Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào vừa mới tập xong Ngũ Cầm Hí, Hoàng Lâm
Giang liền dẫn theo một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đến.
- Chủ tịch thành phố Diệp, đây là tiên sinh Đường Chính Hiền tổng hội trưởng hội Hoa kiều sống ở New York.
Nhìn thấy người này với phong thái rất lanh lợi, Diệp Trạch Đào vội dùng hai tay bắt tay với ông ta:
- Đường hội trưởng, xin chào ngài.
Đường Chính Hiền cảm động nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, gặp được anh tôi rất là vui, anh biết không,
hiện tại người hoa chúng ta ở New York đều rất tự hào vì anh.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Người Hoa có thể coi quốc gia này làm chỗ dừng chân, điều quan trọng là mọi người cần cù và dũng cảm, có tinh thần phấn đấu!
Mọi người đã khách khí rồi sau khi ngồi xuống, Hoàng Lâm Giang nói:
- Đường hội trưởng hôm nay đến là đó Chủ tịch thành phố Diệp cùng đi đấy.
Diệp Trạch Đào bây giờ mới nghĩ ra, hôm nay phải đi tham gia hội nghị của người Hoa liền vội vàng nói:
- Có thể tham dự hội nghị này, tôi lấy làm vinh dự.
Lúc này Đường Chính Hiền rất là chân thành nói:
- Hội nghi lần này chúng tôi cũng mời đến người của đảng dân chủ và đảng cộng hòa và nhiều đảng khác tham gia.
Diệp Thạch Đào sửng sốt.
Muốn làm hội ái hữu cũng đâu cần làm lớn như vậy, việc này Diệp Trạch Đào thật không thể hiểu nổi.
Đường Chính Hiền còn nói thêm:
- Chủ tịch thành phố Diệp, ngài không biết chứ, biết việc ngài tham gia, một số đảng tỏ ra rất phấn khởi.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng sang Hoàng Lâm Giang.
Hoàng Lâm Giang nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, cậu không biết chứ, mười năm gần đây, có gần
mấy chục vạn người Hoa đã nhập quốc tịch Mĩ, người đại lục di dân chủ
yếu ở các bang như là California, New York, Massachusetts... Hàng năm có năm đến bảy vạn người có được thẻ xanh của nước Mĩ, trước mắt người Hoa ở nước Mĩ đến mấy trăm vạn, trong đó bao gồm rất nhiều vốn là thế hệ
sau của những nguời đã từng sống ở nước Mĩ, bao gồm cả người Hoa di dân
của Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan. Ngoài ra người Hoa ở New York có gần
trăm vạn người, hiện tại người Hoa ở nước Mĩ đã không còn là một con số
nhỏ.
Nhìn dáng vẻ tự hào của Đường Chính Hiền, trong lòng Diệp
Trạch Đào cũng không vui lắm, nghe được người dân mỗi năm gia nhập quốc
tịch Mĩ có xu hướng tăng lên. Diệp Trạch Đào rất là đau lòng, việc này
sớm nghe nói rằng hiện tại có rất nhiều người tự đắc lấy được thẻ xanh
của nước Mĩ, hiện tại xem ra tình hình này đang tồn tại.
Trong lòng có suy nghĩ, mặt của Diệp Trạch Đào cũng không có sự thay đổi, vẫn mỉm cười nói:
- Người Hoa hùng mạnh ở nước Mĩ. Đây cũng là chuyện tốt.
Đường Chính Hiền cũng không nghĩ nhiều như vậy, cười nói:
- Dúng vậy, bây giờ phố người Hoa càng ngày càng có hương vị của Trung Quốc rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy chúng ta đi thôi.
Khi mà mấy người ngồi vào xe. Diệp Trạch Đào vẫn đang nghĩ ngợi về việc kia.
