Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 561: Chương 561: Phá vỡ cục diện




Hội nghị công tác kinh tế ở thành phố đang diễn ra, Diệp Trạch Đào liên hệ với Trần Đại Tường, hai người liền đến một phòng trà.

Đối diện với Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường quả thật không thể giữ cái mác Chủ tịch thành phố, ông ta biết rằng Diệp Trạch Đào và mình bây giờ là cùng một thuyền.

Hiện tại Trần Đại Tường còn cảm giác có thể nói ra những lời trong lòng với Diệp Trạch Đào.

Trần Đại Tường nghĩ, Diệp Trạch Đào nắm trong tay điểm yếu của mình, thế thì mình cũng không cần phải giấu diếm gì, nên những lời nói cũng thẳng thắn hơn.

Châm thuốc hút một hơi, Trần Đại Tường thở dài:

- Quá khó rồi, thành phố Cừ Dương cũng lắm vấn đề thật!

Diệp Trạch Đào cười thầm một tiếng, xem ra Trần Đại Tường tuy rằng mượn bộ dạng lãnh đạo tỉnh nhưng vẫn không thật hài lòng.

- Chủ tịch Trần, không thuận lợi sao?

Tình hình của hai người hiện tại thật thú vị, nếu người ngoài nhìn thấy cái cách họ nói chuyện phỏng chừng thật sự giật mình.

- Tôi đang muốn tìm cậu để tính toán một chút.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười.

Trần Đại Tường nói:

- Ở trên thành phố người đánh trống kẻ thổi còi, ai cũng không thể hình thành lực lượng đầy đủ, ngay cả Thi Minh Cương cũng không được. Tuy nhiên mọi người đều cố hết sức không đi trêu chọc người khác mà thôi. Nhìn qua thì tất cả đều có vẻ ngoài rất bình tĩnh, nhưng ai nấy đều biết, không động vào thì thôi, chứ hễ động vào thì chắc chắn sẽ long trời lở đất!

Diệp Trạch Đào cười cười, biết rằng Trần Đại Tường có hơi khoa trương một chút. Tuy nhiên từ đó cũng hiểu được tình hình trong thành phố không phải là một nhà độc nhất lớn mạnh, mọi nhà đều có tính toán.

- Đúng rồi, danh sách các cậu báo lên tôi cũng xem rồi, cậu nghĩ thế nào, nghe nói đều là người của Cảnh Quốc Ninh.

Diệp Trạch Đào nói:

- Lưu Định Khải không tồi, mục đích của tôi là cho anh ta vào Ủy viên thường vụ. Đương nhiên, Cố Lâm Cao nếu có thể rời khỏi Cảnh Quốc Ninh thì càng tốt!

Trần Đại Tường thở dài:

- Điều kiện về mọi phương diện của Vệ Lâm đều không tồi, mọi người đều xem trọng anh ta. Ý kiến này của cậu khó mà làm được, cậu càng không phải không biết tình hình của tôi.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu có liên qua đến Vệ Lâm đưa cho Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường nhìn một hồi, liền mỉm cười nói:

- Cậu cũng khá đó, cứ như thế thì đó không còn là vấn đề của riêng mình Vệ Lâm nữa rồi. Cảnh Quốc Ninh đề bạt Vệ Lâm, bản thân ông ta cũng sẽ có vấn đề, nếu như tiến hành vận động muốn chút, thì cho dù ông ta có muốn hành động thì cũng khó mà thực hiện được! Nhưng mà, lực lượng của ta vấn hơi yếu một chút!

- Tôi nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành phố là người rất có nguyên tắc.

- Đúng thế, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngụy Lệ Cầm là người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đề xướng chống tham nhũng rất cao.

- Tìm người đưa những thứ này đến cho cô ta là được!

Ánh mắt Trần Đại Tường sáng ngời lên nói:

- Cậu đúng là!

Ông ta coi như đã hiểu, cứ làm nhý vậy thì Ngụy Lệ Cầm tất nhiên sẽ xông lên phía trước. Chính mình ủng hộ một chút, các ủy viên thường vụ tất nhiên phải có băn khoăn, phải để chút thể diện. Hơn nữa Ngụy Lệ Cầm cũng có Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủng hộ, ai sẽ làm mất thể diện cô ta chứ.

Thấy Trần Đại Tường đã hiểu ý của mình, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Còn phải làm phiền tới chủ tịch thành phố!

- Không có việc gì, cậu mà đứng vững rồi thì đối với tôi mà nói cũng là chuyện tốt!

Trần Đại Tường đã suy nghĩ rõ ràng.

Không ai biết hai người bí mật gặp mặt, tiến hành thảo luận một chuyện.

Họp xong, mọi người đều trở về huyện.

Ngay sau đó là truyền đạt bố trí nội dung hội nghị ở thành phố, cũng khá bận rộn.

Đương nhiên, đối với nhiều người ở huyện mà nói, Cảnh Quốc Ninh đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy, Vệ Lâm đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện, Lỗ Minh đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện cơ bản không có vấn đề. Ai cũng hiểu được, nếu bổ nhiệm như thế này, lực lượng của Cảnh Quốc Ninh đương nhiên có một sự phát triển mới, đạt tới một độ cao.

