Sau khi liên hệ các tình huống lại với nhau, Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ
toàn bộ sự việc, xem ra Triệu Mẫn Giang đã âm thầm châm đằng sau lưng
mình lâu lắm rồi, lần này chắc là đoán được mối quan hệ của mình và
Phương Di Mai, nên muốn mượn tay Phương Di Mai để đả kích mình, Lư Cảnh
Cao kia cũng là một nhân vật bị lợi dụng, nếu không có sự phát hiện của
Nguỵ Hùng Chí và nói với mình, hôm nay mình đã đã bị một vó ngã nhào
rồi.
Lại nghĩ đến việc nếu Trịnh Thành Trung ở thành phố rút
lui, khi đó cha của Triệu Mẫn Giang sẽ đạt được lợi ích, Diệp Trạch Đào
lại nghĩ có thể nhân cơ hội lần này để đả kích một chút cha của Triệu
Mẫn Giang không?
Nhìn thoáng qua Nguỵ Hùng Chí, Diệp Trạch
Đào biết được người này chính là một con dao nhọn mà hiện nay mình cần
dùng, không biết có thể đâm một cách chuẩn và độc hay không, thì phải
xem cây dao này có bén hay không bén rồi.
Đối với thủ đoạn
này của Nguỵ Hùng Chí , Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, người này chính là
muốn khoe thành tích với mình đây, bất kể ra sao mình cũng thiếu Nguỵ
Hùng Chí một ân tình, Tào Hiểu Vân kia cũng không tệ, mình cũng thiếu cô ta một ân tình.
Nhìn nhìn dáng vẻ cung kính của Nguỵ Hùng
Chí ngồi đó, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, không phải là mình vẫn luôn nghĩ sẽ bắt đầu tổ chức một số nguồn tài nguyên nhân lực ư, lần này
cũng phải sắp xếp một chút.
Nguỵ Hùng Chí không biết Diệp
Trạch Đào có ý tưởng gì, lần này y có suy nghĩ đánh cược một lần, nếu
được Diệp Trạch Đào coi trọng, thì cuộc đời mình có thể sẽ có sự thay
đổi lớn.
- Đồng chí Nguỵ Hùng Chí, lần này đến huyện Kim Câu
vốn muốn đến thăm thuộc hạ cấp dưới, không ngờ lại xảy ra chuyện như
thế, đồng chí Phương Di Mai là thuộc hạ cấp dưới của ta, cũng là một
đồng chí nữ, một đồng chí nữ công tác ở đây vô cùng không dễ dàng, có
người còn muốn viết tin tức về đồng chí nữ này, chuyện này đúng là không nên.
- Chủ tịch thành phố Diệp nói đúng, chuyện như vậy
không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì tuyệt đối không thể để nó xảy
ra.
Bỏ qua chuyện mình biết mối quan hệ giữa Diệp Trạch
Đào và Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào đã thừa nhận thiếu mình một ân
tình. Có thể đạt được mục đích này đã rất tốt rồi, tiếp theo phải xem
Diệp Trạch Đào làm như thế nào.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Tốt lắm, tôi thấy khả năng phát triển ở nơi này, trước tiên phải có
một sự đoàn kết và hoàn cảnh ổn định. Xem ra trong phương diện hệ thống
công an ở thành phố các anh vẫn đang bất lực, đồng chí Nguỵ Hùng Chí
phải chuẩn bị gánh vác trọng trách này, tôi dự định đến thăm Bí thư
Trương ở Tỉnh các anh, lần trước đã gặp ở thành phố một lần, lần này đã
đến tỉnh Hối Lâm, ngoại trừ muốn gặp thuộc hạ cấp dưới, tôi còn muốn đi
gặp Bí thư Tào, Bí thư Trương bọn họ.
Diệp Trạch Đào cũng không có nói chuyện của mình, nhưng đối với trị an ở thành phố Nam Hoa, nói ra một ít nhìn nhận về vấn đề ổn định, lại nói muốn đến thăm hỏi Bí thư Trương.
Ánh mắt Nguỵ Hùng Chí sáng lên còn trong lòng
mừng thầm, lời nói của Diệp Trạch Đào đã nói lên, có ý muốn nói chuyện
giúp mình, để mình ngồi lên vị trí Cục trưởng Cục Công an!
Nguỵ Hùng Chí càng hiểu rõ, đây là giá cả mà Diệp Trạch Đào đưa ra. Mấu
chốt là xem hành động của mình, nếu như có thể làm cho Diệp Trạch Đào
hài lòng, thì việc mình được thăng chức chắc chắn có thể thành công rồi.
- Lần này tôi qua đây, nhân sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn nghe mệnh lệnh của Chủ tịch thành phố Diệp!
- Rất phức tạp dính líu đến người trong Phương gia!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Nguỵ Hùng Chí nói.
Nguỵ Hùng Chí nghĩ thầm rằng, đã đến nước này rồi bất luận ra sao mình cũng phải chống đỡ đi tiếp nên nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp nói rất hay, chúng ta là cán bộ Đảng viên,
bất kể trong tình huống nào cũng phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng
đầu, bất kể loại người nào cũng không thể coi thường luật pháp. Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, chúng tôi có năng lực và cũng có niềm tin làm
tốt công việc này!
