- Anh Phàm, chúng tôi đang muốn tìm anh nói chút chuyện.
Đang trò chuyện, thấy một thanh niên tiếp đón Lưu Phàm.
- Ông Tam, gần đây không xuống dưới sao?
- Đừng nhắc nữa, anh lại không biết tình hình của tôi. Tôi nào phải người để làm chuyện đó thế mà trong nhà cứng rắn ép tôi đi xuống. Được ở đây chơi với minh tinh mới sướng chứ.
Lại có hai người trẻ tuổi lại gần tiếp cận, Lưu Phàm hẳn là rất quen với bọn họ, mọi người liền trò chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Phàm và mấy người này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Diệp Trạch Đào chỉ cười, đúng là tâm lý bầy đàn!
- Anh Phàm, mọi người nói chuyện, tôi đi xem.
Lưu Phàm đang nói chuyện vui vẻ với bọn họ, vội nói:
- Được, anh xem, không có gì, ở đây nhiều chỗ để xem.
Diệp Trạch Đào liền đứng dậy đi về phía đại sảnh.
Đừng nhìn thấy ở đây phân tầng, bên trong mỗi tầng còn có rất nhiều phòng lớn, bây giờ mới phát hiện ra, trong mỗi phòng đều có vẻ náo nhiệt.
Nhìn thấy tình hình nơi này, Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi. Nếu muốn một nơi kinh doanh như vậy, vẫn cần có thực lực rất mạnh mới được.
Mới vừa đi đến một phòng lớn, chợt nghe thấy tiếng của người ra giá đấu giá đang nói chuyện.
- Sau đây là sản phẩm đấu giá thứ bảy, là một bức tranh chữ của một vị lãnh đạo Tỉnh ủy Linh Mẫn Châu, giá khởi điểm là một triệu.
Diệp Trạch Đào nghe thấy nói thế liền kinh ngạc, đây quá khiến người ta giật mình rồi!
Xem tình hình bên trong, rất nhiều người có tiền đang ngồi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy một chỗ trống liền ngồi xuống, bên cạnh là một ông chủ dáng vẻ giống phú ông phát tài.
Rất nhanh giá này liền tăng lên.
Nhìn thấy tình hình mọi người giơ bảng, Diệp Trạch Đào có một cảm giác không giống thật.
Như vậy cũng đúng!
Chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra trước mắt mình hiện giờ, Diệp Trạch Đào hoàn toàn bị kinh ngạc.
Rất nhanh, một phụ nữ mất 16 vạn đấu giá thành công bức tranh chữ này.
Lúc này người bên cạnh Diệp Trạch Đào thở dài một hơi.
Diệp Trạch Đào nhìn anh ta đang ra giá, lại hỏi:
- Đấu giá tranh chữ này có ý nghĩa sao? Tôi cảm thấy chẳng ra sao cả!
Người kia liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Tuy nhiên, người này vẫn có vẻ rất điềm đạm, cười nói:
- Chú em mới tới sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Bạn đưa tôi tới, quả là mở rộng tầm mắt!
- Chả trách!
Người này mỉm cười.
- Tôi họ Diệp, anh họ gì?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
- Tào, gọi tôi là ông Tào được rồi, tôi có một doanh nghiệp.
- Ha ha, ông Tào à, vừa rồi xem ông đang đấu giá tranh, tôi không hiểu, chữ đó viết chẳng ra sao cả!
Ông Tào liền mỉm cười nói:
- Ông em, cậu quả nhiên không hiểu tình hình ở đây, cậu chắc chắn không biết, điều kiện vào cửa ở mỗi nơi không giống nhau. Tầng hai là phí vào cửa tầng hai, phí vào cửa tầng ba lại khác, các tầng đều không giống nhau!
- Bạn tôi dùng một tấm thẻ, không biết bao nhiêu tiền.
Ánh mắt ông Tào này liền sáng lên, nói:
- Quả nhiên là như vậy, bạn anh là hội viên, phí năm của thẻ kia cũng không thấp đâu!
Diệp Trạch Đào giờ mới hiểu, đến chỗ như vậy, phí vào cửa đầu tiên không hề thấp.
- Cảm thấy anh tiêu không đáng.
- Ông em, tiền này tiêu tuyệt đối có giá trị. . . Rất đáng giá!
Nói tới đây, ông Tào nói:
- Có thể cậu không biết những khó xử của chúng tôi trong làm ăn. Hiện nay chống tham nhũng gay gắt, các lãnh đạo cũng không dám lấy tiền, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Nơi này thì hoàn toàn khác, anh xem bức tranh đấu giá vừa rồi đi, tranh chữ của lãnh đạo Tỉnh ủy Linh Châu, 160 vạn đó, đến tay vị lãnh đạo kia là hơn 100 vạn, sau khi lấy 100 vạn ấy đi, lãnh đạo tất nhiên sẽ biết tình hình kẻ ra giá của phiên đấu giá thông qua nơi này.
