Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 872: Chương 872: Lăng xê




- Chủ tịch Diệp, mời xem.

Lý Vĩnh Cương sau khi mở TV, lại không ngừng chuyển kênh.

Diệp Trạch Đào liếc nhìn liền thấy trong TV xuất hiện không ít phong cảnh huyện Lục Thương, thành phố Cừ Dương.

Không thế không nói rằng Lý Vĩnh Cương thực sự đã làm việc vô cùng dụng tâm, sau khi đầu tư một khoản tiền lớn, lại phát đi hàng loạt những nội dung hình ảnh về thành phố Cừ Dương, thêm vào đó là tin hot gần đây Diệp Trạch Đào đã ra mặt trên máy bay, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của người Mỹ tại đây.

- Khá lắm, khá lắm.

Diệp Trạch Đào sau khi xem qua rất vui vẻ, làm như vậy những phong cảnh tuyệt mĩ của thành phố Cừ Dương đều hiện lên trước mắt người Mỹ, quan trọng nhất là có thể làm cho người Mỹ nhận thức hoàn toàn khác về tình hình Trung Quốc.

- Chủ tịch Diệp, từ sau khi sự việc anh ra mặt trên máy bay được phát tán đi, người Mỹ sẽ chú ý đến Trung Quốc, bằng việc tuyên truyền như vậy, tôi tin chắc rằng sẽ có thật nhiều người Mỹ muốn đến Trung Quốc du lịch.

Nói đến đây, Lý Vĩnh Cương cũng có vẻ hưng phấn hẳn lên.

- Đúng vậy, chúng ta cần phải cho người nước ngoài thấy một hình tượng chân thực về Trung Quốc, rất nhiều người nước ngoài cho đến nay vẫn nghĩ là Trung Quốc vẫn còn đang trong tình trạng nghèo nàn lạc hậu, chúng ta phải thể hiện sự phát triển của Trung Quốc trước mặt họ, cho họ biết rằng Trung Quốc là một vùng đất tiềm năng để họ có thể khai thác phát triển.

- Chủ tịch Diệp, chúng ta chia thành từng bước để tiến hành, bước đầu tiên chính là tuyên truyền mạnh mẽ về anh, khiến anh trở thành anh hùng đất Mỹ, khiến cho bọn họ trở nên tò mò về đất nước Trung Quốc, bước thứ hai là phát sóng rộng rãi những hình ảnh về thành phố của anh, cứ như vậy người Mỹ sẽ nhận thức lại về đất nước và con người Trung Quốc, bước thứ ba là đề cập tới sự phát triển và tình hình hiện tại của Trung Quốc để nhận được sự đồng tình và ủng hộ của mọi người…

Lý Vĩnh Cương nói hết những lời tâm can ra.

Nhìn bộ dạng đã hoàn toàn thay đổi của Lý Vĩnh Cương, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, cơ hội là vô cùng quan trọng, chỉ cần có không gian cho hắn phát triển, hắn có thể phát huy được tài năng.

Lại nhìn thoáng qua cô gái đứng bên cạnh Lý Vĩnh Cương, gật đầu nói:

- Mọi việc tôi giao cho ông, hy vọng sẽ còn cơ hội hợp tác với ông.

Ánh mắt Lý Vĩnh Cương sáng ngời, từ lần làm việc này, hắn lại biết thêm được năng lực của Diệp Trạch Đào, biết rằng chỉ cần theo sát Diệp Trạch Đào, nhận được sự tin tưởng của Diệp Trạch Đào, sau này hắn nhất định sẽ có thể đổi đời.

Diệp Trạch Đào nhìn Lý Vĩnh Cương, trong lòng thầm nghĩ, nếu như chuyện mình bắt đầu dùng Lý Vĩnh Cương bị người nhà Vi gia biết được thì liệu rằng Lý Vĩnh Cương có một lần nữa lại đầu quân cho Vi gia không?

Cần phải quan sát thêm nữa mới được.

Nơi này giao cho Lý Vĩnh Cương lo liệu là được. Diệp Trạch Đào cũng tham gia vào công tác của đoàn đại biểu, đây mới là công việc quan trọng mà Diệp Trạch Đào phải làm.

Điều khiến Diệp Trạch Đào không ngờ tới nhất là hắn lại trở thành tâm điểm của giới truyền thông.

Diệp Trạch Đào đúng là có nằm mơ cũng không thế nghĩ được là có một ngày hắn lại có thể trở thành tâm điểm bàn luận của người Mỹ như vậy, giới truyền thông đã đào ra rất nhiều thứ về hắn trên máy bay, hình tượng một vị anh hùng kiểu Mỹ đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.

Ngay khi hắn đang nghĩ làm thế nào mới có thể thể hiện được tài năng của mình, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Tôn Tây Lâm gọi Diệp Trạch Đào tới.

Với tư cách là một trong những phó đoàn của đoàn đại biểu lần này, Tôn Tây Lâm cũng rất bận rộn, rất nhiều chuyện đều cần đến sự chỉ đạo của ông.

