Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 961: Chương 961: Nhận không ra Phổ Lệ Tiên




Việc của Vu Chi Hán Diệp Trạch Đào cũng không có thời gian quan tâm, khu kinh tế mới Giáp Hà còn có cả đống việc cần hắn giải quyết, mấy ngày này bận rộn với việc của bọn Trần Hỉ Toàn. Mặt khác, một vài hạng mục của khu công nghiệp cũng đang tiến hành liên hệ các nơi, bận rộn đến mức thời gian đến nhà của Vệ Vũ Hinh cũng không có.

- Trạch Đào, người của tập đoàn điện quang Hoa Phong đến rồi, cậu đến đây một chút.

Dương Thăng Hải gọi điện thoại đến đúng lúc Diệp Trạch Đào đang cùng với Ôn Phương nói chuyện công việc.

- Bí thư Dương, tôi tới ngay bây giờ.

Nói xong, Diệp Trạch Đào quay ra nói với Ôn Phương:

- Người của tập đoàn điện quang Hoa Phong đến rồi, lần này hạng mục điện quang của khu kinh tế cũng đến lúc phải khởi công rồi, em đi thu xếp việc này cho anh.

Tối qua khi gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào cũng đã đề cập về việc này, toàn bộ việc này giao phó cho Trịnh tiểu Nhu, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Trịnh Thành Trung âm thầm giúp đỡ ở phía sau. Suy cho cùng đầu tư vào khu kinh tế tính ra cũng gần mười tỷ, hình hài của khu kinh tế cũng đã có phôi thai rồi.

Theo như lời của Trịnh Tiểu Nhu trong điện thoại, Diệp Trạch Đào biết được rằng lần này tư tưởng của Trịnh Thành Trung có sự chuyển biến lớn, bắt đầu dốc toàn lực ủng hộ mình.

Diệp Trạch Đào cũng biết, Trịnh Thành Trung như một nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết phải lùi về sau, cổng nhà ông ta người đi lại bây giờ ít hơn trước rất nhiều, ông ta nhất định sẽ có rất nhiều suy nghĩ, cảm xúc. Nếu như không có một người nối nghiệp, sau khi ông ta nghỉ hưu nhất định sẽ phải đối mặt với tình cảnh không được như ý muốn, nếu như có một người như ông ta, khi nghỉ hưu vẫn hùng mạnh thì sẽ không xảy ra tình trạng như hiện nay.

Xem ra tâm tính của Trịnh Thành Trung cũng có sự chuyển biến ít nhiều!

Diệp Trạch Đào vẫn có chút xúc động đối với việc này.

Đối với việc Trạch Đào trong một thời gian ngắn đã có thể mở ra cục diện mới cho khu kinh tế mới, Ôn Phương thực lòng cảm thấy thán phục, ánh mắt lộ rõ vẻ kính trọng, Ôn Phương dịu dàng nói:

- Anh cũng phải chú ý sức khỏe mới được, khoảng thời gian này bận rộn công việc quá!

Người đến khu kinh tế ngày một đông, khi hai người ở cùng nhau cũng phải thận trọng hơn trước.

Nhìn điệu bộ quan tâm của Ôn Phương, trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui, cười đáp:

- Em cũng cần chú ý giữ gìn sức khỏe! Em xem xem em kìa, gầy đi rồi đấy. Anh phải bớt thời gian để kiểm tra em một chút mới được.

Nói với Ôn Phương vài lời đùa vui cũng là chuyện thường thấy, có thể thấy tính cách của Diệp Trạch Đào cũng không tồi.

Ôn Phương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Trạch Đào:

- Anh không sợ người ngoài nghe được sao?

- Phòng làm việc này của anh, ngoài Cố Minh Trung ra, không ai có thể tới.

- Anh đấy, không thèm nói chuyện với anh nữa, em phải đi làm việc của em đây.

Liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào, Ôn Phương đứng dậy đong đưa người, uyển chuyển bước ra khỏi phòng.

Nhìn điệu bộ Ôn Phương cố tình lắc lư thân mình, lòng Trạch Đào rạo rực, đã rất nhiều ngày rồi chưa làm chuyện ấy!

