Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 54: Chương 54: Phó chủ tịch huyện Tiền thể hiện thiện ý




Về đến nhà, Diệp Trạch Đào nhận thấy tất cả mọi người đều đang đợi ở nhà, dường như muốn biết sự tình.

- Thế nào, Trạch Đào

Tôn Chí Phương vội hỏi.

Chị cả cũng quan tâm:

- Sao cậu về sớm vậy?

Diệp Trạch Đào xua tay nói:

- Thất bại rồi.

Vừa nghe thấy vậy, Tôn Trí Phương liền mất hứng nói:

- Mọi người trong nhà đều ưng ý rồi, ít ra em cũng phải tán tỉnh Gia Anh chút chứ!

- Người ta nói, có biệt thụ không? Xe sang có không? Tiền có không? Nếu không thì anh đừng hòng mà cưới tôi làm vợ!

Diệp Trạch Đào cười đáp.

Nghe nói thế, người nhà họ Diệp đều lặng thinh, Diệp Hằng Thành lắc đầu nói:

- Nếu là loại người đó thì không nói chuyện nữa.

Tôn Trí Phương không tin hỏi lại:

- Gia Anh thật sự đã nói như thế à?

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Thôi đi, dù sao người ta đã như thế, con cũng chẳng có cách nào. Từ nay về sau mọi người đừng giới thiệu nữa, con của bố mẹ là một Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính còn lo gì tìm không ra bạn gái chứ?

Chị cả Diệp Oánh nghe nói thế, cảm thấy có lẽ Diệp Trạch Đào đã bị kích bác liền quan tâm an ủi:

- Trạch Đào, thôi bỏ đi, sau này chị sẽ giới thiệu cho em một cô gái khác tốt hơn, đừng để bụng chuyện này nữa!

Tôn Trí Phương cũng cho rằng Diệp Trạch Đào đã bị châm chọc nên nói:

- Người nhà mình xuất sắc như thế, thật tình chẳng lo không có đối tượng, thôi bỏ đi, việc này coi như xong!

Đang nói chuyện, tiếng điện thoại của Diệp Trạch Đào vang lên, vừa mở máy đã nghe thấy tiếng của Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập.

- Trạch Đào à, nghe nói cậu lên thị trấn, sao không báo cho tôi biết?

Diệp Trạch Đào trong lòng nghĩ, cái ông này có thân thiết với mình sao?

Nghĩ như thế nhưng Diệp Trạch Đào vẫn cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Tiền à, lần này là bí thư Cao bảo tôi lên huyện công tác, sợ ảnh hưởng đến công việc của ông nên tôi không dám làm phiền.

Tiền Trung Lập cười ha hả:

- Có gì mà ảnh hưởng, đến Xương Hải Nguyên đi, tôi đang ở đó.

Diệp Trạch Đào đành phải nói:

- Vâng, tôi lập tức đến ngay đây.

Vì đang nói chuyện điện thoại trước cả nhà, mọi người đều lấy làm lạ nhìn hắn.

- Tiền Trung Lập, Phó chủ tịch huyện Tiền gọi điện kêu con tới gặp ông ấy chút xíu.

Nhìn ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng không muốn giải thích nhiều, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.

Nhìn Diệp Trạch Đào đi đi ra cửa, người nhà họ Diệp quay sang nhìn nhau.

Qua nội dung cuộc điện thoại, lẽ nào là Chủ tịch huyện, là bí thư huyện, người mà Diệp Trạch Đào nói chuyện qua điện thoại là Chủ tịch huyện thật sao?

Diệp Hằng Thành thực ra là người có quan tâm đến chuyện trong huyện, bèn nói:

- Tôi có nghe nói đến Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập.

Lời của Diệp Hằng Thành nói có lẽ đáng tin.

Tôn Trí Phương nói:

- Ông thấy chưa, còn nói con nhà ta không làm tới chức chủ nhiệm nữa đi?

Mấy người quay sang nhìn nhau, cảm thấy việc này không phải không thể thực hiện được.

Không bàn tới chuyện người nhà họ Diệp bàn luận về Diệp Trạch Đào, sau khi ra khỏi nhà, hắn bắt một chiếc taxi tiến về phía Xương Hải Nguyên.

Xương Hải Nguyên là chốn ăn chơi, ẩm thực, giải trí bậc nhất huyện Thảo Hải. Khi Diệp Trạch Đào đi xe đến nơi, người bên trong đã chặt kín, xe cộ các loại đỗ thành hàng dài.

Dội vào trong tai thứ âm thanh thủng màng nhĩ, Diệp Trạch Đào cảm thấy như máu trong mình đang sôi lên.

Vừa mới xuống xe, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy thư ký của Tiền Trung Lập, Vi Kiến Hải đang đứng ở đó.

Nhìn thấy anh, Vi Kiến Hải mỉm cười tiếp đón:

- Sếp bảo tôi ở đây chờ anh.