Một quốc gia không thu hút người dân, rất nhiều nhân tài thì xói mòn đến
nước khác, đây không còn là chuyện nhỏ, nó đã trở thành một việc đại sự
rồi.
Diệp Trạch Đào tán thành cải cách, nhưng Diệp Trạch Đào có
lòng tự hào dân tộc rất lớn, nhìn thấy người Hoa nhiều như thế này, càng hơn thế nữa là đất nước đã bỏ ra bao nhiêu tiền vàng để bồi dưỡng lên
những tinh anh, vậy mà một đám lại chạy đến nước Mĩ gia nhập quốc tịch
Mĩ, anh rất là đau lòng, cũng đối với thể chế giáo dục hiện tại của
Trung Quốc phát sinh sự phẫn nộ to lớn.
Không tồi, Diệp Trạch Đào bây giờ thật sự là thật sự tức giận rồi. Anh ta cho rằng nền thể chế
giáo dục của Trung Quốc là quá tai hại đấy, ngẫm lại trước kia những
nhân tài hải ngoại vì tổ quốc của mình mà trở về nghĩ tới bọn họ không
coi trọng điều kiện gian khổ của tổ quốc cũng muốn trở lại tổ quốc để
tham gia vào khiến thiết xây dựng đất nước, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, giáo dục của một quốc gia là mấu chốt, khi mà giáo dục của quốc gia xuất
hiện vấn đề, quốc gia này chính là chưa có tinh thần dân tộc, hiện tại
những nhân tài bồi dưỡng được vẫn là người yêu nước sao?
Diệp
Trạch Đào cũng thừa nhận, vẫn có không ít người yêu nước, nhưng Diệp
Trạch Đào càng tin tưởng rằng, cái thể chế giáo dục này bồi dưỡng ra
được cái gọi là nhân tài, trái tim yêu nước kia đã bị rụng rồi!
Nhìn thấy cái bộ dạng ngồi trong xe của Diệp Trạch Đào rất là nghiêm túc, Hoàng Lâm Giang hỏi:
- Làm sao vậy? Chủ tịch thành phố Diệp không được khỏe à?
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào biết rằng nếu nói ra ý nghĩa này của mình không hay lắm , dù sao bản thân cũng chỉ là cán bộ cấp phó của thành phố.
- Nếu quốc gia cần, ông cho rằng người Hoa ở nước Mĩ sẽ có bao nhiêu người sẽ trở về tổ quốc?
Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Lúc này trên xe có Hoàng Lâm Giang và Diệp Trạch Đào, phía sau là Đường
Chính Hiền và một vài người của hội Trung Quốc đang ngồi.
Hoàng Lâm Giang suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Theo tình hình của hội người Hoa hiện tại thấy rằng, mọi người đều rất tự hào mình là người Trung Quốc.
Lời nói này rất là khôn khéo.
Diệp Trạch Đào cười khẽ gật đầu một cái, người Hoa ở nước ngoài bây giờ đúng là có chút đặc biệt, những người Hoa sinh trưởng ở nước khác ngược lại
càng coi trọng mình là người Hoa!
Những lời nói này không tiện nói nhiều, Diệp Trạch Đào một lần nữa nhắm mắt lại suy nghĩ.
Hoàng Lâm Giang nhìn về phía Diệp Trạch Đào, có thể sẽ trở thành đại sứ,
đương nhiên là một người thông minh lanh lợi, rõ ràng cảm nhận được Diệp Trạch Đào đang có chuyện trong lòng, khi nghĩ tới nội dung câu chuyện
vừa nói lúc nãy, nhiều ít cũng đoán ra được, trong lòng liền nghĩ, đừng
thấy Chủ tịch thành phố Diệp tuổi còn trẻ, bên trong con người này tràn
đầy nhiệt huyết!.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tranh cử ở New York vẫn chưa kết thúc, tất cả mọi người đang tranh thủ mỗi lá phiếu bầu của mình.
