- Bí thư Ngũ.
Diệp Trạch Đào bước vào liền lên tiếng chào hỏi.
Lúc này Ngũ Giải đã nghênh đón, bắt tay Diệp Trạch Đào, tay kia vỗ vai Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào vất vả rồi.
Thân thiết vậy!
Đây là thái độ mà trước giờ Ngũ Giải chưa bao giờ thể hiện. Diệp Trạch
Đào có chút cảnh giác. Chẳng lẽ ông Ngũ Giải này có suy nghĩ gì sao?
Ở chốn quan trường, Diệp Trạch Đào cũng không phải là người mới lăn lộn một hai ngày. Người khác bày tỏ thái độ như thế này chắc chắn là có suy nghĩ riêng.
- Ha ha, mau ngồi xuống nói chuyện.
Nói đến đây, nhìn thư ký của ông ta nói:
- Đi lấy trà ngon đến đây cho tôi, mời Chủ tịch thành phố Diệp cùng thưởng thức một chút.
Thấy thư ký đi pha trà, Ngũ Giải cười ha ha, nói:
- Là trà Long Tỉnh đích thực, chứ không phải ba cái loại có thể mua ở ngoài đường.
Diệp Trạch Đào liền cười, nói:
- Vậy thì chắc phải thưởng thức một chút.
Ngũ Giải cười ha ha, nói:
- Trạch Đào vừa mới về, tôi lại mời qua đây, ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của cậu rồi!
- Công việc cần mà, mọi người cũng quen rồi.
Sắc mặt của Ngũ Giải liền thay đổi, rất là nghiêm túc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nói:
- Trạch Đào, tình hình trong thành phố cậu đã thấy. Dù gì cũng không
nghĩ sẽ như thế này. Bây giờ cấp trên bảo tôi chủ trì công tác, thấy
tình hình trong thành phố, tôi thật sự rất đau đầu. Chỉ còn lại bốn Ủy
viên thường trực, rất nhiều đơn vị đang trống chỗ. Haiz, công tác của
thành phố Lan Phong không dễ làm đâu!
Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, cũng muốn thăm dò suy nghĩ của Ngũ Giải một chút, liền nói:
- Nghe nói Trung ương đã quyết định bộ máy trong tỉnh. Bộ máy của thành phố chúng ta hẳn là sẽ được lấp chỗ trống nhanh thôi.
Quả nhiên, Diệp Trạch Đào liền phát hiện ra vẻ mặt hơi thay đổi của Ngũ Giải.
Xem ra ông Ngũ Giải này đã biết một vài tình hình rồi!
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ rốt cuộc ở thủ đô, Ngũ Giải có bối cảnh như thế nào. Từ tình hình mình quan sát được có thể thấy, Ngũ
Giải hẳn là có quan hệ trong thủ đô, nhưng mối quan hệ này không mạnh
cho lắm. Bây giờ Dư Đạo Tranh kia có thể đến để tranh giành, Ngũ Giải
lại không tranh giành được cái vị trí Bí thư. Có thể nghĩ ra, lực lượng
không mạnh.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng nghĩ đến rất nhiều việc.
Tâm tính của Ngũ Giải điều chỉnh rất nhanh, gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tình hình trong tỉnh cũng chẳng khá hơn chúng ta là mấy.
Lần này rất nhiều người bị dính líu. Trung ương đã suy nghĩ đến việc
điều chỉnh trong tỉnh. Thành phố chúng ta có thể phải đợi đến khi việc
điều chỉnh cơ cấu trong tỉnh gần xong mới có thể tiến hành. Nhưng, rất
nhiều công việc không thể chờ người. Cậu cũng thấy đó, từ sau khi một số người bị dính dáng phải điều tra, rất nhiều vị trí quan trọng ở nhiều
bộ phận trong thành phố chúng ta đều thiếu thốn. Điều này chắc chắn sẽ
ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác bước tiếp theo. Hôm nay tôi mời cậu
đến là muốn trao đổi ý kiến với cậu một chút, xem có nên mở cuộc họp, bố trí các vị trí còn trống không.
Thì ra là vậy. Quả nhiên
đúng với tình hình mình dự đoán. Ngũ Giải cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội,
muốn tranh thủ nhanh chóng cướp một vài vị trí về tay.
Diệp
Trạch Đào cẩn thận suy nghĩ chuyện này. Nếu tỉnh bố trí lại cơ cấu trong thành phố một lần nữa, đến lúc đó chỉ cần Ngũ Giải và mình liên thủ, ít nhất cũng có bốn phiếu. Bây giờ điều chỉnh nhân viên, chỉ cần hai bên
cứ liên hợp lại, cũng có thể hình thành một lực lượng lớn mạnh. Ngũ Giải cũng có ý định như vậy.
- Bí thư Ngũ, đây đúng là một vấn đề. Tôi vừa mới đến thành phố Lan Phong, không nắm được tình hình của nhiều cán bộ.