Tập đoàn điện quang Hoa Phong thực chất chính là công ty kỹ thuật điện quang mà Trịnh Tiểu Nhu tập hợp tài sản Trịnh Gia vừa lập lên, bước tiếp theo của công ty là đến khu kinh tế mới Giáp Hà tiến hành đầu tư, đồng thời cũng là tập đoàn đi đầu của kỹ thuật điện quang ở khu Giáp Hà này. Lần này Trịnh Tiểu Nhu không trực tiếp đến mà phái một nhóm người do Phổ Lệ Tiên đứng đầu đến.

Vừa nghĩ đến việc Phổ Lệ Tiên dẫn đầu đoàn người đến, Diệp Trạch Đào vừa hồi tưởng lại bộ dạng của Phổ Lệ Tiên.

Trong đầu Diệp Trạch Đào chỉ nghĩ đến dáng người xinh đẹp, mĩ lệ của Phổ Lệ Tiên.

Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào chợt có cảm giác nguy hiểm, chợt nghĩ đến hai cô con gái của Phổ Lệ Tiên là Thôi Nguyệt Lan và Dương Ngọc Tiên, dần dần, vẻ xinh đẹp của hai cô nữ sinh này chập chờn trước mắt Diệp Trạch Đào.

Trong lúc mơ hồ, hắn nhận ra đã gần ba năm hắn không gặp bọn họ rồi thì phải?

Lúchai mươi ba tuổi hắn đã dạy hai đứa trẻ, bây giờ hắn hai mươi bảy tuổi rồi, mấy năm vèo cái đã trôi đi, lúc đó hai đứa trẻ chắc chỉ khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, bây giờ những cô bé năm nào có lẽ đã trở thành những cô gái xinh đẹp!

Diệp Trạch Đào lúc đó mới nghĩ tới hai cô học sinh năm nào bây giờ đã mười mấy, hai mươi tuổi đầu rồi, hắn chợt sững người, thời gian thật sự trôi đi quá nhanh!

- Chủ tịch Diệp, đến nơi rồi.

Khi Trần Vũ Tường lên tiếng nhắc nhở, Diệp Trạch Đào lúc ấy mới ngừng dòng suy nghĩ vẩn vơ, nhìn ra bên ngoài, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Thời gian trôi đi nhanh thật đấy!

Trần Vũ Tường không hiểu nổi tại sao Diệp Trạch Đào lại nói những lời như vậy nhưng vẫn đáp:

- Đúng vậy, khu kinh tế mới Giáp Hà chỉ trong một thời gian ngắn đã có sự thay đổi lớn như vậy, tôi cũng như đang nằm mơ vậy!

Diệp Trạch Đào xuống xe tiến vào bên trong.

Đây là một khách sạn xa hoa ở thành phố Lan Phong này, Dương Thăng Hải rõ ràng là đã đến đây rồi.

- Trạch Đào, làn này người của tập đoàn điện quang Hoa Phong do phó giám đốc Phổ dẫn đến.

Dương Thăng Hải không hề hay biết tình hình của Phổ Lệ Tiên, ông ta chỉ biết công ty này do Trịnh Tiểu Nhu lập ra, nhưng ông ta rất để tâm, Trịnh Tiểu Nhu có thể lập lên một công ty đến tỉnh Cam Ninh đầu tư, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng biểu hiện rõ sự ủng hộ đối với Dương Thăng Hải, việc này thể hiện rõ Trịnh gia ủng hộ Dương Thăng Hải rồi!

Đương nhiên, Dương Thăng Hải cũng biết một vài chuyện giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu. Bất luận là như thế nào, Trịnh Gia có thể đem tài sản gia đình đến đầu tư ở tỉnh Cam Ninh này, lại đến đúng lúc Dương Thăng Hải đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất, sự ủng hộ, giúp đỡ này khiến ông ta cảm thấy rất vui mừng.

- Bí thư Dương, việc này tôi và Trịnh Tiểu Nhu đã nói qua trong điện thoại, lần này tập đoàn điện quang Hoa Phong sẽ đầu tư một tỷ, ngoài ra, tôi cũng đã liên hệ với doanh nghiệp có liên quan. Dự đoán có khoảng mười hộ sẽ tham gia vào đầu tư, tổng kim ngạch đầu tư cũng gần đến gần mười tỷ.

