Lại một lần nữa Diệp Trạch Đào đến nhà Dương Thăng Hải, khó có thể
thấy được bộ dạng nghiêm khắc bình thường của Dương Thăng Hải, không ngờ bây giờ lại ngồi bên cạnh một chiếc bàn sắp đầy những chai rượu đỏ, bản thân ông ta đã uống không ít rượu.
Diệp Trạch Đào vì nhận được điện thoại của Dương Thăng Hải mới đi qua đây.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào, Dương Thăng Hải gật gật đầu với hắn, chỉ vào ghế sô pha đối diện nói:
- Ngồi xuống đi, cùng với tôi uống vài ly!
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn về phía Dương Thăng Hải, cảm thấy Dương Thăng
Hải tiều tuỵ đi rất nhiều, khí sắc cũng trở nên không tốt.
Cũng biết bây giờ có khuyên giải cũng không còn tác dụng gì nữa, Diệp Trạch Đào không cần thiết phải khuyên can ông ta nữa.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào tự mình rót ly rượu cho mình, nâng ly lên mới nói:
- Bí thư Dương, tôi mời anh.
Khoé miệng nhất lên một chút, Dương Thăng Hải uống cạn ly rượu, thở dài một tiếng nói:
- Con đường mà cậu đi sau này vẫn còn rất dài, trong việc lựa chọn thư ký nhất định vạn lần phải chú ý đấy!
Rốt cuộc Tư Mã Huy đã nói ra những điều gì?
Diệp Trạch Đào cảm thấy lần này Tư mã Huy đã dốc sức xử lý Dương Thăng
Hải, nếu không cũng không thể làm đến nổi phải bị điều khỏi đây.
Lần này Dương Thăng Hải là bị thư ký lật ngã hoàn toàn, Diệp Trạch Đào
cũng là người biết được một chút ít nội tình, trong lòng cũng cảnh giác
chuyện này.
- Bí thư Dương, tôi cũng thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Lắc tay một cái, Dương Thăng Hải nói:
- Tôi biết lần này Bí thư Trịnh đã giúp đỡ rất nhiều rồi, quan trọng là vấn đề của bản thân tôi, đã làm cho Bí thư Trịnh thất vọng rồi! Ôi,
không ngờ tới tỉnh Cam Ninh lại là nơi tôi sụp đổ!
Lời nói
này cũng có chút ý nghĩa, nếu nói Dương Thăng Hải đã say rồi, nói ra
những lời nói này, biểu hiện rõ ràng là ông ta vẫn chưa say hoàn toàn,
chính là muốn Diệp Trạch Đào nói những lời này cho Trịnh Thành Nghe!
Diệp Trạch Đào lại nhìn về phía Dương Thăng Hải, một chút thông cảm
trong lòng với ông ta cũng vơi đi rất nhiều, Dương Thăng Hải này vẫn
luôn muốn lợi dụng mình, cũng đang muốn dự tính cho bản thân, trong lòng đoán chừng quan hệ của mình và Trịnh Thành Trung, lúc này ông ta cũng
biết trong lòng của Trịnh Thành Trung đã thất vọng nghiêm trọng, tìm
mình qua đây, để nói một chút ít lời đáng thương, không ngoài việc cầu
mong nhận được chút lòng thương xót của Trịnh Thành Trung.
Lão già này thực sự không đáng để thông cảm!
Ngẫm nghĩ lại những việc mà Dương Thăng Hải làm, điều gì nổi bật, tốt
lành đều muốn chiếm lấy, cứ cho như mình là người tiên phong. Diệp Trạch Đào cũng đã có quyết định, hôm nay đến đây chỉ để uống rượu, không hứa
hẹn bất kì điều gì.
Hôm nay Diệp Trạch Đào qua đây cũng chỉ
là cùng uống rượu với Dương Thăng Hải, nhìn thấy bộ dạng đó của Dương
Thăng Hải, Diệp Trạch Đào đành nói:
- Bí thư Dương, bất luận là như thế nào, anh cũng đã rất cố gắng rồi!
