Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 464: Chương 464: Sắp Lên Chức Rồi




Đêm qua trò chuyện rất khuya, mãi đến tận bốn giờ Diệp Trạch Đào mới đi ngủ.

Hắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, liếc nhìn thời gian trên di động cho biết đã 11h sáng rồi.

Lại nhìn thấy đó là điện thoại của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào có linh cảm là thành phố Hắc Lan đã xảy ra chuyện rồi.

- Anh Ninh, có chuyện gì vậy?

- Trạch Đào, lão Sở ra oai rồi, cậu có quan hệ gì với ông ta không?

Nghe nói như vậy, Diệp Trạch Đào lại có cảm giác, chuyện mà mình nói với Sở Tuyên phải thực hiện thôi, trong lòng hắn cũng thấp thỏm không yên.

- Anh Ninh, sao vậy?

- Trạch Đào à, cuộc họp Thường vụ Thành ủy do Sở Tuyên chủ trì hôm nay ông ấy đã đưa ra một biện pháp điều chỉnh ban lãnh đạo huyện Thảo Hải, gây ra cuộc chấn động không nhỏ đâu!

Diệp Trạch Đào hiểu ngay, quả nhiên đây là một hành động trước khi Sở Tuyên ra đi.

- Tình hình cụ thể như thế nào, em cũng không rõ lắm. Chỉ biết lần trước Bí thư Sở đã nói với em một lần, nói là sẽ tiến hành điều chỉnh ban lãnh đạo Thảo Hải.

- Vậy thì đúng rồi, ông Sở rất ủng hộ cậu. Trạch Đào, lần này xem ra Sở Tuyên quá độc đoán, khí thế rất mạnh!

Trong khi nói chuyện điện thoại, Lưu Mộng Y đẩy cửa bước vào thấy Diệp Trạch Đào vẫn chưa mặc quần áo còn dựa lưng vào giường nói chuyện điện thoại. Cô quay lại đóng cửa rồi bước lại.

Ngồi vào trong lòng Diệp Trạch Đào, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ngực của hắn.

Diệp Trạch Đào được Lưu Mộng Y âu yếm như vậy, vừa mới tỉnh ngủ nên khí huyết trong người đang dồi dào, hắn đưa tay chạm vào cơ thể của Lưu Mộng Y.

Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng rất lo lắng sự việc của thành phố Hắc Lan, điều này chắc có liên quan đến tiến triển đại sự của mình nên hắn hỏi:

- Anh Ninh, cuộc họp diễn ra như thế nào?

- Trạch Đào à, lần này ý kiến của Sở Tuyên là muốn tiến hành một đợt điều chỉnh lớn đối với huyện Thảo Hải. Khương Chính Quyền bị điều đi khỏi Thảo Hải, cái chức Bí thư Huyện ủy do cậu đảm nhiệm. Sau đó tiến hành điều chỉnh đối với một số thường vụ viên. Cường độ rất mạnh đấy!

- Anh là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, trước khi quyết định ông ấy không bàn bạc với anh sao?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Ninh Quân cười khổ sở nói:

- Có thể cậu không biết tính cách của Sở Tuyên. Ông Bí thư Sở này từ trước đến nay luôn rất độc đoán.

Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, việc này trước tiên là Sở Tuyên muốn giúp đỡ mình, không muốn nói cho mọi người biết, sau đó mới đề suất. Đây là tâm lí mà ông ấy muốn làm việc, có lẽ là muốn đợi người ta nhảy ra chấn chỉnh công việc, sau đó mới làm lớn chuyện!

Nghe xong một hồi, Diệp Trạch Đào biết được tất cả đều là những nội dung mà hắn đã cung cấp cho Sở Tuyên và biết rằng ông ấy đang thực sự muốn giúp đỡ mình.

- Trạch Đào, trong cuộc họp Triệu Diệc Hiền cho rằng ban lãnh đạo hiện nay của Thảo Hải không thể thay đổi được, kết quả là Sở Tuyên cứ dứt khoát yêu cầu phải biểu quyết trong cuộc họp. Cậu cũng biết rồi đấy, tình hình hiện nay của thành phố Hắc Lan vốn đã không thể không thông qua sự bổ nhiệm này của cậu. Toàn bộ phương án nhân sự hiện nay đã được thông qua. Điều mà tôi lo nhất là trên tỉnh sẽ nhúng tay vào việc này, nên tôi điện thoại báo cho cậu biết.

- Cảm ơn anh Ninh.

Gọi điện thoại xong, đôi mắt của Diệp Trạch Đào sáng rực lên, mình sắp trở thành số một của Thảo Hải rồi, nhiều ý tưởng của mình có thể sẽ được thực hiện, đây là chuyện làm phấn chấn lòng người!

Lưu Mộng Y cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại, cô cũng rất vui vẻ nói:

- Trạch Đào, anh sắp phát rồi!

Bật cười ha ha, vốn đang bị Lưu Mộng Y cám dỗ, bây giờ lại có chuyện vui như thế này, Diệp Trạch Đào không nói năng gì, hắn quay người nằm đè lên Lưu Mộng Y.