Diệp Trạch Đào có chút hiểu ra, giật mình nói:
- Đến lúc đó sẽ chiếu cố các phương diện một chút.
Cười ha ha, ông Tào nói:
- Ông em chắc là hiểu rồi, có gì cần, sau khi thông qua chuyện này truyền đạt lại cho lãnh đạo, vấn đề đương nhiên có thể giải quyết được rồi!
Diệp Trạch Đào vô cùng hoảng hốt.
Ông Tào cũng là một người hay nói, cười nói:
- Lãnh đạo Tỉnh ủy Linh Châu kia chắc chắn sẽ không tự mình đến làm chuyện này, không có bất cứ liên quan gì với ông ta. Xác minh theo căn cứ phòng đấu giá đưa ra chỉ là một bức tranh bán đấu giá, theo thu nhập mà nói, cũng không bắt được nhược điểm nào. Cứ như vậy, mọi người đều yên tâm! Anh không thấy bây giờ rất nhiều các vị lãnh đạo không có việc gì liền thích viết chữ, vẽ một bức tranh, vân vân. Tranh chữ kém cũng muốn khoe khoang một chút, anh cho rằng bọn họ thực sự viết đẹp hay sao? Ha ha, rất nhiều tiểu ngạch đó!
Diệp Trạch Đào không còn gì để nói, thấy tình hình hôm nay, hắn hiểu đây là một cách thức tham nhũng mới.
Ông Tào còn nói thêm:
- 160 vạn, có vẻ khá nhiều, thật sự thì, tôi thấy, người con gái đó chỉ làm một việc nhỏ mà thôi, có thể là bị kẹp ở nơi nào đó, thông qua chuyện này hóa giải một chút. Nếu thực sự là hạng mục lớn, thì con số này vẫn chưa dừng ở đó!
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Ông anh quả là người thạo nghề, nghe anh nói, tôi mới xem như thật sự mở mang kiến thức!
Ông Tào trên nhìn người Diệp Trạch Đào một lượt, cười nói:
- Nhìn bộ dạng anh chắc là cán bộ rồi?
Diệp Trạch Đào liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
- Sao anh nhìn ra được?
Ông Tào cười ha hả nói:
- Cậu còn là người cán bộ vừa vào không lâu!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Anh thực sự rất biết phỏng đoán!
Ông Tào cười nói:
- Nhìn dáng vẻ anh không nhiều tiền lắm, nếu không thì cũng không cần bạn đưa tới. Người ở đây hễ tới đều phải tự bỏ tiền của mình, giống như tôi đây. Tôi hiểu tình hình ở đây, bỏ số tiền lớn vào, xem làm trò, chạy tới những nơi như vậy là tìm đường ra cho mình!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Không sai, không làm chuyện gì mà lại đi tiêu một số tiền lớn, thật không phải là nơi người thường tới được.
- Đúng vậy, cậu không tiêu tiền, lại có bạn mời, hẳn là lãnh đạo rồi. Nhìn cậu, trẻ tuổi, làm lãnh đạo chắc cũng không quá to, lại xem quần áo cậu, cũng không giống quần áo của người có tiền, cậu hẳn là ít nhiều nắm quyền đơn vị, hay là có người nắm của cậu.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Anh thật biết nhìn!
Ông Tào liền cười nói:
- Ông em, nếu cậu không biết nơi như thế này thì thôi vậy, biết những chỗ thế này rồi, cậu không biết lợi dụng, đó là sự không chín chắn của cậu!
- Nhờ ông anh giảng giải.
Diệp Trạch Đào thể hiện rất trọng thị.
Ông Tào nghiêm túc nói:
- Nơi này là một chỗ đầy ắp cơ hội, đừng xem thường những cuộc đấu giá. Cách thức trong này nhiều lắm rồi, cậu chỉ cần lợi dụng đúng phương pháp, rất có thể con đường làm quan của cậu sẽ không ngừng phát triển!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang suy xét, ông Tào cười nói:
- Hai chúng ta quả là hợp nhau, tôi nói nhiều một chút, anh nghĩ xem, nếu như anh đang trong thời kỳ đề bạt mấu chốt, khi mọi thứ đều không trong sáng anh ở trong đây tiêu mất một triệu đấu giá vật của lãnh đạo Tỉnh ủy nào đó. Chỉ cần lưu lại một câu nói với đối phương anh đang ở thời điểm quan trọng, đến lúc đó, anh ta nói một câu trong trường hợp nào đó, thì anh không phải lên rồi? Nếu anh lên, thì có phải cậu đã được trả giá gấp nhiều lần không khả năng trả giá sẽ quay về mấy lần!