Dương Thăng Hải ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nhìn một hồi mới lên tiếng nói:
- Trạch Đào, cậu là một người trọng tình trọng nghĩa, sau này tính cách đó của cậu cũng nên thay đổi một chút đi, đừng nên quá tin tưởng người
khác, cậu xem xem tình hình của tôi đây, tôi chính là quá tin tưởng
người khác! Ôi, cố gắng rồi cũng có tác dụng gì đâu? Cậu là người hiểu
rõ tình hình của tôi nhất, sau khi đến tỉnh Cam Ninh này, tôi đã bỏ hết
tâm sức vào công việc này, nhưng nơi này…
Nói tới đây, Dương Thăng Hải không ngừng lắc đầu.
Chuyện của Tư Mã Huy thực sự đã đả kích Dương Thăng Hải quá lớn!
ngẫm nghĩ lại cũng thấy mắc cười, đúng lúc Dương Thăng Hải đang đạt
được thắng lợi, còn muốn phát triển hơn, đột nhiên có một cây đao chém
ông ta một cái rớt cả xuống ngựa.
Không cần nói đến việc
Dương Thăng Hải không hề ngờ tới, ngay cả Diệp Trạch Đào cũng không ngờ
tới việc khiến Dương Thăng Hải bại trận lại là do ông ta quá tin tưởng
vào thư ký.
- Bí thư Dương, sau khi đến Hội đồng nhân dân làm việc cũng không tệ lắm đâu, tin rằng cũng có thể đạt được phát triển lớn!
Bây giờ Dương Thăng Hải đã không còn là Bí thư, hai người nói chuyện có vẻ dễ dàng giao lưu hơn một tí.
Vừa mới nhắc tới việc này, tâm trạng của Dương Thăng Hải càng tệ hơn, hừ một tiếng nói:
- Trạch Đào, trước mặt cậu tôi cũng không muốn nói những lời nói vô
nghĩa, cậu cũng biết tình hình của tôi rồi, tin rằng Bí thư Trịnh bọn họ cũng đã nói với cậu về tình hình của tôi rồi, tôi hoàn toàn là bị người ta gài bẫy, đáng tiếc là trong tay tôi không có bất kì vật dụng, tư
liệu gì, nếu không tôi nhất định sẽ giết anh ta, một thân một ngựa trở
mình!
Nói tới đây, nâng ly rượu lên cụng với Diệp Trạch Đào, sau đó một hơi uống cạn chén rượu.
Lúc này Dương Thăng Hải có một chút ít bực bội, Diệp Trạch Đào có thể
nghe ra, Dương Thăng Hải đối với việc bị người ta lật ngã rất không cam
lòng, lúc này có suy nghĩ sẽ liều mạng.
Nghĩ đến những tài
liệu mình nắm trong tay, trong lòng Diệp Trạch Đào xúc động, nếu như
nhân cơ hội này, để cho Dương Thăng Hải làm một chút chuyện, đối với mọi người đều có lợi.
Dương Thăng Hải nhất định không cam lòng,
nếu như trong tay ông ta nắm được một chút ít tư liệu, cộng thêm ngon
lữa thù hận vô cùng, cũng rất có thể làm ra chuyện đấy.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào dò hỏi:
- Bí thư Dương, nghe nói sau khi anh đi, Chủ tịch tỉnh Thành sẽ đảm nhiệm chức Bí thư của anh?
Lúc vừa nghe Diệp Trạch Đào nhắc đến tên Thành Quy Hán, sắc mặt Dương Thăng Hải liền lộ ra sự giận dữ.
Tuy rằng sắc mặt đó vừa được thể hiện ra bên ngoài, liền được cắt giấu
lại, nhưng Diệp Trạch Đào đã quan sát được tình hình đó.
Xem ra trong lòng Dương Thăng Hải đang chứa rất nhiều oán khí!
Hôm nay tâm trạng Dương Thăng Hải quả thật rất không tốt, sau khi uống
rượu một hồi, Dương Thăng Hải đã say ngã xuống ghế sô pha.
Diệp Trạch Đào đã tốn một ít lực mới có thể đỡ Dương Thăng Hải vào trong giường ngủ ngay ngắn lại, cũng dọn dẹp một chút căn phòng này mới đi ra ngoài.