Thấy ông ta đích thân nghênh đón, Diệp Trạch Đào vội nói:

- Sao dám phiền anh chứ.

Vi Kiến Hải cười cười rồi dẫn Diệp Trạch Đào tiến vào trong.

Kỳ thực Vi Kiến Hải không hài lòng với việc Tiền Trung Hải kêu mình đích thân ra nghênh đón, Diệp Trạch Đào chẳng qua cũng chỉ là một viên chủ nhiệm nhỏ ở xã, bình thường nhiều chủ tịch nhiệm như vậy còn phải cung kính với ông nữa.

Dù sao cũng là việc Tiền Trung Lập dặn dò, Vi Kiến Hải tuy không hài lòng cũng phải chịu thôi.

- Hôm nay tâm trạng sếp rất tốt.

Vi Kiến Hải khẽ cười.

Tiến vào trong đại sảnh, vừa mở cánh cửa đã thấy truyền đến tai giọng hát của một cô gái, giọng hát rất vang.

Diệp Trạch Đào nhìn qua một lượt, chỉ thấy Tiền Trung Lập đang ôm một cô gái đẹp, cô gái vặn vẹo thân mình, có vẻ như đang mê đắm.

Bước qua đó rồi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào phát hiện ra người ở bên trong phòng khá đông, trừ Tiền Trung Lập ra còn có vài cán bộ lãnh đạo cấp Trưởng phòng, đàn bà cũng có không ít, nhìn qua không phải là gái bao mà là nhân viên nữ của các đơn vị.

Vừa ngồi xuống một lúc, bài hát kết thúc, Tiền Trung Lập cười lớn rồi bước tới chỗ Diệp Trạch Đào bắt tay và nói:

- Hôm nay Phòng văn hóa họp, mọi người cùng vui vẻ hát hò nên tôi gọi anh đến.

Diệp Trạch Đào cung kính thưa:

- Phó chủ tịch huyện Tiền vừa gọi, tôi liền lập tức chạy đến.

Tiền Trung Lập cười ha hả nói:

- Đều là người ở huyện cả, ta giao lưu một chút.

Lúc này mấy vị Trưởng phòng đều ngồi phía bên kia, cạnh mỗi người là một mỹ nhân, không khí có vẻ rất hòa hợp.

- Tiểu Diệp này, lần trước sau khi anh kể về chuyện gia đình anh, tôi vẫn giữ trong lòng, hôm nay nhân thể có mọi người ở đây, tôi phải phê bình bọn họ, sao lại có chuyện một gia đình mà cả hai vợ chồng đều thất nghiệp cả.

Nói tới đó, ông hướng sang một người trung tuổi dáng bộ mập mạp nói:

- Vệ Viễn, chuyện của Tiểu Diệp, Ủy ban Kinh tế Thương mại của các anh nên quan tâm một chút, cả gia đình đều thất nghiệp cả thì sống thế nào được.

Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại huyện Ngô Vệ Viễn quay sang nhìn Diệp Trạch Đào, hắn hoàn toàn không biết sự việc này.

- Tiểu Diệp, anh nói cho Vệ Viễn biết chút về tình cảnh nhà anh đi.

Tiền Trung Lập nói.

Diệp Trạch Đào đành phải kể qua về hoàn cảnh gia đình mình.

Ngô Vệ Viễn nghe xong chửi thầm trong bụng, cả cái huyện này có biết bao gia đình lâm vào cảnh đó, tại sao Tiền Trung Lập lại quan tâm đến gia đình họ Diệp đến vậy.

Tuy nhiên, đối với con người của Diệp Trạch Đào, Ngô Vệ Viễn vẫn luôn để ý. Hiện nay mấy vị lãnh đạo huyện có mấy ai mà không quan tâm tới hắn chứ? Đó chính là người tâm phúc của bí thư Cao. Cứ cho là Lâm Dân Thư bây giờ đang có người nâng đỡ, nhưng nghe nói người đứng sau Diệp Trạch Đào cũng không phải tầm thường, vậy nên cách tốt nhất là không thể đắc tội, còn phải thể hiện ý tốt với hắn.

Ngô Vệ Viễn cũng có điểm còn hồ nghi, gia đình Diệp Trạch Đào có chỗ dựa vững chắc thế nào mà gia cảnh lại thành ra như vậy!

Mặc dù trong lòng còn nghi vấn, Ngô Vệ Viễn vẫn hết sức nghiêm túc nói:

- Anh Trạch Đào này, thực sự là tôi không ngờ lại đến mức thế, mấy đồng chí phía dưới tôi làm việc có vẻ qua loa, đại khái rồi, không chịu xuất phát từ lợi ích của nhân dân, việc này tôi nhất định phải khẩn trương giải quyết mới được.

Tiền Trung Lập khẽ gật đầu nói:

- Công ty mà cha Tiểu Diệp làm là do Ủy ban Kinh tế Thương mại của các anh quản lý, nơi đây cũng từng một thời huy hoàng, vậy mà hiện nay xảy ra nhiều vấn đề quá. Các anh nên nghiên cứu hoàn cảnh của xí nghiệp đó, tôi đứng từ góc độ của quần chúng nhân dân tự hỏi, chúng ta có khoác trên mình tấm áo nhân dân hay không.