Vừa thấy Diệp Trạch Đào, Tôn Tây Lâm liền cười nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, lần này cậu đúng là quá nổi tiếng rồi!

Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện của giới truyền thông liền cười nói:

- Không có cách nào khác, đó là số mệnh thôi mà!

Tôn Tây Lâm liền cười to:

- Là như vậy, giới truyền thông rất coi trọng cậu, chúng ta đã sắp xếp sẵn một hoạt động, đó là điều động một đoàn biểu diễn võ thuật trong nước, đến lúc đó cậu sẽ có mặt trên đó để biểu diễn, việc này sẽ giúp tuyên truyền văn minh Trung Quốc, cũng có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của những người nước ngoài.

Diệp Trạch Đào chần chừ một lát hỏi:

- Như vậy được chứ?

Diệp Trạch Đào cảm thấy, Liên Hiệp Quốc là một nơi rất nghiêm túc, không ngờ còn định làm chuyện như vậy.

Tôn Tây Lâm cười nói:

- Cậu cho rằng đây là nơi nào chứ, nói cho cậu biết, đây chính là nơi để tranh luận, là nơi để các quốc gia biểu diễn mọi thứ.

Diệp Trạch Đào cũng nhớ tới một câu nói, chính trị gia chính là một diễn viên, diễn càng tốt thì càng chứng tỏ là một chính trị gia giỏi.

Nghĩ đến các vị lãnh đạo kia không ngừng phải nghĩ đến các phương thức biểu diễn biến hóa, cảm giác thật là mệt mỏi.

Đây liệu có phải lại là một sân khấu của hắn?

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Tôn Tây Lâm nói:

- Nói thật, tôi cũng không biết đây tranh giành gì, nhưng cũng không muốn biểu diễn tạp kỹ gì ở đây hết!

Tôn Tây Lâm cười ha ha nói:

- Mọi người bình thường không có việc gì đều muốn làm ra chuyện gì đó, bây giờ cậu đang nổi tiếng trên đất Mỹ như vậy, cơ hội này nếu không được tận dụng thì quá đáng tiếc!

Diệp Trạch Đào nói thành biểu diễn tạp kỹ, Tôn Tây Lâm cũng đồng ý, đây chẳng lẽ không phải là chốn như vậy sao?

Làm Thứ trưởng bộ Ngoại giao, Tôn Tây Lâm nhìn thấy quá nhiều điều, các chính khách các quốc gia trước mặt mọi người là kẻ như thế nào, sau lưng người ta lại là kẻ ra sao, hắn đã quá rõ rồi, không có một vài màn biểu diễn đặc sắc thì công việc này không thể làm tiếp được.

Diệp Trạch Đào cũng biết, trong tình hình này, quốc gia nhất định phải thể hiện đôi chút, mình chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của phía trên, đành phải nói:

- Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.

Tôn Tây Lâm nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, hiện tại đã có một số quốc gia chịu ảnh hưởng nên có thành kiến với đất nước Trung Quốc chúng ta, muốn thay đổi loại thành kiến này rất khó, chúng ta đã luôn luôn chú ý đến phương diện này, vốn dĩ hội nghị lần này chúng ta cũng đã có một số sắp xếp, tuy nhiên sau khi xảy ra sự việc của cậu trên máy bay, người Mỹ đều vô cùng tò mò về từng động thái của cậu, nếu mượn cơ hội này thì sẽ có thể thay đổi suy nghĩ của họ đối với Trung Quốc.

Sắp xếp cho hắn tự mình diễn một tiết mục, trọng điểm chính là để tuyên truyền!

Diệp Trạch Đào coi như đã hiểu rõ ý của cấp trên.

Nghĩ đến việc hắn đã tốn không ít tiền vì việc của Lý Vĩnh Cương, Diệp Trạch Đào liền nói:

- Chúng ta đúng là đang làm việc đó, tuy nhiên trên phương diện tiền bạc đang có vấn đề vẫn còn tồn tại.

Tôn Tây Lâm liền mỉm cười:

- Thủ tướng đã nói rồi, các cậu làm việc rất tốt, chỉ có điều đã cực hạn với thành phố các cậu rồi, đương nhiên rồi, việc này có tác dụng rất tốt trong việc tuyên truyền quảng bá cho Trung Quốc, Thủ tướng có chỉ thị, đây là việc của đất nước nói chung, không phải chuyện nhỏ, các cậu tiêu hết bao nhiêu đến lúc đó báo lại, số tiền này sẽ do nhà nước chi trả, nếu các cậu còn có thể tiến xa hơn nữa thì càng tốt.

Xem ra Thủ tướng vẫn luôn rất quan tâm đến việc này.

Diệp Trạch Đào vốn còn lo lắng chuyện hắn làm không biết có nhận được sự ủng hộ hay không nhưng hiện tại xem ra Thủ tướng cũng không phản đối hắn làm vậy, tâm trạng hắn cũng bớt nặng nề hơn.

