Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 759: Chương 759: Nhu cầu của các bên




- Trạch Đào, sao vậy, muốn đụng đến Cục Lâm nghiệp ư?

Trần Đại Tường gọi điện tới cười hì hì.

Trần Đại Tường này, xem ra ánh mắt vẫn luôn không ngừng theo dõi từng thay đổi trong thành phố, thấy có cơ hội đã muốn làm chút chuyện!

Nghĩ kỹ lại, Diệp Trạch Đào có phần hiểu được suy nghĩ của Trần Đại Tường, sau khi Trần Đại Tường đến thành phố Cừ Dương, trên tay chỉ có một Uỷ viên thường vụ, điều này cho thấy tiếng nói của ông ta trong Uỷ ban nhân dân thành phố có chút yếu, tình hình hiện giờ đã thay đổi, Trần Đại Tường đã có suy nghĩ chút!

Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, Trần Đại Tường biết như thế nào mình cũng phải đụng độ với Lâm Thành Nhân ở Cục Lâm nghiệp, đối với ông mà nói đây chính là một cơ hội, trong tay mình đang có hai tấm vé, hơn nữa mình xuất hiện rất có thể sẽ trở thành bốn tấm vé, hơn nữa cộng thêm Phương Siêu Minh vì Phương Siêu Minh ủng hộ Tần Lệ Quyên kia, lập tức sẽ biến thành sáu phiếu, đây là chuyện chưa từng có, nếu Trần Đại Tường không nắm lấy cơ hội này để làm một số chuyện, thì ông cũng sẽ không là Trần Đại Tường nữa!

Lại phân tích tình hình bên phía Chính phủ, Trần Đại Tường là Chủ tịch thành phố, mình đã là Phó chủ tịch thành phố, Phương Siêu Minh cũng là Phó chủ tịch thành phố, cứ như thế tiến vào trong Uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố Trần Đại Tường thì đã nắm được ba phiếu, ngoại trừ ba ngườii, Phó chủ tịch thường trực thành phố Triệu Hành Lâm là người của Thi Minh Cương, cũng đã là người của Uỷ ban thường vụ, mặt khác, Phó chủ tịch thành phố chưa là Uỷ viên thường vụ của Uỷ ban nhân dân thành phố vừa đủ năm người, trong năm người này có vài người là người của Thi Minh Cương, cũng có một người vô đảng phái, ngoài ra chính là lãnh đạo Phó chủ tịch thành phố trước kia, trong tình hình này do mình đánh nhau với người lái xe nên Trần Đại Tường mới có cớ để ra chiêu.

Lão già đó!

Diệp Trạch Đào âm thầm cười. Trần Đại Tường này vẫn rất lợi hại đấy, kiếm chỗ quan trọng để ra tay.

- Trạch Đào còn một chuyện chắc cậu chưa rõ, Cục Lâm nghiệp có nhân tài đó. Cục trưởng Cục Lâm nghiệp trước kia là Cố Thừa Ngọc bây giờ đã là Phó giám đốc Sở Lâm nghiệp tỉnh, đương nhiên Phó chủ tịch thành phố đồng chí Ti Mã Sơn là em rể của Cố Thừa Ngọc, Lâm Thành Nhân mà cậu muốn đụng chính là người mà Cố Thừa Ngọc một tay đưa lên. Nghe nói quan hệ giữa họ rất là mật thiết đó, ha ha.

Nói đến đây, Trần Đại Tường cười ha hả nói:

- Trạch Đào, vì một người lái xe, có thể cậu phải đưa ra một nhóm người rồi!

Hoá ra là vậy!

Diệp Trạch Đào có chút không hiểu, Cố Thừa Ngọc kia trêu chọc Quách Thu Vân kết quả bị đá ở phía dưới, hiện nay Lâm Thành Nhân – người mà đích thân anh ta đưa lên lại muốn trêu chọc Quách Thu Vân, đây không phải là những chuyện có thể thấy trực tiếp, cứ cho là Lâm Thành Nhân xả thân cũng không nên đụng đến người phụ nữ mà Cố Thừa Ngọc đã chọn? Chắc chắn bên trong có nội tình.

- Chủ tịch thành phố Trần, có điều gì cứ nói!

- Ha ha, theo tôi được biết, lúc Cố Thừa Ngọc muốn chỉnh Lý Duy, phải điều thành viên Tư lệnh quân khu đến thành phố, điều này có chút cản trở Cố Thừa Ngọc, hiện nay thành viên Tư lệnh kia đã đi, tuy rằng Cố Thừa Ngọc không dám công khai gây chuyện nhưng cũng sẽ gây phiền toái cho một số người cấp dưới.

Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch thành phố Trần, có gì thì ông cứ nói, tôi biết ông không có thích Ti Mã Sơn lắm.

Những tình huống này Diệp Trạch Đào đã hiểu được chút ít nên nói ra câu này.

Cười ha hả, ít nhiều Trần Đại Tường có chút ngượng ngùng. Xem ra Diệp Trạch Đào đã biết được suy nghĩ của mình rồi.