Diệp Trạch Đào trong lòng hở ra thì nói:
- Ý anh là vấn đề đầu phiếu trên phương diện người Hoa à?
- Đúng vậy, số phiếu của người Hoa rất là quan trọng, trước kia nó ở khắp mọi nơi, hiện tại mấy người hội trưởng Đường đã bắt đầu có tổ chức làm
những việc ấy, cho nên càng ngày càng nhiều người Hoa đến, đối với tổng
tuyển cử nước Mĩ cũng có chút tầm ảnh hưởng đấy.
Lúc này Diệp
Trạch Đào trong lòng suy ngẫm, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt của
nó, phần lớn người Hoa đến nước Mĩ, thật là nền giáo dục của Hoa Hạ xuất hiện vấn đề, nhưng mà những người như vậy đến nước Mĩ, đối với ảnh
hưởng của nước Mĩ cũng càng thêm sâu sắc, thời điểm chế định các loại
chính sách, chính phủ Mĩ cũng bắt đầu suy nghĩ đến lợi ích của người
Hoa, điều này đối với người Trung Quốc mà nói, dù trên bất kì phương
diện gì mà nói, cũng là một loại ủng hộ.
Vấn đề này có chút lớn rồi đây!
Diệp Trạch Đào nghĩ việc người Hoa di dân không biết là chuyện tốt hay xấu đây.
Khi nhìn về phía Hoàng Lâm Giang, Diệp Trạch Đào thầm khen một tiếng, người đại sứ này quả nhiên là có năng lực, đã nhìn ra được ý nghĩ của mình,
lần này mượn chuyện này chỉ điểm.
Hướng tới Hoàng lâm Giang cười khẽ gật nhẹ đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Bất cứ việc gì cũng có tính hai mặt.
Hoàng Lâm Giang nhìn Diệp Trạch nhanh như vậy mà đã hiểu được ý anh muốn nói, anh mỉm cười:
- Đúng vậy, sau khi việc phát sinh, mấu chốt còn lại là sự dẫn đường của
chúng ta, chỉ cần lãnh đạo thật tốt, mọi chuyện sẽ phát triển theo
phương hướng thuận lợi”
Diệp Trạch Đào đồng ý việc này, có một hội người Hoa, bọn họ có thể việc làm nhiều hơn, có thể hướng dẫn nữa.
- Đường hội trưởng không tồi.
Diệp Trạch Đào nói
- Rất được.
Hoàng Lâm Giang trả lời.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười và gật nhẹ.
Lúc này xe đã tới con phố người Hoa, Diệp Trạch Đào liếc mắt đã thấy lực lượng phóng viên truyền thông đã đứng ở đây rồi.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Diệp Trạch Đào, Hoàng Lâm Giang nói:
- Sau sự việc trên máy bay xảy ra, người Hoa rất là phấn khởi, buổi tối
hôm qua mặc dù cậu cũng không có quá nhiều biểu hiện, nhưng bước đệm của cậu cũng làm cho người Hoa một lần nữa tự hào, biết được là hôm nay cậu đến tham gia hội nghị, không chỉ có người Hoa, cũng như giới truyền
thông cũng rất là quan tâm chú ý, tưởng không đến cũng không được rồi!
Diệp Trạch Đào biết rằng bây giờ việc mình xuất hiện ở phố người Hoa là do
những người Hoa cố ý sắp xếp, bọn họ cũng muốn mượn cơ hội này.
Diệp Trạch Đào cũng có thể hiểu được cách nghĩ của những người Hoa này,
Trung Quốc càng ngày càng hùng mạnh, đối với bọn họ mà nói lại càng là
chuyện tốt, bản thân hiện tại cũng trở thành người hùng của nước Mĩ, nếu mà có thể mượn chuyện này để tuyên truyền mạnh mẽ một chút, đối với
người Hoa mà nói cũng là một chuyện tốt.
- Truyền thông hản là nên chủ ý nhiều hơn tới đám người Basescu mới phải!