Chỉ cần nhận được sự ủng hộ của cấp trên, Diệp Trạch Đào càng có thêm nhiều ý tưởng.

Diệp Trạch Đào nghe xong cảm thấy vô cùng vui mừng, số tiền này không lấy từ sổ sách của Thành phố mà là do hắn ứng ra, có chỉ thị của Thủ tướng, toàn bộ vấn đề đều được giải quyết ổn thỏa.

- Cảm ơn sự thấu hiểu và ủng hộ của Thủ tướng!

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, Thủ tướng chỉ thị, cụ thể nên làm thế nào tất cả đều do cậu tính toán, chúng tôi không can thiệp đến chuyện tuyên truyền quảng bá của cậu.

- Tôi có ý như thế này, nếu lần này người Mỹ tò mò về tôi như vậy, chúng ta có nên mượn cơ hội này để hành động, hình thành nên mối quan hệ hữu nghị giữa thành phố Cừ Dương và New York?

Tôn Tây Lâm ánh mắt sáng ngời, ra sức gật đầu nói:

- Ý tưởng này của cậu rất hay, nếu quả thật việc này mà thành thì đúng là chúng ta đã có thu hoạch ngoài sức tưởng tượng rồi.

Suy nghĩ một chút rồi nói thêm:

- Điều này cũng là một cơ hội, biểu hiện của cậu tại sân bay New York đã thu hút sự chú ý của dân chúng New York rồi, các cậu gần đây lại đẩy mạnh tuyên truyền về thành phố Cừ Dương, nếu có thể mượn cơ hội này để trở thành thành phố hữu nghị thì không chỉ có lợi đối với thành phố các cậu mà còn nâng cao hình tượng Trung Quốc, tôi cho rằng chuyện này rất tốt.

Lúc này ánh mắt Diệp Trạch Đào cũng khoáng đạt hơn rất nhiều, từ lúc mới bắt đầu phát triển sản nghiệp dân tộc những suy nghĩ tư tưởng bài ngoại đã dần được giải phóng, sau khi tới Mỹ, nhận thấy nước Mỹ đã có nhiều mặt rất phát triển, cũng hiểu được những chính sách Mỹ thực hiện để mở cửa và bảo vệ sản nghiệp dân tộc của nước mình, Diệp Trạch Đào đã nhận thấy được những thứ quan trọng nhất, cần phải tạo không gian phát triển cho các doanh nghiệp, tạo điều kiện cho họ kinh doanh tốt hơn, đồng thời cũng cần phải bảo hộ những ngành nghề trong nước, hai bên song hành, phát triển từ sự cạnh tranh, như vậy mới là phát triển lành mạnh.

Từ sau khi đến Mỹ, Diệp Trạch Đào phát hiện ý nghĩ của mình đã là hơi phiến diện, nếu cứ nhất mực bảo vệ sản xuất trong nước, không cho họ điều kiện bước vào cơ chế cạnh tranh, không cho họ có thể sinh tồn trong điều kiện cạnh tranh thì đây chính là hại chết sản nghiệp dân tộc, chỉ có sản nghiệp trưởng thành sau quá trình cạnh tranh mới là sản nghiệp dân tộc chân chính.

Sau khi đã có nhận thức mới, Diệp Trạch Đào không còn rụt rè với những nguồn đầu tư hấp dẫn bên ngoài nữa.

Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng, vẫn có nhiều doanh nghiệp nước ngoài tuân thủ luật pháp và thành thực giữ chữ tín, chỉ cần dung hợp được nhân tố chính trị, nguồn đầu tư bên ngoài nhất định sẽ có tác dụng lớn trong sự phát triển của đất nước.

Mình trước kia xem ra đã quá bảo thủ rồi!

- Tôi dự định mượn cơ hội này để thăm viếng châu trưởng bảo tư kho New York, trao đổi với anh ta về việc này.

- Dù sao Thủ tướng cũng đã có chỉ thị, chúng tôi không can thiệp chuyện của cậu, chỉ cần lợi nước lợi dân thì cậu đều có thể làm, tiền bạc chi bao nhiêu báo lại bấy nhiêu.

Tôn Tây Lâm đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, mỉm cười nói:

- Tôi cho rằng ý tưởng này của cậu rất khả thi đấy, cậu có thể không biết, gần đây tổng tuyển cử của Mỹ đang tới gần, các đảng phái đều đang tranh thủ phiếu bầu, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của cậu, khả năng cũng sẽ đạt được càng nhiều phiếu bầu, cho dù cậu không đi tìm họ thì họ cũng sẽ đi tìm cậu.

Còn có chuyện này sao!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.

Sau khi trao đổi cùng Tôn Tây Lâm, những suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cũng khoáng đạt hơn, tất cả mọi chuyện đều do hắn chỉ đạo, chỉ cần dám nghĩ dám làm, Diệp Trạch Đào tin tưởng không có chuyện gì hắn lại không thể làm được!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.