Đúng là như vậy, Phó chủ tịch thành phố Ti Mã Sơn làm chung với Cố Thừa Ngọc ở tỉnh, cộng thêm Cố Thừa Ngọc đã được đưa qua bên Bí thư Thành uỷ Tần Tây Tùng ở thành phố Hương Hà, có hành vi độc quyền độc hành.

Trong nội bộ Chính phủ, Trần Đại Tường muốn tìm một người yếu để thu thập, mục tiêu chắc chắn là quăng lên người của Ti Mã Sơn, Trần Đại Tường muốn đả kích Ti Mã Sơn để thể hiện lực lượng của ông ta.

Thấy Diệp Trạch Đào không nói chuyện, Trần Đại Tường nói:

- Theo tôi được biết, sự việc gãy cầu này đã liên luỵ đến Tần Tây Tùng!

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Làm bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cứ chứ?

Diệp Trạch Đào cũng muốn xem xem trong tay Trần Đại Tường có đủ bằng chứng của Ti Mã Sơn không.

Trần Đại Tường liền cười nói:

- Chuyện này Diệp Trạch Đào yên tâm, bên chỗ của thư ký Nguỵ vẫn còn một chút đồ.

Trước mặt Diệp Trạch Đào Trần Đại Tường cũng không có ý muốn giấu diếm, trực tiếp nói ra chuyện mình đã chuẩn bị xong.

- Nếu Chủ tịch thành phố Trần có sắp xếp sẵn, tôi đương nhiên ủng hộ.

Diệp Trạch Đào cũng tỏ rõ thái độ.

Trên mặt Trần Đại Tường lộ vẻ tươi cười, nếu lần này có thể hạ Ti Mã Sơn, lời nói của mình trong Chính phủ sẽ được tăng thêm, mấu chốt chính là sau khi hạ được Ti Mã Sơn, mình phải tự đề bạt lên chức Phó Chỉ tịch thành phố mới là quan trọng, đây cũng chính là ý đồ mà Trần Đại Tường gọi điện để liên kết với Diệp Trạch Đào .

- Trạch Đào, chuyện công tác trong Chính phủ một ngày cũng không được hời hợt đó, đến lúc đó hay là muốn có người đứng trên nóc đấy.

- Đây là vấn đề Chủ tịch thành phố Trần và mọi người quan tâm, tôi không có ý kiến!

Diệp Trạch Đào biết suy nghĩ của Trần Đại Tường là muốn người của ông ta trở thành Phó chủ tịch thành phố, để tăng cường mức độ ảnh hưởng của Trần Đại Tường trong Uỷ ban nhân dân thành phố, chuyện này cũng không có phản đối, quan trọng là xem xem Trần Đại Tường có thể làm ra chuyện tốt gì.

Vốn là chuyện của Diệp Trạch Đào, bây giờ Trần Đại Tường có dụng tâm, sự việc lập tức biến thành cuộc trao đổi giữa hai người.

- Chuyện này, Trạch Đào, Phương Siêu Minh có nói với tôi một chuyện, Bộ máy ở Cục y tế đã được điều chỉnh một chút, Cục trưởng cũng đến rồi chuyện này anh thấy thế nào?

Trần Đại Tường cẩn thận hỏi.

Biết Diệp Trạch Đào có xích mích với Phương Siêu Minh, nhưng chuyện này không có sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, đúng là hơi khó khăn khi tiến hành.

Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc, đây cũng là một hành vi trao đổi, muốn lập tức đụng đến Cục Lâm nghiệp nên đã gây ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn Thi Minh Cương cũng sẽ không phản đối chuyện của mình, nhưng mà lại dính đến Cục y tế và Phó chủ tịch thành phố, Thi Minh Cương có suy nghĩ gì không?

- Chủ tịch thành phố Trần tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời anh.

Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này mình nên suy nghĩ kỹ càng.

- Ha ha, được, Trạch Đào suy nghĩ đi rồi trả lời tôi.

Nghĩ sâu xa một trận, Diệp Trạch Đào cảm thấy nên thảo luận chuyện này với Thi Minh Cương trước, nếu không thông qua Thi Minh Cương, đến lúc đó chỉ sợ rằng Thi Minh Cương lại bày mưu tính kế.

Bấm số điện thoại của Thi Minh Cương, lúc Diệp Trạch Đào không nói gì Thi Minh Cương liền nghiêm túc nói:

- Chuyện của Cục Lâm nghiệp tôi đã biết, Trạch Đào, chuyện này anh định xử lý thế nào?

Hiện tại Diệp Trạch Đào vì chuyện người lái xe mà nói Cục Lâm nghiệp gây sự, chuyện này khiến cho Thi Minh Cương giật mình, suy nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu được rốt cuộc Diệp Trạch Đào muốn gì, đã sớm muốn gọi điện tới hỏi xem tình hình.

