Chương trình của Đài truyền hình Trung ương đã thành công. Diệp Trạch
Đào hiếm hoi lắm được xem một chương trình như thế, cũng tỏ ra thoải
mái, chăm chú ngồi xem. Hơi bất ngờ là Tô Thiến Ảnh cũng tham gia chương trình này. Lần này hát một ca khúc, mặc một bộ quân trang rất động lòng người. Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thiến Ảnh ở khoảng
cách gần, cũng có chút ngạc nhiên.
Những người tham gia đều tỏ ra rất nghiêm trang, không hề nói chuyện trao đổi cùng nhau, đều rất chăm chú xem chương trình.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào biết, mọi người đến không phải là vì quan tâm đến chương trình, mà là có ý khác.
Diệp Trạch Đào cũng không thèm quan tâm suy nghĩ của họ. Sau khi xem
xong chương trình, do Phùng Lượng mời nên mọi người đến phòng trà của
Đài truyền hình Trung ương uống mấy ly trà rồi mới về nhà.
Đương nhiên, đối với Diệp Trạch Đào mà nói, thu hoạch lần này vô cùng
lớn. Những con ông cháu cha vốn xa lạ kia cũng hòa đồng, nhiệt tình.
Diệp Trạch Đào về tới nhà Trịnh gia đã rất khuya
Lúc vào cửa lại bất ngờ nhìn thấy Trịnh Thành Trung vẫn chưa ngủ, đang ngồi đó xem tài liệu.
- Bố, bố chưa ngủ à?
- Trạch Đào, bố đợi con, ngồi xuống nói chuyện.
Diệp Trạch Đào bước tới ngồi xuống.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào một lúc lâu, khuôn mặt Trịnh Thành Trung lộ ra một nụ cười, nói:
- Tối nay hàn huyên với mấy người bạn kia hả?
Sau khi tham gia chương trình kia, đám người Phùng Lượng lại kéo Diệp Trạch Đào đi uống trà, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, nói:
- Mọi người làm quen với nhau một chút, mấy người đó đều rất nhiệt tình.
- Mọi người làm quen với nhau một chút, có vấn đề gì thì quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Đây cũng là chuyện hay!
- Đúng vậy. Sắp tới, có thể Phùng Lượng sẽ đến tỉnh các con công tác.
Trịnh Thành Trung nói:
- Cụ thể sắp xếp như thể nào vẫn chưa quyết định. Nó mới đặt chân vào
con đường làm quan, con quan tâm nó một chút. Chắc là ông Phùng cũng có
suy nghĩ này.
Diệp Trạch Đào cười cười, nhà họ Phùng để một
người như Phùng Lượng theo con đường chính trị, lại lo lắng cậu ta xảy
ra chuyện. Xem ra muốn mình giúp đỡ một chút!
Trịnh Thành Trung gật đầu, nói:
- Cũng may con tỉnh táo, lần này thiếu chút nữa là xảy ra chuyện!
- Con cũng vô tình nghĩ tới, không ngờ trong chuyện này lại có cạm bẫy!
Nói tới chuyện này, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút kinh sợ. Nếu không
phải mình cảnh giác thì bây giờ e là đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc này, điện thoại của Diệp Trạch Đào reo lên. Liếc nhìn thấy là điện thoại của Lý Duy gọi tới.
Nhìn thấy cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào không nghe. Hắn biết bọn Lý Duy đã hành động.
Nghĩ đến việc bọn Lý Duy đã tung những thứ kia ra, khóe miệng Diệp Trạch Đào có ý cười.
Trịnh Thành Trung liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nói:
- Sao vậy?
- Bố, bây giờ trên mạng xuất hiện nhiều thứ. Bố có thể xem!
Trịnh Thành Trung liền nhìn Diệp Trạch Đào, khẽ gật đầu, đi về thư phòng.
Sau khi hai người đi vào thư phòng của Trịnh Thành Trung, Trịnh Thành Trung nhanh chóng mở máy tính.
Sau khi xem xét một hồi lâu, Trịnh Thành Trung liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Bố, Cục cảnh vệ Trung ương đã làm một vài chuyện!
Vừa nghe vậy, Trịnh Thành Trung không hỏi nữa mà khẽ gật gật đầu:
- Chuyện này cũng không biết truyền từ đâu ra!
- Đúng vậy, inte bây giờ đã trở thành trận địa quan trọng của tham
nhũng. Người dân thông qua trận địa này triển khai chiến đấu với phần tử hủ bại, nhưng có một vài lãnh đạo của chúng ta lại sợ trận địa này,
muốn thực hiện cái gì mà chế độ inte thực danh. Đây rõ ràng là một kiểu
chèn ép tự do ngôn luận!
Trịnh Thành Trung gật gật đầu, nói:
- Inte có lợi cũng có hại, quan trọng là chúng ta nhìn nhận như thế
nào. Có rất nhiều chuyện chỉ có thể giấu tên mới có thể nói ra tiếng
lòng của mọi người. Đường dây tin tức này tuyệt đối không thể bị mất!