Nguỵ Hùng Chí cũng không có hỏi trình tự vấn đề, mọi thứ nói ra đều hành động nghe theo sự chỉ huy của Diệp Trạch Đào.
Thấy bộ dạng của Nguỵ Hùng Chí như vậy, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, tuy rằng trong chuyện này Nguỵ Hùng Chí tồn tại ý định lợi dụng, nhưng
sau khi biết bối cảnh của Lư Cảnh Cao còn có gan hành động cũng là đáng
quý rồi, nếu lần này có thể hoàn thành tốt cũng là một đại tướng có thể
dùng được, vẫn nên bồi dưỡng một chút.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả, chỉ cần chúng ta đi làm việc, bất
kể là hạng người nào, cũng phải chuẩn bị tinh thần chịu trách nhiệm, tôi tin rằng Cục trưởng Nguỵ là người có sự chuẩn bị! Tối nay tôi sẽ đến
hỏi thăm Bí thư Tào các anh, còn muốn đến thăm hỏi Bí thư Trương của các anh và Bộ trưởng Hàn.
Nguỵ Hùng Chí cũng là một người biết chuyện, suy nghĩ lại liền hiểu ý của Diệp Trạch Đào.
Khi nghĩ đến những chuyện Diệp Trạch Đào đã nói, hơi thở của Nguỵ Hùng Chí có chút dồn dập.
- Chủ tịch thành phố Diệp, để tôi thu xếp cho anh rời khỏi huyện Kim Câu.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Vậy làm phiền Cục trưởng Nguỵ rồi.
Qua khoảng nửa tiếng, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi vào chiếc xe mình
ngồi đến rồi rời đi, Nguỵ Hùng Chí đứng đó nhìn theo bóng của chiếc xe,
trong lòng kích động không ngừng, lại có nhận thức sâu về Diệp Trạch
Đào.
- Cục trưởng Nguỵ!
Ngô Đông Phong đứng phía sau lưng Nguỵ Hùng Chí, cũng có chút giật mình.
Ngô Đông Phong đã điều tra tình huống của Diệp Trạch Đào, tương đối mà
nói muốn điều tra Diệp Trạch Đào có chút dễ dàng, không ngờ phát hiện
người này tuổi còn rất trẻ mà đã trở thành Phó Chủ tịch thành phố, ít
nhiều trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
- Đông Phong, nếu lần này chúng ta đắc tội với Phó Chủ tịch Tỉnh, cậu có sợ không?
Nguỵ Hùng Chí hỏi một câu.
Ngô Đông Phong lập tức liền nghĩ đến chuyện mình biết Lư Cảnh Cao muốn
động đến Phương Di Mai, tuy nhiên là người Nguỵ Hùng Chí tin tưởng, cậu
ta biết mình không có đường lui, bất kể ra sao cũng phải bước tiếp, nếu
không hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng.
- Cục trưởng Nguỵ, anh cũng biết đó, anh nói như thế nào thì tôi làm như thế đấy!
Dùng sức vỗ lên vai của Ngô Đông Phong, trên mặt Nguỵ Hùng Chí lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Đừng lo lắng, trời sập xuống có cấp cao đỡ đòn, sau khi đi qua cửa ải này, chúng ta liền đi trên đường cao tốc!
Ngô Đông Phong dùng sức gật đầu nói:
- Cục trưởng Nguỵ tôi đã chuẩn bị xong, chỉ còn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Nguỵ Hùng Chí cười cười nói:
- Chúng ta vào trong rồi nói.
Diệp Trạch Đào đang ngồi trên xe gọi điện cho Phương Di Mai, sau đó lại gọi điện cho Tào Hiểu Vân, tỏ ra như đi qua nơi này muốn đến thăm hỏi
một chút, đương nhiên là trên danh nghĩa cá nhân.
Tào Hiểu Vân biết Diệp Trạch Đào vô sự cũng thấy vui vẻ, tỏ vẻ hoan nghênh Diệp Trạch Đào đến.
Ngồi trong xe sắc mặt của Diệp Trạch Đào đúng là không tốt, vốn dĩ mình muốn bí mật đến đây để thăm Phương Di Mai, kết quả lại bị người ta âm
thầm hãm hại, xem ra tình hình bây giờ của mình đã khác, có không ít
người đang nhìn chằm chằm vào mình!
Lúc này Triệu Mẫn Giang
kia còn chưa biết Diệp Trạch Đào đã biết thủ đoạn của y, tâm trạng không tệ liền thu xếp chuyện buổi tối, y biết tối nay khả năng sẽ có một
thành công lớn, có lẽ thực sự có thể lật đỗ Diệp Trạch Đào, nếu thật là
như thế thì mình có thể nổi tiếng ở thành phố rồi.
Diệp Trạch Đào đến thành phố Nam Hoa liền nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của Tào Hiểu Vân, đối với chuyện Diệp Trạch Đào đến đây Tào Hiểu Vân rất quan
tâm, cô biết quá rõ khả năng của Diệp Trạch Đào, trước kia còn không có
cơ hội như thế, không ngờ lần này Diệp Trạch Đào đã đích thân đến thành
phố Nam Hoa.