Có một vài người lắc đầu, lần này Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng không có cách nào đấu lại với Cảnh Quốc Ninh!

Lưu Định Khải và Cố Lâm Cao lập tức trở thành đối tượng bàn luận ở huyện, hai người đều là do Diệp Trạch Đào đề bạt, tất cả các suy đoán đều đang diễn ra.

Lưu Định Khải lúc này đang ngồi ở nhà xem tivi, cũng có vẻ bình tĩnh.

Bà xã anh ta Khương Xán càng không bình tĩnh được, nhíu mày nói:

- Định Khải, anh nói Bí thư Diệp làm thế nào vậy, chuyện anh đầu quân về phía anh ta phải giữ bí mật chứ, thời điểm quan trọng sao lại để bại lộ vậy? Anh không biết mấy ngày nay những đồng nghiệp Hội liên hiệp Phụ nữ cũng duy trì khoảng cách với em!

Vừa nghĩ rằng mọi người cho rằng mình là người của Diệp Trạch Đào, ai cũng sợ đắc tội với Cảnh Quốc Ninh, vẫn duy trì khoảnh cách, Khương Xán liền có vẻ khó chịu.

Lưu Định Khải xem tin tức, nhìn một lúc nói:

- Em thấy tình hình ở thành phố, ai cũng không thua kém!

- Em đang nói với anh đó!

Khương Xán mất hứng.

Lưu Định Khải mỉm cười nói:

- Dù sao anh cũng thế, không biết phải đi đâu, anh tin rằng bí thư Diệp phía sau còn có hỗ trợ.

- Anh tin tưởng bí thư Diệp như thế ư?

Lưu Định Khải mỉm cười nói:

- Em không thấy ông Cố cũng bình tĩnh sao? Ông Cố cũng rất khôn khéo đấy.

Khương Xán lắc đầu nói:

- Bí thư Diệp còn hơi trẻ, không đấu lại được với Cảnh Quốc Ninh.

Bọn họ ở đây bàn luận, thì ở kia Cố Lâm Cao là người được Cảnh Quốc Ninh đề bạt, đang ngồi ở nhà suy ngẫm.

- Ba, bây giờ làm sao đây, ai cũng biết rằng ba theo Cảnh Quốc Ninh, nhưng mà Cảnh Quốc Ninh có phải trong lòng có suy nghĩ với ba?

- Suy nghĩ đương nhiên là có!

Cố Lâm Cao nhìn đứa con mình làm ở cục Lâm nghiệp, nói đầy thâm ý.

- Lãnh đạo chúng ta đều rất khó coi sắc mặt của ba, ông ta là người của Cảnh Quốc Ninh! Con nói Diệp Trạch Đào, không có chuyện gì liền lôi con ra gây chuyện làm gì!

Cố Lâm Cao cười cười nói:

- Bí thư Diệp có ý nghĩ của hắn, con cũng đừng quan tâm, làm tốt chuyện của mình là được, ba muốn xem đại cục sẽ thế nào!

Mấy ngày nay tâm trạng Cảnh Quốc Ninh không rồi, một đám người giữa trưa tụ tập đánh mạt chược, giọng nói Cảnh Quốc Ninh cũng rất lớn, biểu hiện ra rất vui vẻ.

Ngay lúc mọi người đang chơi vui vẻ, truyền đến tin tức làm tất cả mọi người ngơ ngác.

- Cái gì?

Cảnh Quốc Ninh có chút run run cầm điện thoại trong tay, nhận thấy cuộc điện thoại đã làm hỏng tâm trạng của ông ta.

Buông điện thoại xuống, Cảnh Quốc Ninh đẩy mạt chược, ngồi ngẩn người ở đó.

- Anh Cảnh, làm sao thế?

Khúc Lập Toàn hỏi.

Nhìn về phía Vệ Lâm khó hiểu, Cảnh Quốc Ninh liền nắm bàn mạt chược đổ ập về phía Vệ Lâm.

- Chủ tịch Cảnh!

Tất cả mọi người sợ hải, không ai tưởng tượng nổi Cảnh Quốc Ninh sẽ thái độ như vậy với Vệ Lâm.

Thượng Bảo Vệ cũng giật mình:

- Chủ tịch Cảnh, xin anh bớt giận trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thở dốc một hồi, Cảnh Quốc Ninh nói:

- Đều hỏng vì cái tên Vệ Lâm.

Vệ Lâm giận mà không dám nói gì, lúc này cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho tới giờ Cảnh Quốc Ninh luôn tin tưởng mình nhất, Cảnh Quốc Ninh vẫn luôn coi trọng mình, hôm nay rốt cuộc là làm sao, Cảnh Quốc Ninh vì sao lại tức giận lớn như vậy?

Cũng không nể mặt, Vệ Lâm nói:

- Chủ tịch Cảnh, tôi làm gì sai thì xin mời anh phê bình.

Hung hăng nhìn Vệ Lâm, Cảnh Quốc Ninh nói:

- Không cần tôi phê bình, ủy ban kỷ luật đã xuất phát rồi, sắp tới huyện rồi, cậu đi giải thích với bọn họ đi.

