Xảy ra những chuyện như vậy. Sau khi Diệp Trạch Đào quay về nhà cẩn thận suy nghĩ lại toàn bộ sự việc. Cảm thấy chuyện này có thể lớn mà cũng có thể không lớn. Nếu làm không tốt rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Trạch Đào biết được danh tiếng bên ngoài của mình vẫn thường bị
coi là sát thủ con ông cháu cha. Nếu những người đó đến đây thì sẽ xảy
ra chuyện. Điều này ám chỉ một số lãnh đạo cấp trên có phản cảm với
mình. Đây chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Mình đã
bỏ quyền định đoạt phong thủy phòng làm việc của mình. Việc từ bỏ quyền
của mình cũng rất dễ dẫn tới việc cấp trên cho rằng mình làm chuyện mờ
ám bên trong. Nếu quả thật là đã thông qua mọi chuyện thì những người
chống lại nhất định sẽ làm khó dễ.
Diệp Trạch Đào hiện giờ
không còn như trước kia được nữa. Khi làm việc thì cần phải nghĩ tới đại cục, phải suy nghĩ vấn đề, càng phải suy nghĩ, lại càng thấy mình làm
việc chưa đúng chức trách của mình.
Nên làm như thế nào mới phải đây?
Nghe nói Tôn Dân Phú dẫn Cố Minh Trung đi ăn cơm, Diệp Trạch Đào liền
hơi nhíu mày xuống một chút. Cố Minh Trung muốn làm gì Diệp Trạch Đào
đều biết cả. Việc này phát triển đến bây giờ chỉ cần Cố Minh Trung làm
một chút, thì việc này nhất định sẽ mở rộng. Việc này sẽ rõ ràng hơn. Cố Minh Trung làm việc cũng thật là đáng nể. Hiện giờ không thể lại để xảy ra chuyện gì nữa.
Cho dù muốn tiêu diệt mấy tên con ông cháu cha kia thì Diệp Trạch Đào cũng chỉ cần loại nước âm ấm. Cũng không cần dùng đến thủ đoạn quá rõ ràng.
Tên Cố Minh Trung này!
Diệp Trạch Đào lắc đầu, gã làm việc có chút lỗ mãng!
Cố Minh Trung vẫn còn chưa nhìn ra được đại cục. Gã làm việc chỉ nhìn
cái trước mặt. Trong suy nghĩ của gã thì khẳng định trong lần gây rối
này, đã có thể lật đổ mấy gã công tử kia. Tình hình tại thành phố Lan
Phong sẽ khác hẳn. Suy nghĩ này quá ngây thơ đi.
Nếu thực sự
xuất hiện cục diện như vậy thì mình rất có thể cũng sẽ tiếp bước theo
nhưng tên công tử đó. Mọi người đều xảy ra chuyện chỉ có mình là không
sao? Việc này không lẽ không để mọi người nghĩ rằng mình đã âm thầm tiêu diệt những tên công tử đó sao?
Những hành vi gây thù chuốc oán như vậy tốt nhất không nên làm.
Hơn nữa, việc này nghĩ rộng ra thì còn quan hệ tới cả quốc gia và đảng
viên. Việc này trực tiếp có thể tiêu diệt cả mình. Nói mình không quan
tâm tới đại cục, úp mũ lên đầu mình. Cho dù là Trịnh Thành Trung đi
chăng nữa cũng không thể nói giúp cho mình.
Quan trọng là sau khi Cố Minh Trung mời Triệu Nghiệp Tuyền ăn cơm sẽ làm ra chuyện gì đó.
Phân tích việc Diệp Trạch Đào đối xử với Triệu Nghiệp Tuyền. Tên tiểu tử này nhất định là sẽ làm ra chuyện gì đó.
Vừa muốn làm một chuyện gì đó, lại vừa muốn bán mình được tốt hơn. Việc này khó mà nắm bắt được.
Lại nghĩ lại, lúc này Diệp Trạch Đào mới cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Thành Trung.
Vừa hay Trịnh Thành Trung đang ngồi ở nhà. Sau khi nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung hỏi:
- Bộ máy hoạt động chỗ các cậu điều chỉnh tình hình sao rồi?
Tuy biết rằng lần này Diệp Trạch Đào gặp phải một chút rắc rối nhưng
Trịnh Thành Trung vẫn rất muốn quan tâm tới tình hình của Diệp Trạch
Đào. Nếu không thì Phương Mai Anh cũng đã không chạy tới thành phố Lan
Phong ở mấy ngày.
- Bí thư Trịnh, hiện giờ đang xảy ra một chuyện.
Diệp Trạch Đào liền kể chuyện phong thủy ngày hôm nay ra cho Trịnh Thành Trung nghe.
Trịnh Thành Trung vỗ bốp xuống bàn một cái. Cả tầng làm việc của chính
phủ mà bọn chúng lại mang phong thủy ra làm trò đùa. Trịnh Thành Trung
rất tức giận. Việc này thật là vô pháp vô thiên.
