Nhìn nhìn lại Trương Phong, Diệp Trạch Đào lấy một điếu thuốc đưa cho
đối phương, sau khi châm thuốc hút một hơi, Diệp Trạch Đào nói:
- Hiệp hội từ thiện danh nhân nghệ thuật thành phố có bối cảnh gì?
Trương Phong sửng sốt, rất nhanh có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp
Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, Thường Hồng Vĩ kia đúng là muốn chết,
dám trêu chọc Diệp Trạch Đào.
Lúc này Trương Phong cũng hiểu, thiếu chút nữa mình đã dẫn Diệp Trạch Đào vào bẫy, cũng may Diệp Trạch
Đào không có truy cứu với mình.
Suy nghĩ một chút Trương Phong nói:
- Tôi chỉ là nghe nói tên Thường Hồng Vĩ kia rất có lai lịch, bối cảnh chống lưng rất lớn, cụ thể là ai thì không rõ!
Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày nghĩ thầm rằng chẳng lẽ Thường Hồng Vĩ không có quan hệ với những người đó?
Rất nhanh Diệp Trạch Đào liền bác bỏ suy nghĩ của mình, chuyện như thế
rồi không thể nào không có quan hệ gì, chỉ có điều mọi người không phát
hiện mà thôi.
- Anh Diệp, thật đúng là không có quan hệ gì,
tôi suy nghĩ nhiều cũng nghĩ không ra không biết là nhân vật lớn nào có
quan hệ với họ. Tuy nhiên cũng rất kì lạ, có vài chuyện họ đều có thể
giải quyết một cách dễ dàng.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Có ai đó thường xuyên tiếp cận với Thường Hồng Vĩ không?
Lắc lắc đầu Trương Phong nói:
- Đúng là không thấy.
Xem ra Trương Phong thật sự không biết, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh không cần tiếp tục can thiệp vào buổi bán đấu giá kia!
Trương Phong liền nói:
- Anh Diệp, tôi nghe theo anh.
- Như vậy đi, anh đi nói với Thường Hồng Vĩ, nói rằng tôi sẽ đến tham
dự tiết mục ở bên phía truyền hình Trung ương đêm nay, hội đấu giá kia
tôi sẽ không đến!
Trương Phong đã đoán được kết quả này, không có nhiều lời liền gật đầu nói:
- Anh Diệp, anh còn chuyện gì muốn tôi làm không?
- Không nên dính líu tới tiền!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Trương Phong dùng lực gật đầu một cái.
Nhìn Trương Phong rời đi, Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy Thường Hồng Vĩ kia chắc chắn có một chút bối cảnh sau lưng mới phải, nếu không có bối cảnh như thế thì làm sao có thể trù tính mình?
Rất nhanh đã gọi điện thoại cho Lý Duy, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đi điều tra một chút Hiệp hội từ thiện danh nhân nghệ thuật ở thành phố!
Diệp Trạch Đào không có bỏ đi, liền ngồi đó chờ điện thoại của Lý Duy,
Diệp Trạch Đào tin tưởng dựa vào các thủ đoạn của Cục cảnh vệ Trung
ương, rất nhanh có thể điều tra ra việc nhỏ như thế.
Quả nhiên, mới có nửa tiếng Lý Duy đã gọi điện tới nói:
- Bạn tôi đã tra xét, thật ra họ sớm đã hiểu rõ chuyện này!
- Anh nói!
- Người đứng đầu chính thức trong hiệp hội kia gọi là Tô Đoan Hùng!
Diệp Trạch Đào có chút không hiểu, tên này nghe có vẻ xa lạ.
Lý Duy nói tiếp:
- Tô Đoan Hùng vốn là một ông chủ nhỏ, năm trước đột nhiên phát đạt, gã với Thường Hồng Vĩ hợp tác đăng ký thành lập một công ty, gã không có
ra mặt, công tác đối ngoại do Thường Hồng Vĩ phụ trách, Hội trưởng cũng
do Thường Hồng Vĩ đảm nhiệm.