Thật là một khoản tiền lớn!

Sau khi Dương Thăng Hải nghe xong, trong lòng thực sự rất vui mừng, hoàn toàn không thể ngờ được rằng khu kinh tế Giáp Hà mà rất nhiều người sợ không dám động tay vào lại có thể phát triển nhanh như vậy!

- Cậu nói xem sao mọi người lại chạy đến đây đầu tư như vậy?

Dương Thăng Hải có phần không dám tin hỏi.

Vốn dĩ những lời như thế không nên thốt ra từ miệng của ông ta, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không phải là người ngoài, Dương Thăng Hải không thể kìm nén nổi cảm xúc hỏi một câu.

Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Có rất nhiều nhân tố, thế nhưng có một vài điều có thể khẳng định, điều thứ nhất là chỉ có một hai doanh nghiệp trên thị trường thì sức cạnh tranh sẽ ngày một yếu đi, đặc biệt là cạnh tranh với doanh nghiệp nước ngoài, luôn ở trong tình thế không thuận lợi, mọi người đều muốn tìm một lối thoát, do đó tập hợp lực lượng của nhiều công ty, đơn vị là sự lựa chọn tốt nhất!

Dương Thăng Hải mỉm cười gật đầu.

Đây đích thị là hiện trạng mà Trạch Đào nói, không tập hợp lực lượng của mọi người, kết quả cuối cùng là các doanh nghiệp trong nước sẽ lần lượt bị các doanh nghiệp nước ngoài thâu tóm, phá hủy.

- Bí thư Dương, hiện nay khu Giáp Hà có sự ủng hộ giúp đỡ của Trung ương, sự ủng hộ của Tỉnh ủy, các chính sách đều rất đúng lúc, lại có thêm một vài lời hiệu ví như lời kêu gọi của chủ tịch Trần Hỉ Toàn, tập hợp lực lượng lại sẽ thành công!

Dương Thăng Hải đáp:

- Trạch Đào này, trong những người đến khu kinh tế Giáp Hà phát triển, tổng giám đốc Trần là người có cống hiến lớn nhất, tôi đã nói chuyện riêng với ông ta rồi, đầu tư trong giai đoạn tiếp theo của khu Giáp Hà, các hạng mục chính sách ưu đãi đã sẽ đều nghiêng về ông ấy!

Diệp Trạch Đào vừa nghe liền hiểu ra, Dương Thăng Hải muốn níu kéo Trần Hỉ Toàn thật chặt.

Việc này cũng là việc có lợi đối với Trần Hỉ Toàn, Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Nên là như vậy, Trần Hỉ Toàn là một thương nhân yêu nước, đối với những thương nhân như vậy, những việc làm của chúng ta đều cần phải ra sức ủng hộ mới đúng.

Dương Thăng Hải đồng cảm sâu sắc với câu nói của Diệp Trạch Đào, gật đầu đồng ý.

Thực ra theo phân tích của Diệp Trạch Đào còn có một nội dung mấu chốt nhất chưa nói ra, đó chính là những người đến đầu tư trước đây cũng có nhân tố đằng sau, bỏ ra mấy trăm triệu đầu tư để có thể kết giao với người như Diệp Trạch Đào, đối với những vị tổng giám đốc trong tay có một khoản tiền khổng lồ không phải khiến họ thiệt thòi gì.

Rất nhiều chuyện đều là như vậy!

Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra, đây là một cuộc đầu tư có lãi, nếu như mình có thể ổn định được, không ngừng nâng cao, mở rộng thanh thế, ngày càng rất nhiều người tập hợp dưới trướng của mình, về việc này, Trần Hỉ Toàn là nhóm người ủng hộ giúp đỡ mình đầu tiên nhất định sẽ có giá trị rất lớn.

- Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp phó giám đốc tập đoàn điện quang Hoa Phong nào!

Diệp Trạch Đào gật đầu.

Dương Thăng Hải với tư cách là một Bí thư Tỉnh ủy, phong thái lần này của ông có vẻ tự hạ thấp mình, tự mình đi gặp Phổ Lệ Tiên đã nói rõ sự coi trọng của ông đối với tập đoàn điện quang Hoa Phong.