Trịnh Thành
Trung biết được tình hình của mấy công tử kia. Đều là những nhân vật có
đuôi, cánh vểnh lên trời. Bọn họ nhất định không biến mất nhanh như vậy
đâu. Hiện giờ xem ra mấy tên tiển tử này đúng là càng ngày càng thái
quá.
- Trên tỉnh của các cậukhông lẽ không phát hiện ra này sao?
Nén lòng lại, Trịnh Thành Trung trầm giọng hỏi.
- Sao lại không phát hiện ra. Việc này đã không còn là bí mật ở tỉnh
Cam Ninh rồi. Theo tôi thấy, mọi người đã nhìn thấu những nhân vật đứng
sau lưng.
Diệp Trạch Đào nói thẳng với Trịnh Thành Trung. Nói rõ rằng mấy người này có thể làm ra những chuyện như vậy mà không có ai nói là bởi vì tỉnh sợ môt số nhân vật ở Thủ đô.
Trịnh
Thành Trung ngầm gật đầu. Chuyện ở tỉnh Cam Ninh rất khó xử. Lãnh đạo ở
tỉnh vẫn còn chưa tới. Chỉ còn sót lại mấy người ở đó chủ trì. Hầu hết
mọi người trong trường hợp này đều cảm thấy mẫn cảm. Mọi người đều rất
thận trọng. Không đến thời khắc quan trọng, không ai dám chủ động xuất
kích.
Dù sao những nhân vật đứng sau những tên công tử kia có lai lịch rất lớn.
Bình tĩnh lại một chút, Trịnh Thành Trung nói:
- Thành ủy các cậu cần phải nghiêm khắc một chút mới phải, làm rối loạn hết cả lên.
- Bí thư Trịnh, hôm nay Triệu Nghiệp Tuyền bị đánh ở nơi công cộng.
Người đánh Triệu Nghiệp Tuyền là Đoạn Nghĩa Hội, quần áo bị rách hết, là do Hàn Ủy làm. Theo như con được biết trong sự kiện phong thủy lần này, có mấy người cùng làm. Tôi rất lo lắng cho hành vi của Triệu Nghiệp
Tuyền. Sau khi gã bị đánh liệu có thể nào sẽ để bụng sẽ làm ra những
chuyện không hay. Nếu thật là như vậy, bọn họ ở thành phố Lan Phong này
sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Ngoài ra, chuyện này mà bị đồn khỏi tỉnh Cam
Ninh liệu có ảnh hưởng tiêu cực tới bộ máy mới được thành lập ra?
Lời nói của Diệp Trạch Đào rất có lý, tỉnh Cam Ninh là nơi trọng điểm
Bí thư Hạo Vũ rất chú ý. Lần này bộ máy hoạt động của thành phố Lan
Phong có sự điều chỉnh cũng có không ít sự liên quan. Nếu xảy ra vấn đề
gì, vấn đề ở đây sẽ không nhỏ rồi.
Trịnh Thành Trung nghiêm khắc nói:
- Thế này đi, cậu dùng hết sức mình khống chế. Nếu còn xảy ra vấn đề gì cậu phải giải quyết ngay lập tức.
Trịnh Thành Trung càng nghĩ càng thấy không yên. Việc như vậy nếu để
truyền ra ngoài. Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Trung Quốc. Quyết
không thể để xảy ra chuyện như vậy được.
Nghe xong điện thoại, Trịnh Thành Trung vội gọi điện thoại cho Bí thư Hạo Vũ.
Lần này Bí thư Hạo Vũ đã đập bàn. Thật là thất vọng quá lớn với những
tên công tử này. Vốn dĩ ông ta còn nghĩ những tên công tử này được giáo
dục đàng hoàng, đến chỗ đó sẽ chú ý một chút không ngờ lại làm ra chuyện phong thủy ở tòa nhà này. Cũng may mà Diệp Trạch Đào kịp thời báo cáo
lên cấp trên. Nếu cứ loa loa nói ra ngoài thì Trung Quốc sẽ không còn
mặt mũi nào.
Diệp Trạch Đào không biết bọn người Trịnh Thành
Trung sẽ làm như thế nào. Nghe xong điện thoại Diệp Trạch Đào cảm thấy
đở lo hơn trước, liền gọi điện cho Lưu Định Khải:
- Định Khải, Cậu gọi mấy người đáng tin một chút đến canh giữ tòa nhà Thành ủy. Đừng để xảy ra chuyện gì!
Lưu Định Khải cũng là một người làm việc rất đáng tin. Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện rất nghiêm túc liền nói:
- Tôi sẽ cho người qua đó.
Diệp Trạch Đào gọi xong cuộc điện thoại này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đánh tan cái tiểu đoàn đó là mục tiêu của Diệp Trạch Đào. Nhưng hắn
cũng hy vọng rằng sẽ có thể giải quyết trong phạm vi nhỏ. Không hề muốn
làm cho nhân dân trong nước biết hết.
Vừa sắp xếp xong nơi đó, Cố Minh Trung lại gọi điện thoại tới, Cố Minh Trung có vẻ rất đắc ý nói:
- Chủ tịch Diệp, Trưởng ban thư ký Triệu đùng đùng nổi giận đi đến tòa lầu làm việc.