Lúc này Lý Duy đang cùng tài xế lái xe của Dương
Thăng Hải ngồi ở dưới lầu xem ti vi, thấy Diệp Trạch Đào đi xuống, Lý
Duy vội đứng lên.
Tài xế lái xe của Dương Thăng Hải cũng là người tỉnh táo, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Dương uống rượu say rồi!
Nhìn thấy bộ dạng đó của tài xế lái xe, Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Sau khi ra khỏi cửa nhìn bóng dáng phía sau lưng của tài xế lái xe, Lý Duy nói:
- Anh ta là bộ đội đặc chủng xuất ngũ trong quân đội!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Nhân viên lái xe cho Dương Thăng Hải cũng là một người không tệ!
Khi nghĩ đến Tư Mã Huy, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy không thể hoàn
toàn trách Tư Mã Huy, lúc người ta đang có một nỗi lo lắng, nếu như ngay lúc Dương Thăng Hải tỏ ra quan tâm anh ta một chút, cũng sẽ không để
xảy ta chuyện dày vò sứt mẻ này, chuyện này chỉ có thể tự trách Dương
Thăng Hải đã không xử lý tốt!
Ngồi vào trong xe, Diệp Trạch Đào lại trầm tư một hồi, lúc này mới nói với Lý Duy:
- Đem tài liệu đó đi photo một bản âm thầm giao nó đến tận tay Bí thư Dương.
Lý Duy nói:
- Toàn bộ sao?
- Chỉ lấy những tư liệu nào có nội dụng liên quan đến lãnh đạo Tỉnh uỷ gởi đến đó là được rồi.
Lý Duy người này làm việc rất kiên định, Diệp Trạch Đào đã rất tín
nhiệm anh ta, chiêu thức này cũng là do hôm nay sau khi Diệp Trạch Đào
gặp Dương Thăng Hải mới suy nghĩ ra, mượn tâm trạng, cảm xúc của Dương
Thăng Hải, để làm ra một số chuyện, cũng rất có thể sẽ thu được hiệu quả rất lớn.
Sau khi dặn dò chuyện này, Diệp Trạch Đào dựa vào ghế trầm tư suy nghĩ.
Bây giờ tỉnh Cam Ninh bắt đầu có chút bình yên rồi, theo như việc Dương Thăng Hải phải rời khỏi, thế lực nội địa đã chiếm thượng phong, nếu
thật sự là như vậy, đối với các cán bộ từ bên ngoài điều vào có chút đả
kích, vậy thì các cán bộ trong toàn tỉnh sẽ có cách nhìn như thế nào?
Bọn họ cứ nhận định rằng cán bộ bên ngoài điều vào bất luận như thế nào
cũng không thể nào đấu lại cán bộ nội địa, cho dù muốn gia nhập vào cũng không dám.
Bây giờ chắc chắn phải phá huỷ cục diện đó, để cho mọi người thấy được lực lượng nội địa cũng tồn tại nhiều vấn đề mới được.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào vừa thức dậy, đã thấy Lý Duy đi vào.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, vẻ mặt Lý Duy nghiêm túc nói: xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Chủ tịch thành phố Diệp, tối qua đã xảy ra một chuyện, Cục trưởng cục công an tên là Diệp Tông Nam trên đường từ huyện trở về đã bị lật xe và chết rồi!
A!
Đúng lúc Diệp Trạch Đào đang hút thuốc, thiếu chút nữa đã bị sặc thuốc.
Lúc nhìn về phía Lý Duy, trong mắt Lý Duy cũng lộ ra một cảm súc khó hiểu.
- Đã chết bao nhiêu người?
- Theo như những gì chúng tôi biết, xe bất ngờ bị lật xuống núi, Diệp
Tông Nam chết ngay tại chỗ, lúc chết còn có tài xế lái xe và một nữ cảnh sát, trong thời gian sớm nhất đã có Tỉnh sở xuống tiếp nhận điều tra
việc này. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm hiểu được một vấn đề, vì tiến theo một bước điều tra ra nguyên nhân cái chết cho ông ta, Tỉnh sở đã phái
người đến nhà của ông ta, kiểm kê toàn bộ những vật dụng nào có liên
quan đến Diệp Tông Nam.