Hai người không hề thảo luận chuyện này. Hơn nữa, Trịnh Thành Trung
biết chuyện trên mạng lần này có liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Xem xét một hồi lâu sau, Trịnh Thành Trung nói:
- Tính chân thực của những thứ này là bao nhiêu?
- Chân thực hay không, những thứ này có thể kiểm tra!
Diệp Trạch Đào nói.
Tâm trạng của Trịnh Thành Trung rất tốt, biết có được một vài thông tin thì muốn ra tay cũng dễ hơn rất nhiều.
Lúc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng cười. Thằng con rể này của mình cũng lợi hại. Không ngờ hắn lại có thể phanh phui
chuyện Vi Hoành Thạch có một đứa con rơi một nữ MC. Quả thật là Vi Hoành Thạch phải đau đầu một trận với chuyện này đây.
- Bước tiếp theo con định làm gì?
Thực ra, Trịnh Thành Trung cũng nổi giận. Mục đích Vi Hoành Thạch giở
trò với Diệp Trạch Đào chính là muốn giở trò với mình. Nếu Diệp Trạch
Đào thật sự có gì sơ xuất, cũng sẽ ảnh hưởng tới mình. Lần này Trịnh
Thành Trung đã có quyết định, bất luận là như thế nào cũng muốn thu phục lực lượng của Vi Hoành Thạch.
- Bố, con nghe nói hội từ
thiện này cũng tồn tại rất nhiều vấn đề. Như chuyện lấy tiền quyên góp
trong hoạt động đấu giá lần này, mục đích là để phục vụ vùng nghèo khó,
thực ra số tiền thực sự tới tay những đứa trẻ lại rất ít, rất ít. Phần
lớn đều bị họ lén lút chia chác. Đã đến lúc nước ta phải chỉnh đốn nội
dung ở những phương diện này lại một chút!
Trịnh Thành Trung gật gật đầu nói:
- Vốn dĩ từ thiện là việc làm tốt. Một vài người chúng ta cũng to gan
quá, lại dám thò tay vào đây. Bất luận là ai thò tay vào đều bị chặt
đứt!
- Đúng vậy, con cũng nghĩ phải nghiêm một chút mới được. Đừng coi thường những chuyện này, nếu dân ta mất đi lòng tin vào chuyện từ thiện, đạo đức của cả dân tộc sẽ bị xuống dốc theo diện rộng!
Trịnh Thành Trung rất tán thành với suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nói:
- Vậy thì thông qua việc này triển khai đi!
Thấy Trịnh Thành Trung đã có quyết định, Diệp Trạch Đào cũng rất vui mừng, nói:
- Tuy chuyện này sau khi bị phanh phui sẽ dẫn đến sự phản cảm và bình
luận của nhân dân, nhưng nếu chúng ta không phanh phui ra thì bọn xấu
kia sẽ cứ mặc sức vươn tay! Con nghe một câu chuyện cười, nói là có cán
bộ của chúng ta cầm tiền chạy ra nước ngoài mua nhà, lúc mở ra thì số
tiền ấy vẫn còn dính hai chữ “từ thiện”. Độ tin cậy của chuyện này không quá cao, nhưng từ chuyện này vẫn có thể thấy một vài người trong chúng
ta gan đã to bằng trời rồi!
Hai người nói về chuyện này một lúc, Trịnh Thành Trung khẽ cười, nói:
- Chuyện của Đài truyền hình Trung ương, con cũng coi như là đánh bừa mà trúng!
Quả thật Diệp Trạch Đào không hiểu chuyện này lắm, liền nhìn về phía Trịnh Thành Trung.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung liền cười, nói:
- Hầu Thắng Tương kia là nhân vật vẫn luôn do dự, không quyết. Con cũng biết nếu không thể nắm chắc được các phương tiện truyền thông, thì có
nhiều thứ bề ngoài là một kiểu nhưng bên trong lại là một kiểu khác.
- Hầu Thắng Tương không phải cùng phe với bố sao?
- Nói nghiêm túc thì ông ta thuộc về phe bảo thủ nhiều hơn. Nhưng lần
này con đột nhiên muốn tham gia chương trình của Đài truyền hình Trung
ương, lại có mấy người kia đến, áp lực của Hầu Thắng Tương quá lớn, bây
giờ đã có thái độ!
Thấy bộ dạng mỉm cười của Trịnh Thành
Trung, Diệp Trạch Đào cũng vui. Hành động của mình ở chỗ Bí thư Hạo Vũ
cũng coi như gia tăng thêm phần nào.
- Con có biết những
chuyện này đâu, tham gia chương trình của Đại truyền hình trung ương
chính là để tránh buổi đấu giá mà thôi. Con cũng không ngờ buổi đấu giá
lại xảy ra chuyện bán chỗ ngồi. Nghe nói giá bán lên tới một hai trăm
triệu!
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào cũng lắc đầu. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
- Bây giờ thì con đã hiểu chưa? Con đã không còn là người chẳng ai biết đến, mà là một nhân vật có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn!