- Làm lung tung!
Diệp Trạch Đào trầm giọng xuống nói.
Vốn dĩ Cố Minh Trung còn muốn khoe thành tích của mình nhưng khi nghe
thấy Diệp Trạch Đào nói vậy liền tròn mắt, hốt hoảng nói:
- Có chuyện gì vậy, Chủ tịch Diệp?
Nghĩ tới Cố Minh Trung cũng là một người muốn đánh tan đoàn thể của
những tên công tử, xuất phát điểm cũng là muốn tốt cho mình, Diệp Trạch
Đào thay đổi giọng nói, nói:
- Minh Trung à, có những chuyện có
thể làm trong một phạm vi rất nhỏ. Nếu như để chuyện này lan rộng thì
hình ảnh của chúng ta trong mắt nhân dân sẽ như thế nào?
Nghe thấy những lời nói như vậy từ Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung xem như đã
hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào lại là một người
rất coi trong đại cục. Loại việc làm ảnh hưởng tới hình tượng quốc gia
như vậy hắn cũng không muốn làm.
Khi nghĩ thông chuyện này Cố Minh Trung mới phát hiện ra mình đang vẽ rắn thêm chân. anh ta cũng là
một người đầy quyết đoán, lập tức nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi đã sai rồi!
Thấy Cố Minh Trung nhận lỗi, Diệp Trạch Đào lúc này mới nói:
- Minh Trung à, ông nên hiểu đầu tiên chúng ta là một đảng viên, sau đó là cán bộ. Nếu như chúng ta không thể giữ gìn hình ảnh của đảng viên
cũng như của quốc gia thì ai còn thay chúng ta giữ gìn? Bất luận chúng
ta làm việc gì trước khi làm cũng nên nghĩ tới hình ảnh của Đảng ta, đối với đất nước ta có lợi gì hay không?
- Chủ tịch Diệp, vốn dĩ tôi không nghĩ tới chuyện này, thấy anh nói như vậy tôi mới thấy rõ mình đã sai!
Đối phương đã nhận lỗi sai, Diệp Trạch Đào cũng không thể không tha nói:
- Ông mau qua chỗ đó, bất luận là xảy ra chuyện gì cũng chỉ nên khống
chế trong phạm vi tòa nhà đó quyết không thể để tin không hay truyền ra
ngoài.
- Tôi lập tức tới chỗ đó.
Lúc này Cố Minh Trung quả thật rất vội vàng. Mình đã làm việc này không hợp với ý của Diệp Trạch Đào rồi!
Sau khi gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào rút điếu thuốc ra hút. Hiện giờ hắn cũng không tiện để đến tòa nhà làm việc. Nhưng, ở gần đó cũng
không phải là không thể.
Nghĩ một chút Diệp Trạch Đào gọi Lý Duy tới. Ngồi xe tới gần tỉnh ủy, dừng xe lại ngồi bên trong xe nghĩ ngợi.
- Chủ tịch Diệp, mọi chuyện ồn ào hơn rồi!
Lưu Khải Định gọi cả hơn nửa tiếng điện thoại tới. Có thể thấy gã cũng rất vội vàng gọi điện tới.
- Tình hình như thế nào rồi?
- Chủ tịch Diệp, Trưởng ban thư ký Triệu đưa người tới phòng làm việc.
Sau đó đi thẳng vào phòng làm việc của Phó bí thư Đoạn, đi theo còn có
cả phóng viên.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền cau mày. Việc này xem ra Triệu Nghiệp Tuyền đã quyết tâm động tới chuyện này rồi.
- Khống chế tòa nhà đó, bất luận thế nào cũng không thể để ai chụp được ảnh mang ra bên ngoài.
Diệp Trạch Đào trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào chần chờ một chút, lúc này mới gọi
điện thoại cho Chủ tịch thành phố Viên Hướng Vinh. Đem sự việc kể lại
cho ông ta nghe. Hắn chỉ báo cáo Triệu Nghiệp Tuyền đã mang phóng viên
vào tòa nhà.
Viên Hướng Vinh nghe xong rất nóng vội. Việc này lẽ nào Triệu Nghiệp Tuyền muốn làm lớn?
Nghĩ đến việc Triệu Nghiệp Tuyền hôm nay bị đánh, lại nghĩ tới việc sửa sang lung tung phòng làm việc. Viên Hướng Vinh đã cảm thấy rất nhức
đầu.
- Trạch Đào, cậu lập tức qua chỗ đó đi, bất luận thế nào cũng không thể để mọi chuyện vượt quá khả năng kiểm soát!
Một lần nữa Viên Hướng Vinh lại cầm điện thoại lên gọi điện cho Dư Đạo
Tranh. Viên Hướng Vinh đem toàn bộ sự việc kể lại cho Dư Đạo Tranh nghe.
Dư Đạo Tranh lúc này cũng rất nóng vội. Việc này diễn ra như vậy, vấn đề quả là không nhỏ.