Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 750: Chương 750: Mục đích đến của Quách Vĩ Toàn




Trên Tỉnh lần này tiến hành khảo sát đối với Cán bộ thành phố Kênh Dương. Mọi người đều bận rộn về tình huống phát sinh ở trong tỉnh, không muốn rời khỏi, Quách Vĩ Toàn lại có phản ứng trái ngược, chủ động yêu cầu đến thành phố Cừ Dương để giải quyết vấn đề này, tất cả mọi người đều không ngờ.

Tuy rằng bất ngờ nhưng ai cũng không đem chuyện Quách Vĩ Toàn đến thành phố Cừ Dương nhìn thành đại sự, nghĩ đến Hà Học Sinh có khả năng đã bị liên lụy, một vài người khác lại nghĩ Quách Vĩ Toàn đến đây chỉ để giải sầu mà thôi.

Ngồi trong xe việt dã, chiếc xe chập chùng tiến về phía trước, Quách Vĩ Toàn nhắm mắt trầm tư.

Lần này chuyện gãy cầu xảy ra gây nên những ảnh hưởng quá lớn, Bộ trưởng Hà Học Sinh của Bộ tổ chức xem ra sắp xảy ra chuyện rồi!

Liên tục xảy ra không ít chuyện, áp lực của Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng lớn vô cùng, sự việc gãy cầu kéo theo những việc khác, Hà Học Sinh chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm bị cán bộ kiểm tra, bản thân các cán bộ bên trong Ban Tổ chức cán bộ đều đang lo lắng trận gió lốc này.

Lại nghĩ tới các lực lượng cường đại bên ngoài đang thừa cơ hội muốn đánh úp Ban Tổ chức, Quách Vĩ Toàn nội tâm kinh hãi, mấy ngày trước Quách Vĩ Toàn tới Thủ đô tìm lãnh đạo của chính mình.

Nói thành thật mọi chuyện, Quách Vĩ Toàn cũng không phải người cùng một hệ với Hà Học Sinh, sở dĩ ngồi trên ghế Chánh văn phòng này, mấu chút là Quách Vĩ Toàn cũng có người phía sau, một lão lãnh đạo ở Thủ đo tuy rằng đã lui về nhưng vẫn còn chút ảnh hưởng, sau khi Hà Học Sinh đến, ông ta tự thân xuất mã, đi nói chuyện với Hà Học Sinh một lần.

Bởi vì Hà Học Sinh sau khi tới Ban Tổ chức cũng cần một thời gian để ổn định công tác, Quách Vĩ Toàn cũng xem như không bị Hà Học Sinh dời đi.

Mặc dù như vậy, Quách Vĩ Toàn cũng chỉ có thể bảo vệ vị trí Chánh văn phòng, trong lòng anh ta biết rõ, cùng với việc vị trí của Hà Học Sinh tiến thêm một bước ổn định, thì bản thân anh ta rời văn phòng cũng là điều tất nhiên.

Lãnh đạo lui xuống, bản thân liền mất đi lực lượng hùng mạnh ủng hộ, nếu không có bước đột phá mới thì quả thật bản thân anh ta cũng phải hạ đường.

Mấy ngày trước vào Kinh Thành, buổi nói chuyện của lão lãnh đạo và Quách Vĩ Toàn vẫn như đang nói trong đầu.

Bí thư Hạo Vũ hạ quyết tâm phải làm thí điểm. Tại thời điểm mấu chốt này, hàng ngũ tổ đội vô cùng quan trọng!

Hiện tại huyện Lục Thương đang làm thí điểm phát triển sản nghiệp dân tộc, tỉnh Tây Giang liền biến thành nơi tập trung sự chú ý của cả nước. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, đồng dạng có lúc cũng xuất hiện cơ hội, mấu chốt chính là có biết nắm chắc cơ hội đó hay không.

Nếu là ở Kinh Thành lão lãnh đạo có thể sẽ đi làm một vài việc, nhưng đây là tỉnh Tây Giang, phải dựa vào chính mình lão lãnh đạo mới nói tốt cho được. Tỉnh Tây Giang dù có loạn như nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có một kết quả, mình là Chánh văn phòng, nếu thừa dịp nắm bắt được cơ hội này mà nói, giành được vị trí Thứ trưởng cũng không phải là việc không thể, nếu có được vị trí Thứ trưởng lại, lại tác động thêm một chút mà nói, rất có thể sẽ có không gian lớn hơn nữa cho mình phát triển.

Đây là toàn bộ những việc khiến Quách Vĩ Toàn động tâm.

Cơ hội lần này mình có nắm chắc được không?

Trong lòng Quách Vĩ Toàn không hề nắm chắc. Người khác chưa tới thành phố Cừ Dương bản thân anh ta đã chủ động đến, để xem lần này có thể làm được những chuyện gì!

- Chủ nhiệm Quách, đã tới thành phố Cừ Dương rồi!

Lái xe là người Quách Vĩ Toàn hoàn toàn tin tưởng đảm nhiệm, đang cười nói với Quách Vĩ Toàn.

