Lúc Quan Bạch Viêm đang nói, trong cuộc nói chuyện âm thầm quan sát
vẻ mặt thay đổi của Diệp Trạch Đào, lúc mới đầu Diệp Trạch Đào trong
lòng dường như có chút tâm sự, đang suy nghĩ việc gì đó, mừng thầm trong lòng với tình trạng chính trị hiện tại của tỉnh Cam Ninh nhất định đã
đem đến rất nhiều phiền muộn cho Diệp Trạch Đào, khi nghĩ đến vụ việc
của khu kinh tế mới Giáp Hà, Quan Bạch Viêm biết rõ chỉ cần tiếp thêm
sức thúc đẩy một tí, làm không tốt có thể đẩy những người ở bên ngoài
như bọn Diệp Trạch Đào ra ngoài, quả nhiên Quan Bạch Viêm phát hiện
trong ánh mắt của gã Diệp Trạch Đào kia có chút biến đổi, ánh lên trong
suốt!
Có việc gì đã khiến cho Diệp Trạch Đào có sự thay đổi lớn như vậy?
Quan Bạch Viêm cảm nhận cảm giác sâu thẫm khó có thể lý giải được.
- Haha, Trạch Đào, vừa nãy mới nói một số sắp xếp trong công việc, còn
về việc của khu kinh tế mới, tôi cũng muốn lắng nghe chút dự tính của
anh, việc của anh, sự nhộn nhịp đầu tư của lần trước, nay vì những lý do gì mà vẫn chưa ký tên, thật ra những nhà thương mại có suy nghĩ gì vậy?
Nghe hỏi, ánh mắt của mọi người đều quay sang Diệp Trạch Đào.
Phó bí thư Ngũ Giải nói:
- Đây quả thật là một vấn đề, một câu chuyện nhộn nhịp như vậy, nay chỉ trong phút chốc bị đóng băng như thế, nghe nói có một số doanh nghiệp
cũng ý định rút lui, đây là một hiện tượng không tốt lắm!
-
Quả thật là như vậy, khu công nghiệp sản xuất lúa gạo cũng đang đi vào
hoạt động, nay Dương Thăng Hải đang nghỉ dưỡng rồi, những doanh nghiệp
đó cũng chưa có động tĩnh gì, đều là đang nói đùa.
Sau khi Vu Chi Hán bị gián chức, khí thế của Hồ Khâm Nghĩa thấy rõ giảm đi nhiều, khi
nghe lời giải thích của Ngũ giải, cũng bồi thêm một câu.
Lúc này Diệp Trạch Đào đã xác định lại phương hướng của mình, trong lòng không còn hoản loạn, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Tất cả đang trong quá trình tiến hành, chúng tôi có thể làm tốt công việc của mình.
Quan Bạch Viêm cười ha hả nói:
- Dù sao thì khu kinh tế mới Giáp Hà đã có đồng chí Trạch Đào trấn thủ, nên sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, Tôi cũng yên tâm! Trạch Đào à, việc
này anh nắm chặt mới được đấy.
Phó bí thư Ngũ Giải mỉm cười nói:
- Trên Tỉnh Thành cũng rất coi trọng sự phát triển của khu kinh tế, nếu có vấn đề gì cũng phải mời đồng chí Trạch Đào đề xuất.
Tâm
trạng lúc bấy giờ của anh ta cũ không tệ, nếu Quan Bạch Viêm lên chức,
thì anh ta có thể sẽ lên chức Chủ tịch thành phố, so với quyền thế lúc
bấy giờ sẽ lớn hơn nhiều, trong vụ việc này hai người có mối quan hệ
cùng hưởng vinh quang, cũng chưa từng hòa hợp với nhau như lúc bấy giờ.
Dường như cách nghĩ của mọi người đều không đá động gì tới khu kinh tế
mới, nhưng Diệp Trạch Đào cũng biết rõ như vậy, mọi người bây giờ đều
đang quan sát chờ cơ hội ra tay, nếu như có sự đổi mới gì, có thể họ sẽ
ra tay.