Có một số chuyện Diệp Trạch Đào vẫn phải trao đổi với Thi Minh Cương nên nói thẳng:

- Bí thư Thi, anh cũng biết người lái xe của tôi phải đi bộ đội, lãnh đạo trong số bọn họ đã đề cử một đồng chí, đồng chí được đề cử đến đây chính là đồng chí Lý Duy.

Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy, nói được hơn nửa những vẫn chưa lộ ra hoàn toàn, hắn biết có một ít nội dung như vậy là đủ rồi.

- Cái gì?

Ít nhiều Thi Minh Cương cũng giật mình, bên trong Cục dân chính lại có một nhân vật như thế, không ngờ mình không biết!

Phương Minh Dũng là người như nào anh ta đã biết, hiện nay Lý Duy là người do Trung đội trưởng Phương Minh Dũng đề cử, chuyện này vẫn còn đang nghiên cứu.

Lại nghĩ đến mình biết chuyện Lý Duy là một quân nhân xuất ngũ, Thi Minh Cương hiểu, đây là sự tồn tại rất hùng mạnh, sau lưng có người đó.

Biết rõ như vậy, Thi Minh Cương hiểu được vì sao Diệp Trạch Đào lại muốn đâm chết Lâm Thành Nhân.

Tuy nhiên khi nghĩ đến sau lưng Lâm Thành Nhân liên quan đến hàng loạt người, Thi Minh Cương liền nhíu mày nói:

- Trạch Đào, anh hiểu biết bao nhiêu về sự việc của Cục Lâm nghiệp?

- Bí thư Thi, bất kể ra sao trong Đảng của chúng ta không thể tồn tại những phần tử như vậy!

Diệp Trạch Đào trả lời rất dứt khoát.

Thi Minh Cương thầm than một tiếng biết rằng Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm rồi.

Diệp Trạch Đào còn nói thêm:

- Bí thư Thi, chuyện này tôi tính trao đổi chuyện này với Chủ tịch thành phố Trần một chút, nghe nói Chủ tịch thành phố Trần có cách nhìn nhận đối với công tác trong Uỷ ban nhân dân thành phố.

Ánh mắt Thi Minh Cương sáng lên, ý của Diệp Trạch Đào là muốn hợp tác cùng Trần Đại Tường, mình không cần thiết bị cuốn vào trong đó!

Trầm tư một chút Thi Minh Cương cảm thấy trong chuyện này nếu không ủng hộ Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào sẽ có suy nghĩ khác, điều đó không tốt đối với quan hệ giữa mình và Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào anh nói đúng, bên trong Đảng của chúng ta quyết không thể tồn tại phần tử như thế, Thành uỷ ủng hộ chuyện này!

Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Thi, chuyện này anh không cần thiết nhúng tay vào, chỉ cần tôi triển khai một chút có lẽ sẽ thành công.

Thi Minh Cương âm thầm gật đầu, Diệp Trạch Đào vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề thái độ của mình, trước mắt trong tình hình này mình cũng không cần đắc tội quá nhiều người. Lại suy nghĩ một chút cho dù Trần Đại Tường là một Phó chủ tịch thành phố, nếu là người của Trần Đại Tường, trong Chính phủ mình vẫn chiếm thế thượng phong đấy.

- Bí thư Thi lần trước khi tôi đến thành phố gặp được cha nuôi, ông ta có nhắc đến anh, nếu như anh có cơ hội đến thành phố thì đến nhà ông ta chơi một chút.

Trong lúc đó không hiểu sao Diệp Trạch Đào lại nói ra câu như thế, những lời này khiến Thi Minh Cương sửng sốt, ánh mắt vẫn là sáng ngời, đây là cành ô liu mà Hô Diên Ngạo Bác đưa ra, hiện giờ tỉnh Tây Giang đang loạn, cũng không ai biết sẽ biến hoá như thế nào, nếu như có thể có nhiều người của Hô Diên Ngạo Bác chống lưng, mình càng thêm an toàn.

Có chuyện này, Thi Minh Cương cảm thấy điều chỉnh một chút chuyện của Chính phủ cũng không được gọi là chuyện lớn, cười ha hả nói:

- Trạch Đào, anh thay tôi hỏi thăm cha nuôi của anh, nhất định tôi sẽ nhanh chóng đến thành phố thăm bí thư Hô Diên.

- Được, tôi hỏi một chút, để xem ông ấy khi nào ở trong thành phố, tôi đi cùng với bí thư Thi.

Tâm trạng Thi Minh Cương không tệ nói:

- Diệp Trạch Đào có ý tưởng rồi, lo đi triển khai công tác đi, có tình hình gì nữa thì chúng ta cùng thảo luận.

Cúp điện thoại xong Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, cũng là một cuộc trao đổi, hiện nay đến lúc trao đổi giữa mình cùng Trần Đại Tường và Phương Siêu Minh.

Có một cơ hội như thế Diệp Trạch Đào tin rằng mình sẽ thu được nhiều lợi ích trên diện rộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.