Mở to mắt nhìn tình hình bên ngoài xe, trong lòng Quách Vĩ Toàn khẽ động, sau khi gặp Diệp Trạch Đào bản thân mình nên làm như thế nào mới tốt?

Mục đích chính lần này khi đến thành phố Cừ Dương của Quách Vĩ Toàn kỳ thật là nhắm vào Diệp Trạch Đào.

Lão lãnh đạo đã sớm tiến hành phân tích, Vương Khánh Long ở tỉnh Tây Giang nhất định đang đứng một bên ủng hộ, Khâu Nghênh Tùng lại là người của Trịnh Thành Trung, nhất định cũng có ủng hộ, đã có hai cây đại thụ lớn ủng hộ việc phát triển sản nghiệp dân tộc. Việc bản thân phải làm chính là đứng về phía bọn họ.

Đương nhiên, lực lượng của Phương Siêu Minh và Vi Hoành Thạch cũng rất lớn, nhưng lời nói của lão lãnh đạo rất có trọng lượng, phải làm việc thật tốt!

Tuy nhiên, bản thân hiện tại mới chỉ là Chánh văn phòng của một bộ phận tổ chức. Tiếp xúc với Vương Khánh Long bọn họ còn có khoảng cách nhất định, cứ như vậy, Diệp Trạch Đào đã trở thành mục tiêu chính của mình, thông qua Diệp Trạch Đào để Vương Khánh Long bọn họ đón đâu, đây chính là cục diện mở ra sự liên kết với bọn Vương Khánh Long, nhất định bọn họ sẽ đem mình đặt ở vị trí mấu chốt.

Suy nghĩ rõ ràng về những vấn đề đó, tâm tình muốn đi gặp Diệp Trạch Đào của Quách Vĩ Toàn càng trở nên vội vàng.

- Chủ nhiệm Quách, Bí thư Thi của Cừ Dương tới đón.

Nhìn thấy ven đường dừng lại mấy chiếc xe của Thành ủy Cừ Dương, đặc biệt là khi nhìn thấy Thi Minh Cương từ trên xe xuống, lái xe nói một câu.

Quách Vĩ Toàn mở to mắt nhìn thoáng qua đám người, liền thấy Diệp Trạch Đào đứng phía sau một chút.

Trên mặt Quách Vĩ Toàn liền lộ ra ý cười.

Từ trong xe rất nhanh đi xuống, Quách Vĩ Toàn mang bộ mặt tươi cười đi tới nói với Thi Minh Cương:

- Bí thư Thi, khách khí quá!

- Chủ nhiệm Quách là đại diện cho Ban Tổ chức Tỉnh ủy tới đây, đây đều là những việc nên làm, ha ha.

Thi Minh Cương cười cười nói.

Thi Minh Cương tự mình dẫn người ra đón, quy cách này cũng có chút cao, cũng rất biết cho Quách Vĩ Toàn chút sĩ diện.

Quách Vĩ Toàn cũng hiểu được, lần này mình đến chủ yếu là để khảo sát việc của cán bộ, có dính líu đến một Phó bí thư, còn những cán bộ khác Thi Minh Cương có ý muốn làm.

Mọi người bắt tay chào hỏi, Quách Vĩ Toàn bắt tay tới Diệp Trạch Đào, tuy rằng muốn cùng hắn giao lưu nhiều thêm một chút, nhưng cũng biết bây giờ vẫn chưa phải cơ hội nên đành mỉm cười nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, xong việc tôi muốn đi thăm huyện Lục Thương của các cậu, không biết có được không?

Lời này!

Diệp Trạch Đào hôm nay là không thể không đến, lần này trên Tỉnh cử cán bộ đến khảo sát cũng là một trọng điểm.

Nhìn đến biểu hiện vô cùng nhiệt tình của Tần Lệ Quyên, giống như không muốn buông tay Quách Vĩ Toàn, Diệp Trạch Đào không ngừng cười thầm.

Nghe thấy Quách Vĩ Toàn hỏi câu này, nội tâm Diệp Trạch Đào khẽ động, Quách Vĩ Toàn muốn nói chuyện với hắn liệu có phải là có ý kiến gì không?

- Hoan nghênh Chủ nhiệm Quách đến huyện chúng tôi kiểm tra công tác chỉ đạo.

- Khách khí rồi!

Quách Vĩ Toàn cười nói.

Đoàn người tới Thành ủy liền được sắp xếp ở tại nhà khách của Thành ủy.

Nhìn đến Phương Siêu Minh và Tần Lệ Quyên đều vây quanh Quách Vĩ Toàn Diệp Trạch Đào khẽ lắc lắc đầu. Lần này Quách Vĩ Toàn chủ động đến đây, nếu anh ta thông qua được khảo hạch của Tần Lệ Quyên mà nói, bước tiếp theo nếu Tần Lệ Quyên xảy ra việc gì anh ta sẽ gánh vác trách nhiệm!