Vào lúc này đây, tôi cần phải duy trì một khí thế mạnh mẽ mới có thể tạm thời trấn áp được những người có cách nghĩ riêng.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Xin Thành ủy yên tâm, khu kinh tế mới có lòng tin, cũng sẽ có khả năng giải quyết các vấn đề nan giải trong công việc!
Không yếu kém thế đâu!
Trong lòng Quan Bạch Viêm đang suy nghĩ, gã Diệp Trạch Đào đây còn một số chiêu thức còn chưa sử dụng hết, tâm đắc mới đúng.
Mọi người nhắm thẳng vào ánh mắt của Diệp Trạch Đào cũng có chút suy nghĩ.
Tại tỉnh Cam Ninh xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả đều nhầm vào
Dương Thăng Hải và Diệp Trạch Đào mà thôi, nay xem ra cũng ảnh hưởng
không lớn đối với Diệp Trạch Đào, bất kì động tác nào cũng không thích
hợp!
- Haha, cuộc họp hôm nay cũng không nhiều nội dung, mọi
người cũng chỉ là giao lưu một chút mà thôi. Việc của mỗi người do bản
thân phụ trách là tốt rồi.
Quan Bạch Viêm tan họp rất nhanh.
Trước khi ra về, Quan Bạch Viêm mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, anh đến văn phòng của tôi nhé. Hai ta bàn bạc một chút việc.
Khi Diệp Trạch Đào theo chân Quan Bạch Viêm đi vào văn phòng của anh
ta, sau khi mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống Quan Bạch Viêm mỉm cười nói:
- Lúc nãy trong cuộc họp, tôi có chút việc xử lí chưa được tốt lắm, giờ ở đây không có người nào, hai ta giao lưu một tí nhé.”
- Mời Chủ tịch thành phố Quan.
- Trạch Đào, theo tình hình mà tôi biết thì những cán bộ trong thành
phố đang có ý kiến đối với khu kinh tế mới, nay yêu cầu về người sử dụng của khu kinh tế có khắt khe quá đấy, việc này gần như cản trở những
đồng chí muốn tiếp cận khu kinh tế phải đứng ngoài cửa, trong việc này,
tôi hiểu mấy anh nghiêm khắc trong việc tuyển chọn là đúng, nhưng, chỗ
cần thông cảm thì tôi nghĩ cũng nên thông cảm cho, hơn nữa, những lời ra tiếng vào lúc bấy giờ, khu kinh tế toàn dùng những người mà anh lấy từ
bên ngoài, tình trạng theo chủ nghĩa bè phái rất nghiêm trọng, việc này
tôi cảm thấy đấy là một bàn tán không mấy hay ho, nhưng, lời thiên hạ
khó lường, những chỗ cần lưu ý thì tôi cho rằng cũng phải chú ý một chút mới được, còn anh?
Giọng điệu trong lời nói rất bình thản,
cũng tỏ vẻ giọng điệu muốn thương lượng, nhưng, mục đích của ông ta cũng là đang nhằm vào những thuộc hạ thuộc trực hệ của Diệp Trạch Đào
Quan Bạch Viêm không giống như Vu Chi Hán, chút xíu là đập bàn, lời nói nói ra đều là giọng điệu thương lượng, nhưng Diệp Trạch Đào cũng biết
rõ, người như vậy mới khó đối phó, đây chính là dùng lưỡi dao mềm, không ngừng thám thính, chờ khi thật sự có thể tấn công thì, tin rằng đối
phương sẽ dốc toàn lực đánh trận ra trò.
Diệp Trạch Đào mới
nghe đã phải cảnh giác, nay mọi người đã tỏ rõ ý, từ trong tỉnh đến
Thành phố, đối với những kẻ ngoài lai từ ngoài vào thì ắt sẽ nghiêm ngặt lên, thật sự không thể đưa chuyển lính mình vào nữa, thời điểm này,
Quan Bạch Viêm nhắc lại việc dùng người, dụng ý của ông ta là nhằm vào
lính dưới của mình mà lui tới, nếu đưa lính dưới đắc lực của mình điều
đi chỗ khác, mà đẩy người của họ vào, thì khả năng nắm giữ việc triển
khai khu kinh tế sẽ bị yếu đi.