- Con vốn nghĩ nhân chuyện này phản đòn, kết quả đối phương lại trả lại tiền, làm kế hoạch của con mất hết hiệu quả!
Trịnh Thành Trung liền cười, nói:
- Chuyện trong chốn quan trường không thể một ván có thể phân thắng bại được. Có rất nhiều chuyện nhìn thì thấy đã giành được thắng lợi rồi đó, cuối cùng thắng lại biến thành thua. Đây cũng là một bài học cho con,
đừng nghĩ mọi việc đều đơn giản như thế!
Lúc hai người đang ngồi hàn huyên tâm sự ở đây thì Vi Hoành Thạch cũng bị điện thoại đánh thức.
Vốn dĩ Vi Hoành Thạch là người khó ngủ, vừa mới thiu thiu đã bị đánh thức, tâm trạng của ông ta cũng không khá lắm.
- Chuyện gì?
Nhìn thấy điện thoại của thư ký gọi tới, Vi Hoành Thạch cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Thư ký hơi hoảng loạn nói:
- Bí thư Vi, trên mạng đột nhiên lộ ra tin tức liên quan đến ông.
Vi Hoành Thạch liền nghi hoặc, thường thì tên của ông ta cấm dùng, sao
có thể lộ ra một lượng lớn những chuyện liên quan đến ông.
- Là chuyện gì?
Vi Hoành Thạch liền trầm mặt hỏi.
- Cái này….
Thư ký không tiện nói chuyện này cho lắm, đành nói:
- Tuy không nói rõ là ông, nhưng lại chỉ ra rất rõ ràng.
- Có chuyện gì cứ nói!
Vi Hoành Thạch trầm giọng nói.
Thư ký đành phải nói ra chuyện liên quan đến việc ông ta có một đứa con với bà Tô Đoan Hương kia, lại còn đích danh phê bình hành vi biển thủ
tiền của hội từ thiên nghệ thuật danh nhân ở thủ đô. Tuy đã trả lại
tiền, là bởi vì có không ít người phát hiện ra tình hình đã từ chối tham gia hoạt động, sợ làm to chuyện nên mới bất đắc dĩ rút ra, lại còn chỉ
rõ hiệp hội đó là hiệp hội do em trai của Tô Đoan Hương thành lập.
Lúc đầu Vi Hoành Thạch còn chưa xem chuyện này là chuyện lớn, kết quả
là càng nghe lại càng kinh hãi. Không ngờ những thủ đoạn phòng bị của
mình đã bị phá vỡ!
Vốn dĩ lúc trả lại tiền cố ý ám chỉ Diệp Trạch Đào nhận tiền, kết quả là
không phân thân ra được nên mới không nhận, sau này sẽ nhận. Bây giờ thì hay rồi, một khi chuyện này bị phanh phui, chỉ cần những người biết đến tình hình của Vi gia và đám người Diệp Trạch Đào đều biết Diệp Trạch
Đào tuyệt đối không thể hợp tác biển thủ tiền với Vi gia. Một khi chuyện này lộ ra, vết ô của đám người Diệp Trạch Đào cũng trở nên trong sạch,
ngược lại Vi gia lại rơi vào vũng lầy.
Một chiêu thật lợi hại !
Cơn buồn ngủ của Vi Hoành Thành đã biến mất, nhảy từ trên giường xuống.
Đến nhanh quá đấy!
Vi Hoành Thạch đang định ngày mai sẽ tìm cách lôi Diệp Trạch Đào bọn họ vào, không ngờ người ta lại tấn công trước.
Đã xem thường thằng ranh đó rồi!
Thực ra, Vi Hoành Thạch không hề coi một Chủ tịch thành phố nho nhỏ như Diệp Trạch Đào là đối thủ. Đối phó với Diệp Trạch Đào cũng chỉ là một
động tác tùy ý, mục đích là Trịnh Thành Trung. Không ngờ chuyện này lại
là “gậy ông đập lưng ông”.
Tuy cũng rất coi trọng Diệp Trạch Đào, nhưng Vi Hoành Thạch phát hiện ra mình vẫn chưa coi trọng đúng mức.
Vi Hoành Thạch căn bản không cần suy nghĩ nhiều về nội dung trên mạng,
ngay lập tức cho rằng việc này là do Diệp Trạch Đào làm.
Rốt cuộc là sao hắn lại biết nhiều đến vậy?
Sau khi tỉnh táo, Vi Hoành Thạch cảm thấy dường như chuyện này không
liên quan đến Diệp Trạch Đào lắm. Với tình hình của Diệp Trạch Đào thì
hẳn là không thể biết được nhiều chuyện của mình như vậy đâu.
Lại nghĩ đến kế hoạch lần này của mình cũng dính dáng đến Phùng gia,
Ngụy gia, Phạm gia, Vi Hoành Thạch cười gượng một tiếng. Lần này hẳn là
đòn phản kích của những gia tộc này rồi.
Chỉ có thể nghênh chiến!