Hả!

Tất cả mọi người giật mình.

Vệ Lâm sợ tới mức ngồi bệt luôn xuống đất.

Chân run rẩy, Vệ Lâm nói to:

- Chủ tịch Cảnh, anh hiểu tôi mà, tôi thực sự không làm gì cả!

- Còn không làm chuyện gì ư! Hừ, việc làm của cậu ở xã Đại Thạch đã rơi vào tay người ở thành phố! Người ta đều có chứng cớ.

Mọi người sau khi hỏi mới biết, sáng nay vốn là hội nghị nghiên cứu của Thành ủy về bộ máy ở huyện Lục Thương, vốn tất thảy đều thuận lợi. Không ngờ Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Ngụy Lệ Cầm đột nhiên đưa ra một tập tài liệu, là tài liệu về việc làm trái pháp luật của Vệ Lâm.

Các ủy viên sau khi chuyền nhau đọc, lập tức phủ quyết, tên của Vệ Lâm bị gạch ra, còn phái người của Ủy ban kỷ luật tới huyện đưa người, hiện tại người đã đến.

Khiến cho Cảnh Quốc Ninh khó chịu nhất đó là Vệ Lâm là do ông ta đề danh lên. Thành ủy huyện quyết định Cố Lâm Cao đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy, Lưu Định Khải đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công An, Chu Lâm Ngọc đảm nhiệm ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện.

Cố Lâm Cao đảm nhiệm chức Phó bí thư là suy xét tới cục diện ổn định ở huyện, từ đồng chí lão thành chú ý, vốn đã đề ra một danh sách không báo Bí thư Đảnh ủy công an ứng cử. Lần này Thành ủy tiến hành điều chỉnh rõ ràng, chủ tịch Trần Đại Tường dốc sức ủng hộ, Lưu Định Khải đảm nhiệm chức bí thư Đảng ủy Công An, dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm đầy đủ.

Tình thế lập tức chuyển nghịch, bởi vì chuyện của Vệ Lâm, lập tức những người của Cảnh Quốc Ninh đều bị bỏ đi. Điều này khiến cho Cảnh Quốc Ninh lửa giận trong lòng bùng lên, ông ta không bao giờ ngờ rằng lại xảy ra thay đổi như vậy.

Người làm nền lập tức trở thành người thắng, việc này trong nháy mắt đã chiếm được ngòi nổ ở huyện Lục Thương, ai nấy đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Tại sao lại có thể như vậy!

Đây là nghi vấn lớn nhất của mọi người.

- Định Khải, Định Khải, anh được thăng chức lên Bí thư Đảng ủy Công an!

Tin này khiến cho Khương Xán mừng rỡ suýt không nói ra lời, cho dù thế nào cô cũng không ngờ có kết quả như vậy.

Nhận được điện thoại, tay của Lưu Định Khải có chút run run, trong miệng lẩm bẩm:

- Tôi biết ngay là bí thư Diệp có chuẩn bị phía sau mà, quả nhiên lợi hại!

Lưu Định Khải tuy rằng biết Diệp Trạch Đào có chuẩn bị phía sau, nhưng cũng không ngờ lại hùng mạnh như vậy, không tiếng động gì liền kéo mình thăng chức cao vậy.

Trong suy nghĩ của Lưu Định Khải, lần này Diệp Trạch Đào nhất định sẽ thắng, nhiều nhất là tranh đoạt một chút với Cảnh Quốc Ninh. Không ngờ mình còn được chỉ định vào ủy viên Thường vụ, còn là Bí thư Đảng ủy Công an!

Không ngờ còn có Cố Lâm Cao.

Lúc con trai từ ngoài chạy vào nói rằng mình được thăng chức, Cố Lâm Cao còn có chút không ngờ tới.

Qua nửa ngày, Cố Lâm Cao xác định lại chỗ đứa con mới biết chuyện này quả nhiên là như vậy. Còn có hai năm nữa là về hưu, không ngờ hôm nay lại có chuyện tốt như thế rơi xuống người mình.

Ngồi đó thở dài một hồi:

- Đều xem thường bí thư Diệp!

Nghĩ lại nội dung danh sách lần này, Cố Lâm Cao có chút giật mình, tất cả đều là người trong tay Diệp Trạch Đào, không xáo động gì mà đã khiến lực lượng của Cảnh Quốc Ninh dao động.

Qua chuyện này, lực lượng của Cảnh Quốc Ninh ở huyện Lục Thương hoàn toàn bị dao động, dặc biệt sử dụng người điều tra nghiên cứu và điều tra chuyện của những người khác nữa, mình và Lưu Định Khải chính là tấm gương. Tin chắc là rất nhanh còn có nhiều người muốn dựa vào Diệp Trạch Đào, cục diện của huyện Lục Thương từ nay về sau sẽ bị đánh vỡ.

Cố Lâm Cao lần đầu tiên có một cảm giác kính sợ Diệp Trạch Đào, người thanh niên này quá lợi hại, cục diện như thế mà hắn cũng đánh vỡ được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.