Đấy cũng là một loại thủ đoạn!
Bộ dạng cười mỉm chi của Quan Bạch Viêm, khiến cho Diệp Trạch Đào cảm
thấy gã này còn nham hiểm hơn nhiều so với gã Vu Chi Hán kia, nếu người
của mình mà bị điều khỏi khu kinh tế mới, đến lúc đó các vị trí ở trên
thành phố, thì có thể sẽ bị đóng băng, cũng có thể mọi thứ sẽ bị phá vỡ, cả khu kinh tế cũng vậy, rút những người khả dụng của mình ra khỏi đây, họ sẽ dần dần thẩm thấu vào.
- Ý của Chủ tịch Quan là?
Diệp Trạch Đào cũng hỏi thăm thử.
Cười một cái, Quan Bạch Viêm nói:
- Tôi không có biện pháp cụ thể, tôi đang nghĩ, nhân tài đấy à, dùng ở
bất cứ nơi nào cũng là nhân tài, không khác gì đâu, Mạc Lâm Tường rất
khá, nay về mặt trong Cục thành phố cũng còn khá là thiếu thốn những
nhân tài về phương diện này, có thể trao đổi một chút, đồng chí Lưu Định Khải cũng khá đấy, anh ta là phó chủ nhiệm, phân công quản lý về an
toàn, pháp ủy thị chính cũng đang thiếu nhân tài về mặt này, cũng tiến
hành trao đổi, một bước như vậy, họ đã nắm giữ được vị trí quan trọng,
cán bộ trong thành lại được điều vào trong khu kinh tế, thì những lời ra tiếng vào của mọi người cũng sẽ tự động chấm dứt, đương nhiên đây cũng
chỉ là cách nhìn khách quan của tôi mà thôi, rốt cũng muốn nghe cách
nghĩ của anh.
Đến đây, Quan Bạch Viêm cười nói:
-
Đương nhiên, cũng chỉ là cách nghĩ của cá nhân tôi, cái quan trọng cũng
là do anh quyết định, theo tôi nghĩ thì điều đi một hai người thì cũng
không ảnh hưởng lớn đến đại cuộc của khu kinh tế, lại có tác dụng trừ
khử tai tiếng.
Việc này ắt hẳn là Quan Bạch Viêm đã và đang
nắm lần theo đường dây vụ việc gì của Diệp Trạch Đào mà lần tới, nếu bắt gặp ở lúc trước, mà nghe được sự việc như vậy, có lẽ Diệp Trạch Đào sẽ
đồng ý, dù sao thì cách nghĩ đưa Lưu Định Khải vào nắm giữ vị trí trong
Đảng uỷ lập pháp thành phố, đưa Mạc Lâm Tường vào Cục Công an Thành phố
cũng đã từng là suy tính của hắn, nhưng nay đã khác rồi, sau lưng Quan
Bạch Viêm đang có âm mưu trong vụ việc này.
Diệp Trạch Đào từ từ thưởng thức ý tưởng của Quan Bạch Viêm, đưa hai người phụ trách ổn
định đi, khu kinh tế mới về phương diện này sẽ sẽ bị yếu đi một mảng
lớn, người đưa vào ắt hẳn không làm cho mình yên tâm như vậy , nhỡ gây
ra chuyện gì, khu kinh tế mới sẽ càng thêm hỗn loạn, hơn nữa, đem hai
người này qua kia, tất nhiên là nghiêm khắc thêm, nhất định sẽ kìm hãm
sự phát triển của họ, năng lực bọn họ có mạnh hơn chăng nữa, cũng không
có đường lối để phát huy.
Hiện tại Diệp Trạch Đào đang là lúc cần người dùng, nếu làm như vậy, lực lượng sẽ bị phân tán nghiêm trọng, cũng bất lợi cho việc phát triển khu kinh tế mới .