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Thật sự là không ngờ, không ngờ tới!
Lúc này bắt đầu cuộc đấu giá cùng ăn bữa tối của một đại công tử kinh thành.
Ông Tào vừa nghe, vội nói với Diệp Trạch Đào:
- Có nghe thấy không, Lưu Phàm, cậu biết Lưu Phàm là ai không?
Diệp Trạch Đào lúc này cũng đang ngạc nhiên, lần đấu giá này không ngờ là cùng ăn bữa tối với Lưu Phàm.
Không nghe thấy Diệp Trạch Đào nói, ông Tào nói:
- Lưu gia! Lưu gia ở thủ đô đó, đấy là nhân vật không thể coi thường đâu nhé. Có thể tạo được mối quan hệ với người của Lưu gia, đó quả là một việc vô cùng có lợi. Những người làm ăn như chúng tôi, nếu như có một người nhà Lưu gia làm hậu thuẫn, việc kinh doanh sẽ bỏ qua được rất nhiều quy định!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghe nói Lưu gia năm gần đây không được lắm mà!
- Cậu thì biết cái gì, ai nói Lưu gia không được! Nếu có không được thì cũng vẫn tồn tại hùng mạnh. Tôi cũng có hiểu đôi chút về tình hình gia đình họ. Khắp thủ đô đều đưa tin, nghe nói thời gian trước Lưu gia và Tôn gia đối đầu nhau, cậu đoán xem kết quả cuối cùng thế nào? Tôn gia thua thảm hại! Lưu gia nếu không được, thì làm sao một gia tộc hùng mạnh như Tôn gia lại bị sụp đổ vì Lưu gia chứ? Lưu gia đang nổi lắm đấy!
Diệp Trạch Đào sững sờ nhìn ông Tào một hồi.
Cười ha ha, ông Tào vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Anh lăn lộn trên quan trường, nếu có thể tạo mối quan hệ với Lưu gia, nói cho anh biết, con đường làm quan của anh sẽ vô cùng thuận lợi!
Khi nói chuyện, chỉ thấy những người kia giơ biển rất náo nhiệt, tấm biển không ngừng giơ, rất nhanh đã là vượt qua một triệu.
Cuối cùng thấy được một ông chủ mua với giá 150 vạn, Diệp Trạch Đào lẩm bẩm:
- Cùng thằng ranh này ăn cơm mà cũng tốn nhiều tiền vậy sao?
Ông Tào thở dài:
- Nếu quả thật có thể kết giao tốt với người của Lưu gia, đừng nói là hơn một triệu, nhiều hơn nữa cũng đáng!
- Thế tại sao anh lại không bỏ ra chút tiền đi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Vừa rồi tôi đã trúng thầu được đi ăn cùng với Bàng Chân rồi, đó cũng là một thế lực lớn mạnh. Cậu em này, cố gắng chuẩn bị nhiều tiền một chút, tìm cơ hội thì phải tới những chỗ như thế này tìm!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nơi này xem ra có không ít cơ hội!
- Nơi này là chốn chơi tiền, người không tiền không thế hoàn toàn không biết đến những nơi như vậy.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Nhìn ra, ông anh cũng là một người trong nghề!
Ông Tào liền cười ha ha nói:
- Ông em, kết bạn đi, con người Tào tôi rất trượng nghĩa, sau này khi cần cứ gọi điện cho tôi.
Nói rồi đưa ra một tấm danh thiếp.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua danh thiếp, bên trên viết Tào Giản Đài, Tổng giám đốc một công ty thương mại hải ngoại.
Cảm thấy ông Tào này cũng là một người thú vị, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi tên Diệp Trạch Đào, làm việc ở Ninh Hải, có cơ hội mong được hợp tác.
Nói xong câu này, Diệp Trạch Đào hướng về phía bọn người Lưu Phàm bước ra.
Ông Tào vẫy tay.
Diệp Trạch Đào đi một lúc, trong đầu ông Tào mới nhớ lại lời tự giới thiệu của Diệp Trạch Đào, khi cẩn thận suy nghĩ về nội dung tự giới thiệu của hắn, ông Tào vỗ mạnh vào chân, thất vọng nói:
- Thiệt rồi thiệt rồi! Quả nhiên là cơ hội chỉ dừng trước mặt trong vài giây, thời gian dừng trước mặt mình dài như vậy, sao tôi có thể không nắm lấy chứ?