- Tại sao Thường Hồng Vĩ lại nghe theo gã?
- Giữa họ có một sự thoả thuận!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, có một số ông chủ không muốn ra mặt, đều kí thoả thuận với người khác, lại âm thầm phái người nắm giữ vấn đề tài vụ và nhân sự trong công ty, thật ra cũng là âm thầm điều hành công ty.
Rốt cuộc Tô Đoan Hùng này là hạng người gì?
Diệp Trạch Đào có chút tò mò về người này.
Lý Duy nói:
- Tô Đoan Hùng có người chị gọi là Tô Đoan Hương, là nữ kinh tế chủ
nhiệm tiết mục của đài truyền hình Trung ương, tuy nhiên sau khi phát
sinh một số chuyện cô đã từ chức.
Tay nắm lấy điếu thuốc
cũng ngừng lại, hắn có biết qua người phụ nữ này, chắc là mắc phải bệnh
AIDS rồi, lần trước đến thủ đô liền không thấy bóng dáng của cô đâu,
hiện tại sao lại có thêm chuyện về đứa em trai của cô?
- Bây giờ Tô Đoan Hương kia đang ở đâu?
- Chủ tịch thành phố Diệp, theo tôi được biết Tô Đoan Hương đang ở
trong một bệnh viện, cô có một đứa con trai đã được đứa em trai cô dẫn
đi.
Diệp Trạch Đào khẽ động hỏi:
- Chắc cô ta chưa kết hôn?
- Đúng vậy, cô ta chưa kết hôn.
Hiểu rồi!
Diệp Trạch Đào hỏi đến đây cũng hiểu được đôi chút, Tô Đoan Hương vốn
là người phụ nữ của Vi Hoành Thạch, chắc cô đã sinh một đứa con trai cho Vi Hoành Thạch, chính là đứa bé mà em cô dẫn theo, người Tô gia cũng
biết chuyện này, nhưng từ khi Tô Đoan Hương xảy ra chuyện kia, Vi Hoành
Thạch không muốn lo cho cô cũng không được, dù sao cô cũng có một đứa
con trai, Diệp Trạch Đào tin rằng sau khi Vi Hoành Thạch cảm thấy thất
vọng ở Vi Nhĩ Chí, đã tập trung đầu tư vào đứa con trai Tô Đoan Hương đã sinh, nên mới có hành vi giúp đỡ cho Tô Đoan Hương.
Tuy rằng rất phức tạp nhưng cũng rất dễ hiểu, Vi Hoành Thạch thấy đứa nhỏ Tô
Đoan Hương đã sinh, tạm thời cũng không thể làm gì, chỉ hi vọng cuộc
sống của đứa bé này có thể sống tốt một chút, như thế mới đỡ đần cho Tô
Đoan Hùng.
Điều tra hết nửa ngày thì ra hiệp hội kia có liên quan đến Vi Hoành Thạch!
Diệp Trạch Đào không ngờ sau khi điều tra một vòng chuyện này, thật sự là có chuyện này thật.
Mặc dù chỉ là đoán, Diệp Trạch Đào rất chắc chắn với việc phỏng đoán này.
- Tô Đoan Hùng kia là người như thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng muốn biết một chút về hoàn cảnh của Tô Đoan Hùng.
- Thằng nhóc này ăn uống, chơi gái, cá cược gì cũng có.
Lý Duy liền nói một câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có thể có được một số việc tư liệu của hiệp hội không?
Lý Duy liền cười nói:
- Hiệp hội này đã mượn rất nhiều sự việc để kiếm tiền, có rất nhiều chứng cớ, tôi đang nắm giữ không ít!
- Cứ vậy đi!
Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong, trong lòng cũng lo lắng, muốn thu thập Hiệp hội này cũng không khó khăn.