Còn có
một tình huống, thông qua việc này mình bắt đầu yếu thế rồi, điều này
làm người ngoài nảy sinh ý tưởng xem thường mình, cũng đồng nghĩa là tạo sự bất lợi cho bước tiếp theo của bản thân mình .
Tỉnh Cam
Ninh đã xảy ra nhiều sự việc như vậy , tất cả mọi người ở đây đang đứng
nhìn, nếu khí thế của mình tỏ vẻ yếu đi, càng khó có thể triển khai công việc của bước tiếp theo !
Tuy rằng đây là sự tấn công mang
tính thử nghiệm của Quan Bạch Viêm, cũng không nảy sinh ý nghĩ một trận
đã đánh bại ý tưởng của mình, nhưng dưới tình huống như thế, không thể
động tới khu kinh tế mới, để mọi người thấy được sự mạnh mẽ, cứng rắn
chính mình!
Có một số việc tạm thời Diệp Trạch cũng chưa hiểu rõ, nhưng hắn sớm đã có những toan tính riêng của mình, tuyệt đối không chịu sự ảnh hưởng của bất kì ai, nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cười rồi
nói:
- Chủ tịch Quan, như vậy là làm khó tôi rồi, anh cũng biết
đấy, khu kinh tế mới chỉ mới thành lập, nay chỉ mới trong tình trạng một người trông chừng một người thôi, khó khăn lắm tôi mới làm thông suốt
công việc, nếu vào lúc này đây mà động đến số người đó, thì đối với công việc của khu kinh tế mới là rất bất lợi đấy, hay là giữ nguyên hiện
trạng đi! Còn những lời bàn tán kia, thì không cần phải bận tâm đến
chúng!
Diệp Trạch Đào lấy lại bình tĩnh, từ những biểu hiện
của Diệp Trạch Đào cũng đủ để Quan Bạch Viêm nhận ra được sự kiên định
trong hắn ta.
Vẫn chưa đến thời cơ!
Sau khi Quan
Bạch Viêm phát hiện ra khí thế hùng mạnh của Diệp Trạch Đào, trong lòng
cũng than thở một tiếng, trên mặt cũng mang chút nụ cười nói:
-
Không có chi, tôi chỉ muốn nghe một chút ý kiến của Trạch Đào thôi, hơn
nữa khu kinh tế mới đã giao cho anh, tôi cũng yên tâm!
Diệp
Trạch Đào nghĩ Quan Bạch Viêm rút lui nhanh như thế, trong lòng cũng
sửng sốt, khi đối mặt với Quan Bạch Viêm, khó có thể nhận thấy được điều gì đặc biệt trên mặt Quan Bạch Viêm.
Khi trở về văn phòng
mình, Diệp Trạch Đào ngồi xuống đó suy ngẫm phân tích lại một lần nội
dung mà bản thân đã nói với Quan Bạch Viêm, có một cảm giác, mục đích
hôm nay của Quan Bạch Viêm chỉ có một, ý đồ thám thính năng lực của
mình.
Hiện giờ Dương Thăng Hải tạm thời lui ra, Tư Mã Huy lại xảy tình trạng, sức trụ trong tỉnh của bản thân đã bị giảm đi nghiêm
trọng, trong tình trạng hiện nay mà mình để lộ điểm yếu gì là họ có thể
phân tích ra tình trạng hiện giờ của mình, may thay là bản thân vẫn chưa để lộ bất cứ biểu hiện yếu kém gì!
Tuy rằng chưa biết rõ vai trò của Quan Bạch Viêm trong cả một dãy sự việc đây, nhưng Diệp Trạch
Đào đối mặt với cục diện hiện giờ của tỉnh Cam Ninh, quả thật không còn
cách nào khác, xem ra nhất định phải lấy lòng đolòng thôi.
Suy nghĩ lại đã hiểu rõ không ít về những công tử thiếu gia, con ông
cháu cha, nhưng cuối cùng cũng quay về trong tình trạng bại vong, Diệp
Trạch Đào không còn dám đối mặt với một tỉnh Cam Ninh như thế này.