Những câu nói này từng được Ngô Vệ Viễn nói với lãnh đạo xí nghiệp kia một lần, lẽ nào không biết hiện nay Diệp Trạch Đào lại chính là người gây nên chuyện hay sao? Muốn làm gì thì làm thôi.

- Phó chủ tịch huyện Tiền cứ yên tâm đi, việc này tôi sẽ lập tức đi giải quyết, không thể để loạn như thế được!

Nói tới đây, hắn nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào này, việc này anh Ngô của cậu đã làm chưa tốt rồi!

Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên nhìn Tiền Trung Lập, chẳng phải ông ta đang thể hiện thiện ý của mình đấy sao, nhưng mà ông ấy là Phó chủ tịch huyện, thể hiện ý tốt liệu có ý đồ gì không đây.

- Anh Ngô này, nghe anh nói, việc này cũng chẳng phải vấn đề của anh, mà là do xí nghiệp đang gặp khó khăn hay thôi!

Diệp Trạch Đào nói.

Tiền Trung Lập lúc này mới khẽ gật đầu nói:

- Nói cũng đúng, hiện nay kinh tế huyện Thảo Hải vẫn chưa phát triển, Tiểu Diệp có quan hệ ở trên tỉnh, nhất định phải cố gắng vì huyện ta một chút, mới có thể giúp các xí nghiệp ở huyện phát triển được, cậu cũng có công lớn đấy nhé.

Diệp Trạch Đào nhân cơ hội nói:

- Phó chủ tịch huyện Tiền, lần trước khi tôi lên tỉnh, cùng làm việc với một doanh nghiệp tên Á Đằng, bọn họ đã đồng ý sẽ mở một công ty thành viên ở huyện ta, chuyên về thu mua dược liệu và gieo trồng. Việc này đã được công ty đó tiến hành rồi, tôi tin cùng với sự thành lập của công ty thành viên, xã Xuân Trúc sẽ phát triển theo.

Tiền Trung Lập cười ha hả nói:

- Tiểu Diệp thật không tồi nha, chẳng nói chẳng rằng đã làm được việc lớn rồi. Cứ nói bọn họ yên tâm đi, chỉ cần kinh doanh hợp pháp, huyện ta sẽ bật đèn xanh ngay.

Nói tới đây, Tiền Trung Lập hỏi:

- Không biết công ty này thực lực như thế nào?

Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương Mại Ngô suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Anh nói đến tập đoàn Á Đằng à?

Tiền Trung Lập lại hỏi:

- Các anh có biết không?

Ngô Vệ Viễn liền nói:

- Tập đoàn Á Đằng là một doanh nghiệp trong nước có thực lực phi thường, nghe nói công ty này rất mạnh, không ngờ lại mở công ty thành viên ở huyện ta.

Tiền Trung Lập nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt rực sáng, trong lòng thầm nghĩ, quả đúng là một nhân vật phi thường, không thể để vẻ bề ngoài của hắn qua mắt được, nhất định phải quan hệ mật thiết với hắn.

Với ý nghĩ đó, Tiền Trung Lập nhìn Diệp Trạch Đào càng thêm thân thiết nói:

- Tiểu Diệp này, có phải là công ty mà Ngô Chủ nhiệm nói không?

Quả thực là Diệp Trạch Đào không chú ý lắm hình hình của công ty Á Đằng, chỉ mới nghe nói Phó Minh Sơn nói tới tên của công ty đó.

Thấy bộ dạng quan tâm của Tiền Trung Lập, Diệp Trạch Đào nói:

- Cái tên thì đúng đó, nhưng tôi cũng không chú ý lắm.

Tiền Trung Lập liền khẽ cười thầm, định gạt ai chứ, sao có thể không chú ý được?

Tiền Trung Lập liền nghĩ Diệp Trạch Đào cố tình không tiết lộ, trong lòng nghĩ, có lẽ người đứng sau đã dặn việc này cần phải khiêm tốn.

Thoáng nở nụ cười, Tiền Trung Lập nói:

- Tình hình doanh nghiệp thế nào chúng ta cũng không nên can thiệp nhiều, làm việc cho chính quyền, chúng ta nên làm tốt công tác bảo hộ là được rồi!

Nói xong những lời này, Tiền Trung Lập mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Tiểu Diệp, đừng ngồi nữa, đứng dậy nhảy múa, ca hát thôi!

Thấy Tiền Trung Lập ôm một cô gái đứng dậy, Diệp Trạch Đào lúc này mới uống một ngụm bia. Nói nhiều như thế, chính mình cũng cảm thấy khô miệng.

- Anh chàng đẹp trai, nhảy với em nhé.

Một người đẹp ăn diện rất khéo đưa tay ra mời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.