Vừa mới sắp xếp để Diệp Trạch Đào ở lại xong thì Tào Hiểu Vân liền nhận được điện thoại của Nguỵ Hùng Chí.
- Bí thư Tào, bây giờ tôi đang ở huyện Kim Câu!
- Hùng Chí làm rất tốt!
Tào Hiểu Vân tỏ ra đã rất hài lòng đối với chuyến đi đến huyện Kim Câu của Nguỵ Hùng Chí.
- Bí thư Tào, tôi có một chuyện muốn báo cáo với cô…
Nguỵ Hùng Chí liền nói một lần về tình hình của Diệp Trạch Đào mà y đã biết cho cô ta nghe.
Không nghe thì tốt, vừa mới nghe xong trên trán Tào Hiểu Vân đổ mồ hôi, Diệp Trạch Đào này là một khoản kinh phí lớn, lần này lại đụng đến Phó
Chủ tịch Tỉnh, còn liên luỵ đến một phó chủ tịch thành phố ở trên thành
phố, mình có nên nhúng tay vô chuyện này không?
Kỳ thật Tào
Hiểu Vân cũng là một người quyết đoán, nếu không cũng sẽ không thể leo
lên cái chức cao Phó Bí thư này, sau khi suy nghĩ lại toàn bộ câu chuyện một lần nói với Nguỵ Hùng Chí:
- Hùng Chí, tôi không nhúng tay vô chuyện của ngành công an các anh, chỉ cần có chứng cứ đúng lý lẽ, tôi đều sẽ ủng hộ!
Nguỵ Hùng Chí cũng biết Tào Hiểu Vân chỉ có thể nói đến đây, muốn đặt
mình lên phía trước, chuyện này Nguỵ Hùng Chí cũng đã nghĩ thông suốt,
mình đã đi đầu trong chuyện này rồi không làm cũng không được, nếu làm
tin rằng Diệp Trạch Đào cũng sẽ không để mình bị thiệt, nói cho Tào Hiểu Vân biết cũng chỉ là để Tào Hiểu Vân biết có xảy ra chuyện như thế này
mà thôi.
Khi Tào Hiểu Vân gọi điện thoại xong trong lòng rất
mâu thuẫn, chuyện này sẽ phát triển thành tình huống như thế nào đây, cô ta đúng là không biết rõ. Tài liệu của Lư Cảnh Cao cũng không ít,
chuyện chơi gái và thâm nhập vào một số công trình trong thành phố của
thằng nhóc này cũng không ít, đến lúc đó hoàn toàn có thể viết thành một đoạn văn, điều quan trọng là chuyện này có chút lớn rồi.
Chần chừ một chút Tào Hiểu Vân gọi điện cho Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh
uỷ Hàn Trình Quân, từ trước đến nay Hàn Trình Quân cũng coi như là hậu
thuẫn của cô vậy, chuyện như vậy nhất định phải nói cho Hàn Trình Quân
biết mới được.
Hàn Trình Quân đúng là không biết chuyện này,
là một Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, khả năng chính trị của anh ta cũng
không kém, sau khi nghe xong thì biết chuyện này đã trêu chọc đến Diệp
Trạch Đào rồi, chắc chắn sẽ thành chuyện lớn.
Tính toán một hồi, Hàn Trình Quân vội vàng đến tìm Bí thư Tỉnh uỷ Trương Tường Tùng.
Sau khi Trương Tường Tùng nghe xong nội dung mà Hàn Trình Quân trình bày, liền nói với Hàn Trình Quân:
- Ông Hàn, chúng ta có một số đồng chí làm việc không được đúng đắn, ý kiến của quần chúng cũng phải nghe đấy.
Hàn Trình Quân khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, hành vi phản động đúng là không được, tôi cho rằng phải tiến hành chọn lọc trong phạm vi toàn Tỉnh!
- Sự việc liên luỵ đến rất nhiều mặt, chuyện này ông Hàn có ý kiến gì không?
- Tôi quyết nghe theo sự chỉ thị của Tỉnh uỷ!
- Ông Hàn, anh cũng phải chuẩn bị đảm nhận trọng trách đi!
Rất nhanh hai người đã có thể có được ý kiến đồng nhất.
Nhìn Hàn Trình Quân ra ngoài, trên mặt Trương Tường Tùng lộ ra vẻ tươi
cười, Phó chủ tịch Tỉnh Lư Tiến Duy vẫn luôn đi lại rất thân thiết với
Phó Bí thư Hoàng Tả Ý, mình vẫn luôn có ý định hành động, chỉ là không
có sự nắm chắc phần thắng hoàn toàn, nếu có Diệp Trạch Đào nhúng tay vào thì sẽ nắm chắc chuyện này hơn, đây là sự việc đều có lợi cho mình và
Diệp Trạch Đào!
Đợi xem tình hình phát triển thế nào vậy!
Trương Tường Tùng ngồi ở đó bắt đầu tính toán bước tiếp theo Tỉnh uỷ sẽ thay đổi như thế nào!