Dù sao việc này cũng không có quan hệ gì lớn đối với chính mình, tạm thời không quan tâm tới nó nữa!

Diệp Trạch Đào chậm rãi bước vào phòng làm việc của mình.

Diệp Trạch Đào vốn tưởng rằng không còn chuyện của mình, kết quả thật không ngờ, Quách Vĩ Toàn lại chủ động tìm tới cửa.

Một cuộc điện thoại trực tiếp gọi đến di động của Diệp Trạch Đào.

- Chủ tịch thành phố Diệp, hôm nay chúng ta có thể đi thăm huyện Lục Thương không?

Lúc này vừa cùng Quách Vĩ Toàn ăn cơm trưa xong, không nghĩ tới Quách Vĩ Toàn lại gọi điện tới.

- Được, Chủ nhiệm Quách muốn đi mà nói, tôi sẽ đưa Chủ nhiệm Quách đi.

Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng Diệp Trạch Đào vẫn đồng ý.

Vừa nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại gọi cho Thi Minh Cương, nếu quả thật cứ như vậy cùng Quách Vĩ Toàn đến huyện Lục Thương, không chừng Thi Minh Cương sẽ có nhiều ý tưởng. Trên phương diện này Diệp Trạch Đào vẫn luôn rất chú ý.

Thi Minh Cương sau khi nhận được điện thoại, mỉm cười nói:

- Trạch Đào, nếu Chủ nhiệm Quách muốn đi, cậu hãy đi cùng anh ta xem sao.

- Không phải là tới để khảo sát cán bộ sao?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Thi Minh Cương cười cười:

- Việc đi khảo sát kỳ thật chỉ là trình tự mà thôi, trong sự việc này Quách Vĩ Toàn cũng không quan tâm lắm.

Diệp Trạch Đào nghĩ cũng thấy đúng. Đối với loại chuyện này, người ta đến cũng chỉ là diễn cho mọi người xem thôi. Cấp trên sớm đã có quyết định, bọn họ cũng không có khả năng sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Tỉnh. Nhiều nhất chỉ là đem tài liệu đưa lên để hoàn thiện thêm một bước mà thôi.

Ngắt điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi tại chỗ suy nghĩ, trong quan trường có rất nhiều chuyện thực ra không phải như vậy, đều là làm cho mọi người xem mà thôi.

Vừa mới nghĩ đến đây, thư ký Trần Vũ Tường liền tiến vào nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, vừa rồi Cục Du lịch có đưa một phần báo cáo đến, nói là khu du lịch núi thanh trúc sang năm tháng hai tết bắt đầu mở cửa, muốn thực hiện chính sách vé vào cửa, mục đích là hiện tại kinh phí không đủ dùng.

Trong nội dung phân công của Diệp Trạch Đào, khu du lịch núi Thanh Trúc là một khu du lịch có điểm đặc sắc ở thành phố Cừ Dương, vé vào cửa sớm đã tang tới tám mươi tệ.

- Có căn cứ gì không?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Trần Vũ Tường nói:

- Bọn họ nói mở cuộc thu thập ý kiến, quần chúng đều phản ánh phải tăng giá vé lên một trăm tệ mới đủ.

Sắc mặt Diệp Trạch Đào lập tức trở nên khó nói, hừ một tiếng nói:

- Làm bừa, khu du lịch núi Thanh Trúc có vé vào cửa giá một trăm tệ?

Nhìn Trần Vũ Tường đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào châm một điếu thuốc. Kỳ thật, cái gọi là thu thập ý kiến Diệp Trạch Đào cực kỳ phản cảm, hiện tại ở trong chốn quan trường thịnh hành việc thu thập ý kiến. Biểu hiện là do mọi người cùng quyết định, là thể hiện cho ý dân, nhưng kỳ thực đây lại là một thủ đoạn phát triển, thu thập ý kiến căn bản không đại biểu được cho ý dân, không ngoài việc biến ý đồ của lãnh đạo thành sự thật mà thôi.

Nếu thực hiện được, Diệp Trạch Đào thậm chí muốn thúc đẩy chế độ thu thập ý kiến này.

Quần chúng dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao?

Diệp Trạch Đào cảm thấy cực kỳ phản cảm.

Trước kia tình huống như thế nào Diệp Trạch Đào không quản được, cũng không muốn quản. Nhưng hiện tại chính mình nếu muốn phụ trách việc này, người phía dưới sẽ dùng việc thu thập ý kiến để lừa gạt chính mình, lừa gạt quần chính. Vậy quyết không đủ để đồng ý.

Lại gọi Trần Vũ Tường vào, Diệp Trạch Đào nói:

- Cậu đi tìm tài liệu về khu du lịch núi Thanh Trúc tới, tôi muốn xem.

Trần Vũ Tường vốn rất hiểu Diệp Trạch Đào đã biết, ánh mắt của Diệp Trạch Đào cho thấy hắn muốn theo dõi biểu hiện của khu du lịch núi Thanh Trúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.