- Ha ha, cậu không hiểu rõ về nước Mĩ này rồi. Buổi tối hôm qua màn biểu
diễn của cậu đã giúp cho Basescu lội ngược dòng, việc này đã gây bàn tán khắp nơi. Vốn tối qua có rất nhiều kênh truyền thông muốn phỏng vấn
cậu, không ngờ là cậu lại chạy nhanh như thế. Hôm nay khác, biết cậu sẽ
tới, bọn họ đã canh sẵn ở đây.
Dù sao Thủ tướng cũng đã ra chỉ
thị, tại hội nghị Liên Hợp Quốc trong lúc đang cao giọng những điều tốt
cho Trung Quốc, Diệp Trạch Đào tưởng tưởng đây cũng là một cơ hội, nhưng không biết nói gì.
Xe dừng lại, Diệp Trạch Đào vẫn chưa xuống xe, Đường Chính Hiền sớm đã đi tới.
Khi cửa xe của Diệp Trạch Đào mở, Đường Chính Hiền liền mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố Diệp thay mặt cho tổ quốc, đến lúc đó ngài còn phải nói nói vài câu mới phải.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, tuy nhiên Diệp Trạch Đào vẫn cười nói:
- Tôi là lấy thân phận cá nhân tới tham gia.
Đường Chính Hiền cũng cười cười không nói nhiều, bất luận Diệp Trạch Đào lấy
thân phận cá nhân hay không , chỉ cần Diệp Trạch Đào - cán bộ Trung Quốc này đến, việc này ắt có thể dính tới chính phủ, mặt khác còn có một đại sứ ở đây.
Đúng lúc này, thấy từng chiếc xe con lái tới, từ bên
trong bước xuống tất cả đều là những người Mĩ mặc quần áo âu phục đeo cà vạt.
Khi mà Hoàng Lâm Giang vừa nhìn thấy nhân vật trong xe bước xuống, liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, hôm nay cuộc ra mắt này xem ra có chút khó làm rồi đây!
- Làm sao vậy?
- Số nhân vật chính đảng tất cả lớn nhỏ của New York không ngờ đều đến đây!
A!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được ý của Hoàng Lâm Giang, xem ra những người này đều là vì mình mà tới.
Nếu chỉ là một đảng Cộng Hòa hoặc là dảng Dân Chủ, Diệp Trạch Đào vẫn có
thể dễ đối phó, hiện tại đến đây là các đại biểu cho khắp lực lượng đảng phái, cho dù lực lượng của những đảng này cũng không lớn lắm, nhưng đối với người Hoa ít nhiều cũng có tầm ảnh hưởng, trong trường hợp này mà
muốn tìm kiếm sự cân bằng, đương nhiên là rất khó.
- Trước kia cũng có nhiều người như vậy đến không?
- Đến thì đến nhưng cũng chỉ là phái một hai đại biểu đến, cũng không có
nhân vật số một, số haiđến, hôm nay tôi nhìn thấy những người này tới,
quy cách rất lớn đấy.
Dù sao đều đến đây rồi, Diệp Trạch Đào cũng có tự tin đối với năng lực của bản thân, mặt tươi cười nói với Hoàng Gia Lâm:
- Nếu bọn họ coi trọng , chúng ta phải nắm bắt lấy cơ hội này.
Hoàng Lâm Giang cũng mỉm cười nói:
- Cái này phải nhờ Chủ tịch thành phố Diệp rồi!
Kỳ thật, vì việc này Hoàng Lâm Giang cũng đã nói chuyện điện thoại với
ngài thủ tướng, báo cáo một ít tình hình cho thủ tướng. Thủ tướng cũng
có chỉ thị, việc này giao cho Diệp Trạch Đào làm là được rồi.
Đây là sự tín nhiệm đối với Diệp Trạch Đào, cũng là thử thách đối với anh!