Lần này Diệp Trạch Đào tỏ ra vô cùng mãnh kiệt, tất cả mọi thứ trong phòng dường như đang quay cuồng.

Một giờ sau hai người đã có mặt tại phòng khách với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.

Hoàng Hân thoáng nhìn hai người rồi cười nói:

- Tối qua bố con nói chuyện với con lâu quá, cái ông già này không ngủ được lại lôi các con lại nói chuyện!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Bố mới đang trong độ tuổi sung sức, vẫn còn không gian phát triển mà.

Hoàng Hân liền cười nói:

- Đừng để ý đến ông ấy nữa, chỉ cần con phát triển là được rồi.

Lưu Mộng Y liền cười nói:

- Trạch Đào anh ấy sắp phát rồi mẹ ạ!

Hai mắt của Hoàng Hân sáng lên:

- Sao cơ?

- Vừa rồi người của thành phố Hắc Lan gọi điện đến nói rằng, anh ấy đã được lên chức Bí thư Huyện ủy!

- Hả, Trạch Đào mạnh thật!

Hoàng Hân vui mừng nói.

Diệp Trạch Đào nói:

- Mẹ à, con phải đi gặp thầy một chút, chuyện này trên thành phố đã thông qua rồi, nếu trên tỉnh còn kiểm soát thì còn khó nói lắm !

Đây là chuyện đại sự, Hoàng Hân vội nói với Lưu Mộng Y:

- Mộng Y, con đưa Trạch Đào đi.

Trạch Đào nói:

- Tối qua con đi xe của cha nuôi, hôm nay phải mang đi trả. Thế này nhé, sau khi con đến chỗ cha nuôi, Mộng Y sẽ đến đón con.

Lưu Mộng Y nói:

- Anh đi đường cẩn thận nhé.

Sau khi Diệp Trạch Đào đến chỗ Điền Lâm Hỉ, chưa kịp nói gì thì ông ta nói luôn:

- Tôi đang định điện thoại cho cậu, tình hình của thành phố cậu biết rồi chứ?

Diệp Trạch Đào biết Điền Lâm Hỉ có rất nhiều người quen ở cái thành phố Hắc Lan này, hắn liền gật đầu nói:

- Ninh Quân gọi điện cho tôi rồi ạ.

Điền Lâm Hỉ gật đầu nói:

- Sở Tuyên là người có cá tính, ông ta làm như vậy ngoài việc muốn chứng tỏ cho cha của ông ta biết, và cũng là muốn giúp cậu đấy. Chuyện này rất tốt, nói thật nhé Sở Tuyên là người rất quyết đoán. Chúng tôi ban đầu định để cậu làm thêm một năm nữa rồi mới cất nhắc sau, bây giờ lại do ông ta đề xuất thì cũng là chuyện tốt. Việc này cũng tránh cho người sát hạch cậu cho rằng cậu lên chức là do chúng tôi giúp đỡ. Sự việc đã phát triển đến trình độ này thì nhất định phải nắm bắt lấy!

Sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm qua tôi đến Trịnh Gia, cha mẹ nuôi cũng đến đó!

Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:

- Xem ra bọn họ cũng có ý tưởng rồi đấy!

Diệp Trạch Đào liền kể hết ý tưởng của mọi người cho ông ta nghe.

Điền Lâm Hỉ nghe xong sắc mặt tươi cười nói:

- Rất nhiều chuyện suy nghĩ thì thế song hành động thực tế lại khác đấy, cũng không phải là chuyện đương nhiên đâu. Đương nhiên là cho dù như thế nào cũng không tổn hại đến cậu đâu. Chỉ cần cậu làm việc tốt là được rồi, mọi người sẽ hết sức tạo cho cậu một môi trường công bằng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Điều mà tôi hi vọng đó là có một môi trường công bằng, chứ đừng có kiểu động một tí là lấy cấp trên chèn ép!

Điền Lâm Hỉ liền bật cười nói:

- Chuyện này cậu không phải bận tâm. Tôi thấy, mọi việc trong thành phố cậu nên cố gắng đừng can thiệp vào, bước tiếp theo vẫn còn nhiều tranh giành đấy. Cậu mau chóng trở về Thảo Hải đi, đó mới là cái gốc của cậu. Đặc biệt đúng vào cái lúc quan trọng như thế này cậu càng phải chú ý đấy.

Nói chuyện ở chỗ Điền Lâm Hỉ một lúc, Diệp Trạch Đào lại lái xe về nhà Hô Diên Ngạo Bác. Cả hai vợ chồng nhà này đều không ở nhà, hắn liền giao chiếc xe cho bà bảo mẫu. Lưu Mộng Y đã lái xe đến đón từ lâu.

Sau khi ngồi vào trong xe của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh phải về Thảo Hải mau thôi mới ổn.

- Sau khi anh đi thì bố trở về nói với em về chuyện hôm qua anh với bố nói chuyện đấy, anh định như thế nào?