Đây có phải đã làm quá giới hạn không!
Diệp Trạch Đào có chút không biết nói gì hơn, lý do đó quá tệ, rõ ràng
lo lắng lúc Diệp Tông Nam chết còn giữ lấy vật dụng gì đó, chính là muốn tiến thêm một bước lục soát điều tra, cũng vì thế mà lấy danh nghĩa
điều tra nguyên nhân cái chết!
Chuyện này xảy ra có chút nhanh rồi!
Nghĩ đến việc bọn Lý Duy vừa mới âm thầm đưa tập tài liệu đó sang Bí
thư Đảng ủy Công an tỉnh, thì cũng đúng lúc Diệp Tông Nam gặp nạn chết
rồi, trong lòng Diệp Trạch Đào đã cực kỳ khiếp sợ, tỉnh Cam Ninh quả
nhiên vẫn còn điều gì đó mà mình chưa nhìn thấy rõ!
Đưa
chuyện này phơi bày ra ngoài, nhưng kết quả đó làm cho Diệp Trạch Đào
bất an, ở trên mảnh đất tỉnh Cam Ninh này, lực lượng tự bảo vệ bản thân
mình vẫn còn rất yếu, mọi thứ cũng nên cẩn thận một chút nữa mới được.
Lúc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ, Quan Bạch Viêm gọi điện thoại đến.
- Trạch Đào, đến thành phố tham dự một cuộc họp!
- Được, tôi lập tức qua đó.
Ngồi trên xe, Trần Vũ Tường ngồi vào vị trí phụ lái bộ dạng có vẻ có chút hưng phấn, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, hôm qua tối Cục trưởng cục công an – Diệp Tông Nam không ngờ bị lật xe đã chết rồi!
Diệp Trạch Đào không phải không tín nhiệm Trần Vũ Tường, việc Lý Duy âm thầm cung cấp tập tài liệu đó cho Đoạn Vũ Lâm, tốt nhất không nên cho
người khác biết thì tốt hơn, trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, đây
chính là thủ đoạn hạ lưu, nếu như không phải bị ép đến mức này, hắn ta
như thế nào cũng không hi vọng sẽ sử dụng thủ đoạn này.
Mình
chính là muốn đưa chuyện này ra để thử xem một chút, nhưng kết quả đó
làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy không vui sướng cho lắm.
-
Chủ tịch Diệp, tôi đã tìm hiểu được một chút tình hình, nghe nói hôm nay có không ít phóng viên truyền thông chạy đến thành phố, mọi người đều
rất hào hứng với cái chết của Diệp Tông Nam, xem ra chuyện này lại thành một chuyện lớn của tỉnh Cam Ninh!
Phóng viên truyền thông chạy đến đó nhanh đến thế sao!
Diệp Trạch Đào nhắm mắt ngồi ở đó, trong khoảng thời gian này có rất
nhiều chuyện khiến cho bộ não phải hoạt động, Diệp Trạch Đào cũng cảm
thấy rất mệt mõi.
Xe vừa chạy đến nữa đường, Diệp Trạch Đào
lại nhận được điện thoại, sao không phải đến Thành ủy hoặc là Ủy ban
nhân dân thành phố dự cuộc họp, mà đổi thành tới phòng họp của một nhà
khách.
Xe trực tiếp chạy thẳng qua đó, Phó chủ nhiệm văn phòng thành phố đi từng bước nhỏ ra chào đón.
- Chủ tịch Diệp, Chủ tịch thành phố Quan họ đã đi vào trong rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Xảy ra một số chuyện như vậy, đối với thành phố Lan Phong mà nói đó là
một chuyện lớn, không phải lật xe mà chết, thì là tự sát vân vân… vấn đề có chút lớn rồi đây.
Khi đi vào phòng họp, Diệp Trạch Đào thấy các ủy viên thường vụ trên cơ bản họ đều đến cả.
Quan Bạch Viêm hướng về phía Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, sau đó nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, mới nghiêm túc nói:
- Tình hình hiện tại thì chắc có lẽ mọi người cũng đã biết được một ít
rồi, bây giờ đồng Diệp Trạch Đào đã đến, chúng ta bắt đầu họp.