Trong phòng hội nghị lớn, những người của tập đoàn điện quang Hoa Phong đã đến, địa điểm họp lần này cũng rất lớn.

Diệp Trạch Đào vừa tiến vào phòng đã trông thấy Phổ Lệ Tiên khí chất cao nhã, khoác trên người toàn đồ hàng hiệu đang đứng trong phòng.

Nhìn thấy Phổ Lệ Tiên thay đổi dường như thành một người hoàn toàn khác, Diệp Trạch Đào vẫn có chút nhận ra.

Đây chính là Phổ Lệ Tiên sao?

Cô ta đẹp là điều không cần phải nói, nhưng khí chất cũng không như khi còn ở thôn Xuân Trúc trước kia, cô ta mang khí chất cao quý của một nữ thương nhân thành đạt, hơn nữa lại toát lên vẻ phong tình tao nhã mê đắm hồn người, tất cả những phẩm chất đều toát ra từ con người cô ta.

Con người này, quả nhiên là thay da đổi thịt hoàn toàn!

Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận hoàn cảnh này làm con người ta thay đổi, dưới sự dạy dỗ đồng thời của cả Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu, mọi tiềm năng của Phổ Lệ Tiên đều được phát huy cao độ, Cô ta căn bản không còn là một người đàn bà nhà quê nữa mà trở thành một nữ thương nhân thành đạt sẵn sàng tranh đấu, xông pha trên thương trường.

Khó trách Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu nói người đàn bà này có thể dùng, để mời được Phổ Lệ Tiên đến làm phó tổng giám đốc của tâp đoàn điện quang Hoa Phong, Trịnh Tiểu Nhu không quên làm công việc của Lưu Mộng Y.

Trong khi Diệp Trạch Đào đang mải mê suy nghĩ, Dương Thăng Hải đã bắt tay chào hỏi Phổ Lệ Tiên.

Đây là cuộc họp mặt chính thức, phóng viên của giới truyền thông cũng đến rất đông, dưới sự sắp xếp an bài của Dương Thăng Hải, việc này sẽ trở thành thành tích trên phương diện chính trị của ông ta.

Diệp Trạch Đào từ phía sau Thăng Hải bước lên phía trước, mặt tươi cười bắt tay Phổ Lệ Tiên, nhưng không hề biểu lộ ra bộ dạng thân mật.

Ánh mắt Phổ Lệ Tiên lộ ra vẻ mừng vui, cô mỉm cười đáp:

- Xin chào chủ tịch Diệp!

- Chào mừng Phổ tổng đem quân đến khu Giáp Hà chúng tôi!

- Sau này còn phải nhờ đến sự chiếu cố của chủ tịch Diệp.

Hai người nói những lời không đầu không đuôi, một lát sau tách ra ngồi sang hai bên.

Đây là buổi đầu tiên đàm phán về việc đầu tư, quyền chủ trì do Dương Thăng Hải đảm nhiệm.

Thật ra, mọi chuyện Diệp Trạch Đào đã bàn bạc hết với Trịnh Tiểu Nhu rồi, Phổ Lệ Tiên chỉ là người đại diện phát ngôn cho Trịnh Tiểu Nhu mà thôi, cũng chẳng cần Dương Thăng Hải đảm nhận chủ trì đàm phán làm gì, chỉ là để thể hiện vị trí của ông ta trong việc này, nên Diệp Trạch Đào mới cố ý sắp xếp ông ta đến đây chủ trì cuộc họp này, Dương Thăng Hải cũng là một cao thủ diễn kịch, trước mặt những phóng viên khi nói chuyện với Phổ Lệ Tiên ông ta tỏ bộ dạng vui vẻ.

Thấy bộ dạng chín chắn, điềm tĩnh của Phổ Lệ Tiên khi nói chuyện với Dương Thăng Hải, khi Diệp Trạch Đào nhìn về hướng của Phổ Lệ Tiên, hắn phát hiện ra rằng toàn thân Phổ Lệ Tiên toát ra vẻ thướt tha thùy mị, mỗi cái trau mày, mỗi một nụ cười đều có sức hấp dẫn.

Nhìn lại Dương Thăng Hải, ngồi đối diện với một người đàn bà đầy vẻ phong tình như Phổ Lệ Tiên, hứng thú nói chuyện cũng là điều dễ hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.