Nếu tiến hành chuyện này, người được lợi chắc chắn là Ngũ Giải. Dù sao
trên tay ông ta đang có một nhóm người, còn số người có thể dùng trong
tay mình lại không nhiều.
Dường như Ngũ Giải đã đoán được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào từ lâu, mỉm cười, nói:
- Tôi cho rằng khu kinh tế mới Giáp Hà vẫn là nơi đào tạo nhân tài đấy. Rất nhiều đồng chí có thể dùng. Trạch Đào à, không thể chỉ nhìn chằm
chằm vào Giáp Hà được. Tỉnh thiếu nhân tài nghiêm trọng, cậu phải ủng hộ công tác của tỉnh một chút mới được.
Được rồi, Ngũ Giải đã
ra giá. Chỉ cần liên thủ với ông ta, ông ta sẽ đồng ý đặt một vài người
của Giáp Hà vào vị trí quan trọng trong thành phố. Đây cũng là việc mà
Diệp Trạch Đào muốn làm từ lâu.
Diệp Trạch Đào điều những người như vậy đến Giáp Hà, sớm đã có ý lúc thích hợp sẽ đưa họ vào thành phố Lan Phong.
Lúc này thư ký đã pha một ly trà đi vào.
- Trạch Đào, sao Trà này rất ngon?
Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói:
- Tôi uống trà là để giải khát!
Ngũ Giải lại cười một trận.
- Không biết Bí thư Ngũ có suy nghĩ cụ thể gì không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Bây giờ đã đến lúc phân chia. Nếu không thể cho mình một vài lợi ích, chắc chắn không thể tùy tiện giúp đỡ.
Ngũ Giải mỉm cười, nói:
- Đây cũng là mục đích mà tôi mời Trạch Đào tới. Thế này, tôi có chép
một bản danh sách các vị trí trống, Trạch Đào xem thử. Cậu có người nào
phù hợp thì đề cử, chúng ta thảo luận xem sao?
Nhân lúc Dư
Đạo Tranh chưa đến, hai người nhanh chóng quyết định nhân sự. Đây là
việc mà Ngũ Giải đã suy nghĩ từ lâu. Thấy Diệp Trạch Đào chăm chú xem,
khuôn mặt Ngũ Giải lộ vẻ cười.
Từ sau khi đến thành phố Lan
Phong này, Ngũ Giải phát hiện ra thành phố Lan Phong này luôn vững chắc, tạt nước không lọt, vẫn không tìm được cơ hội để dung nhập vào. Bây giờ thì tốt rồi, bỗng nhiên trống nhiều vị trí như vậy, không nhân cơ hội
này nắm chắc những bộ phận quan trọng thì thật là có lỗi với cơ hội như
thế này.
Diệp Trạch Đào vừa xem cũng vừa sắp xếp những người trong tay mình.
Dù sao nhân viên vẫn rất ít, người có được lợi nhiều nhất vẫn là Ngũ
Giải. Đã như vậy thì cứ nắm chắc những vị trí quan trọng trước rồi tính
sau.
Chắc chắn Ngũ Giải muốn đảm nhiệm chức Chủ tịch thành
phố. Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua mảng chính quyền này. Diệp Trạch
Đào cũng biết mình cũng không muốn nhúng tay quá nhiều vào mảng chính
quyền kia, nên nhường cho Ngũ Giải. Mình nắm Thành ủy trong tay cũng
tốt. Đương nhiên, có một vài vị trí quan trọng, Diệp Trạch Đào lại không muốn buông tha.
Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói:
- Bí thư Ngũ, sau này công tác của chính quyền có thể để ông chủ đạo rồi!
Ánh mắt Ngũ Giải chợt sáng lên, biết chắc chắn Diệp Trạch Đào cũng biết tình hình sắp xếp công việc bước tiếp theo, liền mỉm cười gật đầu. Mọi
người đã hiểu nhau rồi thì mọi việc cũng không cần phải giấu giếm nữa.
- Bí thư Ngũ, sau khi đến thành phố Lan Phong, tôi mới phát hiện ra xã
hội đen nơi đây rất ngang ngược, sắp tới tôi cho rằng vẫn phải tăng
cường lực lượng an ninh trật tự. Đồng chí Lưu Định Khải của khu kinh tế
mới Giáp Hà chúng tôi có kinh nghiệm phong phú trong công tác an ninh.
Tôi kiến nghị để anh ta đảm nhiệm Trưởng Công an thành phố. Ông thấy
sao?
Diệp Trạch Đào cũng đang thăm dò. Bộ phận công an này
nhất định là một trọng điểm, xem Ngũ Giải có nỡ bỏ qua vị trí trọng điểm này không.
Sắc mặt của Ngũ Giải hơi biến đổi, liền sau đó mỉm cười, nói:
- Đồng chí Lưu Định Khải đúng là một đồng chí giỏi. Tôi thấy có thể.
Cứ như vậy đã đồng ý!
Diệp Trạch Đào cũng liếc mắt nhìn Ngũ Giải. Con người này rất lợi hại, chịu nhường lại lợi ích!
