Cầm liền trừng mắt liếc Trần Đại Tường một cái, cũng không nói lời nào.

Đột nhiên Trần Đại Tường nghĩ đến việc mình và Ngụy Lệ Cầm lúc làm việc đó hoàn toàn không có sử dụng phương pháp bảo vệ nào cả, trong lòng cũng có chút chột dạ, liền nhìn về phía Ngụy Lệ Cầm.

- Tôi cũng chỉ là xúc động một chút mà thôi!

Nhìn thấy bộ dạng đó của Trần Đại Tường, mặt Ngụy Lệ Cầm đỏ ửng lên, biết rằng Trần Đại Tường có chút suy nghĩ ngoài lề, đành phải giải thích một chút.

Cho dù là như vậy, trong lòng Trần Đại Tường cũng có chút chột dạ, dường như cảm thấy bộ phận đó của mình có chút ít không thoải mái.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy buồn cười, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Trần Đại Tường, biết rằng lão già này đã bị dọa rồi.

Việc này phải xử lý như thế nào?

Các ủy viên thường vụ cũng không biết Trần Đại Tường đang suy nghĩ cái gì, bây giờ đang suy nghĩ một chuyện quan trọng, đã xảy ra chuyện như vậy, đây hoàn toàn chính là một sự kiên bê bối, phải báo cáo như thế nào với cấp trên đây?

Lúc mọi người đang ở bên trong phòng họp, thấy thư ký của Thi Minh Cương đi vào nói nhỏ vài câu bên tai của Thi Minh Cương.

Biểu hiện sắc mặt của Thi Minh Cương càng khó coi nói:

- Có một đám người vây quanh nhà của chồng của Tần Lệ Quyên!

Ôi!

Mọi người vừa nghe liền thở dài, việc này có vẻ có chút lớn đây!

Đồ Lan Vĩ hỏi:

- Sao lại chạy đến nhà của chồng của Tần Lệ Quyên?

Đây là điều mà mọi người muốn hỏi.

Thi Minh Cương nói:

- Con mẹ nó! Chồng của Tần Lệ Quyên làm cho làm con gái vàng ngọc của người ta nhiễm bệnh HIV, gặp phải ai chẳng nhanh chân chạy đến đó!

Trời!

Mọi người đều lên tiếng mắng, việc này thật sự lung tung cả lên rồi!

Vi Chính Lợi chau mày nói:

- Bây giờ những cô gái trẻ tuổi như thế nào đấy, không phải là một chủ tịch văn liên sao, làm ra cái quái gì thế này?

Mọi người liền nhìn anh ta.

Vi Chính Lợi lắc lắc đầu.

- Đồng chí Doãn Tiểu Hoa, cô đi xử lý việc này đi, đồng chi Vi Chính Lợi, công tác trấn an người nhà sẽ do hai người phụ trách!

Thi Minh Cương đành phải nói vậy.

Doãn Tiểu Hoa nói:

- Bí thư Thi, việc này không nên làm cho lắm, nếu không chú ý sẽ tạo tiếng tâm ảnh hưởng rất nghiêm trọng đấy!

Vi Chính Lợi nói với vẻ mặt đau khổ:

- Làm sao lại xảy ra những chuyện lung tung lộn xộn thế này, ai biết được trong số bọn họ còn có ai mắc bệnh không, chẳng may lúc khuyên giải bị dính phải bệnh đó, thì việc này phải làm như thế nào?

Mọi người liền vui mừng, thật sự là còn tồn tại vấn đề như thế, nếu chẳng may thì sao?

Lúc này tâm trạng Thi Minh Cương đang không thoải mái, nói:

- Chẳng lẽ tôi đích thân đi sao?

Lúc này Vi Chính Lợi mới phát hiện tâm trạng của Thi Minh Cương không được tốt lắm, đành phải không tọa nguyện nói:

- Xin mời đồng chí Diệp Trạch Đào cùng đi làm việc này chăng, mọi người đều biết, anh ta có thể đánh nhau!

Lúc này Trần Đại Tường cũng vội vàng nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào có rất nhiều việc phải làm, việc này cũng không phải phần quản lý của cậu ta!

Lúc Vi Chính Lợi muốn nói chuyện, Thi Minh Cương nói:

- Chủ tịch thành phố Trần nói đúng, cứ làm như vậy đi.

Đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không chủ động đi làm việc này, nghe thấy quyết định như vậy, cũng không nói nhiều lời.

Lo lắng người nhà của người chết còn đang túc trực ở bệnh viện, cũng may bệnh viện này còn mấy cữa thông ra ngoài, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bệnh viện, các lãnh đạo theo con đường khác rất nhanh đi ra khỏi bệnh viện.

Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào phát hiện tình hình ở thành phố lại xảy ra sự thay đổi rồi.

Bước tiếp theo sẽ thay đổi như thế nào đây?

Ngẫm nghĩ lại việc này Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy đau đầu.

Nghĩ lại chuyện này cũng khiến cho mọi người đau đầu, cái chết của Tần Lệ Quyên phải báo cáo với cấp trên, chuyện chồng của Tần Lệ Quyên lại phải báo cáo với quần chúng, ai ngồi ở vị trí của Thi Minh Cương cũng sẽ cảm thấy đau đầu.

Xem ra chuyện Thi Minh Cương muốn đến thành phố rất có khả năng không được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.