Sự tình của Vi Hoành Thạch và Tô Đoan Hương kia rất bí hiểm, chắc là
cũng không có bao nhiêu người biết chuyện này, Vi Hoành Thạch cũng tin
rằng mọi người cũng không có nhiều liên tưởng như vậy, đáng tiếc rằng
anh ta không biết Trần Xảo Tú đã âm thầm phát hiện chuyện của ông ta với người phụ nữ này!
Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, quả nhiên đã chôn một con cờ có tác dụng thật lớn ở nơi trọng yếu của đối thủ!
Diệp Trạch Đào có một suy nghĩ, Hội từ thiện đấu giá kia của bọn Thường Hồng Vĩ kia thật ra có thể trù tính một chút, có thể đem chiến hoả đốt
đến chỗ của Vi Hoành Thạch.
Lại gọi mấy cuộc điện thoại ra
ngoài, sau khi Diệp Trạch Đào tiếp tục tiến hành sắp xếp một chút, thấy
thời gian cũng sắp tới, lúc này mới đi ra ngoài.
Ngay lúc Diệp Trạch Đào rời khỏi không lâu, Thường Hồng Vĩ kia đã nhận được cuộc gọi của Trương Phong.
Khi nghe được nội dung mà Trương Phong nói, Thường Hồng Vĩ gấp rút, thất thanh nói:
- Anh nói gì?
Trương Phong nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp gọi điện thoại tới, nói là anh ta nhận lời
mời của bên đài truyền hình Trung ương, đêm nay đến tham gia tiết mục
bên đó, sẽ không đến tham gia buổi đấu giá của chúng ta.
Thường Hồng Vĩ bức xúc đến mức muốn mắng người, Diệp Trạch Đào này không giữ lời, nói muốn tới kết quả trong thời điểm quan trọng này lại nói là không tới, việc này phải giải quyết sao đây?
Thật sự Thường
Hồng Vĩ cũng không thể không nóng lòng, bởi vì những người đến đều do
tin Diệp Trạch Đào sẽ đến mới tham gia, Hiệp hội đã nâng tầm cỡ Hội đấu
giá lên, y cũng âm thầm nhân cơ hội này tiến hành, cố tình bán những
chiếc ghế này, lại âm thầm truyền tin nói rằng Diệp Trạch Đào bọn họ là
nhân vật chính, y chỉ là trợ giúp mà thôi.
Sau khi tin tức
này được truyền ra thì độ tin cậy đã được tiến thêm một bước, kẻ có tiền đang suy đoán, đây chính là do Diệp Trạch Đào bọn họ cố ý mượn chuyện
này để thực hiện hành vi làm tiền.
Ngược lại các ông chủ có
hứng thú hơn đối với hành vi như thế, sợ nhất chính là không thích tiền, chỉ cần thích tiền thì cho dù số tiền nhiều hơn nữa họ cũng đồng ý trả.
Cứ như thế, thu được rất nhiều lợi ích từ việc bán những chiếc ghế.
Trong lúc Thường Hồng Vĩ đang mừng thầm cho những trù tính của mình,
không ngờ nhân vật chủ yếu lại nói là không đến, biết làm sao đây?
- Hắn không thể không đến, sao có thể nói chuyện mà không giữ lời chứ?
Thường Hồng Vĩ vội vã, có rất nhiều chuyện nếu như Diệp Trạch Đào không đến sẽ không thể triển khai, mình cũng không có cách giải thích.
Trương Phong nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp nói, anh ta đến hay không không can hệ gì, dù sao buổi đấu giá này không có anh ta cũng được, tôi không còn cách nào, đúng rồi Chủ tịch thành phố Diệp muốn tôi cùng anh ta tham gia tiết mục bên đài truyền hình Trung ương, buổi đấu giá đêm nay tôi cũng không thể tham gia.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào không có kêu Trương
Phong đi, Trương Phong thật sự khôn khéo, với quan hệ giữa anh ta và bên truyền hình Trung ương nên việc đi tham gia tiết mục như thế cũng không khó khăn, còn mượn chuyện này để từ chối tham gia.