Đã như vậy thì Diệp Trạch Đào cũng mở lòng nói chuyện với Ngũ Giải.
Lưu Định Khải đảm nhận Phó bí thư Đảng ủy công an thành phố, Trưởng
Công an. Cố Minh Trung đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Kiều
Ứng Xương đảm nhận Phó trưởng ban tổ chức thường vụ Thành ủy. Tôn Dân
Phú đảm nhận Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Ninh Tịnh
Hương đảm nhận Giám đốc Sở công thương thành phố. Lỗ Nghệ Tiên đảm nhận
Chánh văn phòng của Ban tuyên giáo Thành ủy. Lỗ Nghệ Hương điều lên làm
Phó bí thư Thành đoàn. truyện được lấy từ website tung hoanh
Như vậy thì cơ cấu của khu kinh tế mới Giáp Hà của Diệp Trạch Đào cơ hồ đã bị trống.
Thực ra, Diệp Trạch Đào đã sớm có dự định của mình. Bây giờ sau vài
tháng công tác, Giáp Hà đã bồi dưỡng được một nhóm người của mình. Hơn
nữa, sau khi Giáp Hà trải qua một vài hoạt động kinh doanh, đã có thể
nắm chắc trong tay. Bước tiếp theo phải đưa một vài người của mình vào
thành phố mới được, nếu không thành phố có xảy ra chuyện gì cũng không
biết.
Kết cục cuối cùng của Dương Thăng Hải lần này là về
hưu. Người của ông ta mình có thể dùng. Trải qua một vài chuyện, bây giờ Ninh Tịnh Hương đã rất trung thành với mình. Nghiêm Trường Lực cũng sớm đã bày tỏ lòng trung thành. Hai người này đưa đến thành phố đều rất có
ích cho mình. Ngoài ra còn có hai chị em họ Lỗ. Diệp Trạch Đào cảm thấy
để bên cạnh mình, hệ số nguy hiểm quá cao, tốt hơn là để họ đi làm chút
việc. Lỗ Nghệ Tiên là người có thể hết mình vì công việc, nếu để cô ta
đảm nhiệm Chánh văn phòng, có thể phát huy năng lực của cô, đồng thời
cũng có thể làm tai mắt trong Ban tuyên truyền cho mình. Lỗ Nghệ Hương
có thể ca hát nhảy múa, cho tới Thành đoàn rèn luyện một chút, sau này
nhất định có thể trở thành trợ thủ cho mình.
Lúc đầu, Ngũ
Giải cũng không ngờ lòng tham của Diệp Trạch Đào lớn như vậy. Thấy trong chốc lát Diệp Trạch Đào muốn nhiều vị trí như vậy, sắc mặt cũng hơi
thay đổi, nói:
- Trạch Đào, như vậy thì lực lượng của Giáp Hà sẽ bị suy yếu nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói:
- Giáp Hà là nơi để rèn luyện nhân tài. Ông cũng biết, tôi đã điều
không ít đồng chí đến Giáp Hà công tác. Những người đó có thể đảm nhận
được một công việc nhất định.
Ngũ Giải thấy Diệp Trạch Đào
chọn những người của Giáp Hà ra, có ý muốn chọn người một nhà. Lúc thăm
dò lại nghe ra ý Diệp Trạch Đào muốn đề bạt lại từ trong Giáp Hà một lần nữa, nghĩ dù sao mình cũng nắm được nhiều vị trí hơn, bỏ đi một vài vị
trí cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, lúc này mới khẽ gật gật
đầu, nói:
- Giáp Hà là một trọng điểm, bồi dưỡng nhân tài cũng rất quan trọng!
- Bí thư Ngũ, nếu chỉ dựa vào vào bản thân chúng ta để bồi dưỡng thì
cần rất nhiều thời gian. Tôi lại muốn kéo một vài người từ bên ngoài
vào.
Sắc mặt của Ngũ Giải lại có chút thay đổi. Lúc mình nhắm đến, tên Diệp Trạch Đào này cũng nhắm vào. Xem ra Giáp Hà sẽ trở thành
cơ sở nhân tài của Diệp Trạch Đào!
Nói tóm lại, lần này Ngũ
Giải là người được lợi nhiều nhất. Ngoài những bộ phận này và Giáp Hà
ra, Diệp Trạch Đào còn giành cho Nhạc Hưng không ít vị trí. Ngoài những
vị trí này ra, những vị trí quan trọng khác gần như đều là người của Ngũ Giải.
Lúc hai người bàn xong những chuyện này thì đêm đã khuya.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng của Ngũ Giải rất tối, cười ha ha, nói:
- Vậy đi, sáng mai chúng ta thảo luận chuyện này một chút, sau đó báo
với Tỉnh ủy. Trạch Đào à, chúng ta cùng đến Tỉnh ủy báo cáo chuyện này
với Chủ tịch tỉnh Đậu.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Được, tôi nghe theo Bí thư Ngũ đấy.
Hai người nhìn nhau cười.