- Việc này còn phải xem suy nghĩ của bố em thế nào. Anh có tiêu chuẩn dùng người riêng của mình. Bây giờ tuy rằng đẳng cấp của anh không cao, nhưng vận động một chút cấp trên không phải là không được. Bố em có lẽ đã nhìn thấy năng lực này của anh. Anh chỉ có một hi vọng đó chính là tin tưởng anh, giao toàn bộ người cho anh!

Lưu Mộng Y liền mỉm cười nói:

- Bố đã bày tỏ thái độ rồi, lần này Lưu gia phải đi làm hai tuyến, phải tiến hành phân chia một chút!

Diệp Trạch Đào nói:

- Phân chia rất khó đấy, đành phải cố gắng thôi!

Khi quay về Lưu gia, lần này Lưu Đống Lưu tỏ ra rất mừng, cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Chuyện của con ta đã nghe nói rồi, lần này Sở Tuyên ra sức ủng hộ con, việc này vừa có lợi vừa có hại đấy!

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Điều con lo là ở chỗ bố của ông ấy!

- Bố của ông ấy sao?

Lưu Đống Lưu thực sự là không biết Sở Tuyên có một ông bố rất hoành tráng liền nhìn Diệp Trạch Đào.

- Ông ta là Phó thủ tướng Sở!

Trạch Đào chỉ nói một câu như vậy.

Nghe thấy câu này, Lưu Đống Lưu tròn xoe mắt ngạc nhiên hỏi:

- Con nói là?

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:

- Nhưng rất nhiều người không biết, con ước tính trên tỉnh có không ít người đều không rõ chuyện này. Con biết được từ chỗ thầy con mà.

Lưu Đống Lưu liền ngồi xuống trầm tư, ông ta than vãn:

- Ta đã nói mà, hóa ra chuyện này là như thế!

Một lúc sau, mắt ông ta sáng lên nhìn Diệp Trạch Đào:

- Nhiệm kì mới, Sở Tuyên càng muốn tiến thêm nữa!

Mắt Diệp Trạch Đào cũng sáng lên, hắn nhìn Lưu Đống Lưu nói:

- Như vậy xem ra tiền đồ của Bí thư Sở còn rộng lớn lắm!

Lưu Đống Lưu bật cười to nói:

- Mọi người đều nói con gặp số may đấy, bây giờ thì ta tin là con gặp may thật!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Khoảng cách về địa vị còn xa lắm, đây chẳng qua chỉ là một số điều chỉnh trước khi Bí thư Sở sắp ra đi thôi ạ.

Trong đầu Lưu Đống Lưu tính toán rất nhanh, một lúc sau ông ta nói:

- Xem ra Sở Tuyên rất tốt với con, nếu không ông ta đã không giúp con vào lúc này. Có sự giúp đỡ của ông ấy, nếu như không nhìn xa trông rộng thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy!

Nói đến đây Lưu Đống Lưu bật cười lớn.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được suy nghĩ của Lưu Đống Lưu, cứ coi như Sở Tuyên và phụ thân của ông ta đối chọi nhau, nhưng dù sao cũng còn tình cảm cha con. Hơn nữa bố của ông ta luôn có mặc cảm có lỗi với ông ta, trong sự việc này cuối cùng cũng phải dựa theo tính cách của ông ta thôi. Nếu ai dám nhẩy vào gây nhiễu chuyện này thì chắc sẽ nhận được cú đánh trả mãnh liệt của bố Sở Tuyên mà thôi.

- Thưa bố, con định đi chuyến máy bay chiều nay về Ninh Hải.

Lưu Đống Lưu gật đầu nói:

- Bây giờ là lúc quan trọng, con về Thảo Hải là đúng rồi. Việc của Lưu gia con cứ yên tâm, thời gian này ta sẽ liên hệ với một số anh em, có việc gì ta sẽ nói chuyện với họ trước. Quyền lựa chọn sẽ do họ quyết định, đương nhiên cũng do con nữa.

- Thực sự là cha không để ý đến những người khác sao?

Diệp Trạch Đào muốn nói đến đám người Lưu Đống Vũ.

- Trạch Đào, khi làm việc có lúc cần phải cắt thì cắt, gần đây ta cũng đã đưa tin rằng đã đến lúc Lưu gia phải phân tách ra thôi!

Diệp Trạch Đào biết rằng ông bố vợ của mình đã quyết định rồi, cũng không cần phải nói thì thêm nữa.

Khi hai người nói chuyện, mẹ con Hoàng Hân cũng không đến nghe. Khi nói chuyện xong, Hoàng Hân lúc này mới nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào hôn sự của các con sắp đến rồi, việc trong thành phố cứ để cha mẹ lo liệu. Mộng Y cũng sẽ đi Thảo Hải. Căn nhà của bọn con ở Thảo Hải cũng đã xây gần xong rồi. Lúc đó Mộng Y sẽ ở đó lâu hơn, như vậy cũng là thể hiện sự quan tâm chăm sóc đối với bố mẹ con.

Câu nói khiến cho Diệp Trạch Đào rất đỗi vui mừng, hắn vội nói:

- Vâng, con sẽ nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.