Trương
Phong gọi điện thoại xong liền cúp máy, đối với người khác Trương Phong
sẽ không có thông báo, nghĩ thầm rằng mình có thể thoát thân đã là
chuyện may mắn lắm rồi, nếu những người đó tiếp tục lội vào đó thì do
bản thân họ xui xẻo mà thôi.
Lúc này Thường Hồng Vĩ cầm điện thoại với vẻ kinh ngạc, nhìn lại thời gian, sắp đến giờ diễn ra hội đấu giá rồi.
Làm sao bây giờ?
Rất nhanh Thường Hồng Vĩ gọi điện cho Tô Đoan Hùng.
- Diệp Trạch Đào thông báo cho Trương Phong nói là anh ta không tới!
Thường Hồng Vĩ biết thế lực đứng sau Tô Đoan Hùng, lần này cũng được Tô Đoan Hùng bày mưu hiến kế nên mới trù tính kéo Diệp Trạch Đào vào đó,
bây giờ Diệp Trạch Đào không tới, sự việc này liền trở nên khó khăn, gã
không tránh khỏi phải cầu cứu Tô Đoan Hùng.
Tô Đoan Hùng được Vi Hoành Thạch bày mưu đặt kế, lần này chính là muốn nhân cơ hội này
kéo Diệp Trạch Đào vào vòng, làm tiếng vang lớn đến vậy kết quả lại
không có tác dụng gì, vừa nghe là nóng lòng, lớn tiếng nói:
- Vòng tiền nhiều như thế, hắn không tới biết làm sao đây?
Thường Hồng Vĩ nói:
- Tôi còn lo lắng đến lúc đó các anh cậu ấm kia không tới thì phải làm sao đây?
Đây là một vấn đề lớn rồi, không có cách nào giữ được người đến tham
dự, căn bản không thể giải quyết vấn đề này, mọi người phí nhiều tiền
như thế, không ngoài chính là muốn bỏ tiền ra để có chút quan hệ và nhờ
vả họ, giờ thì xong rồi, phải làm thế nào đây?
Diệp Trạch Đào bọn họ không đến, lý lẽ để nói chuyện này cũng không có, người ta cũng
không thèm lấy một đồng tiền thì có thể làm gì họ đây?
Lập tức hai người trở nên khó chịu.
Thật ra lúc này Thường Hồng Vĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng,
sau khi làm xong chuyện này, theo như sự sắp đặt ban đầu, gã sẽ chạy
trốn qua nước ngoài, hiện nay tình hình đã tiến triển đến mức này, mình
không cần phải ra nước ngoài rồi.
Đương nhiên gã cũng biểu hiện ra sự bất lực của mình.
Tô Đoan Hùng hỏi:
- Lần này kiếm được bao nhiêu tiền?
- Tổng cộng các nguồn thu vào được một hai trăm triệu!
Tiền nhiều như vậy làm cho hai người không nỡ lui ra.
Hơn nữa, đánh chính là danh tiếng, nếu chuyện này làm hỏng bảng hiệu
thì sau này khó có thể tiếp tục mượn chuyện này để vòng tiền.
Làm sao bây giờ?
Tô Đoan Hùng suy nghĩ một chút nói:
- Báo cáo với Bí thư Vi đi rồi nói sau, làm mọi cách cũng phải ứng phó
được những người trong tình cảnh đó, tiền chắc chắn không thể trả lại
rồi đấy!
- Phải có một nhân vật lớn mà mọi người muốn quen biết mới được!
Thường Hồng Vĩ nói một câu.
Tô Đoan Hùng nói:
- Yên tâm đi, anh cứ tiếp tục tiến hành, Bí thư Vi chắc chắn có thể ứng phó được tình huống này.