Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 301: Chương 301: Sự bi thảm của Tôn Tường Quân. Dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương




Cuộc họp ngày hôm nay diễn ra rất kỳ lạ. Tôn Cương cảm thấy cuộc họp lần này không hề tiến hành theo suy nghĩ của mình. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây?

Ra khỏi phòng họp, vì Ủy ban nhân dân huyện chỉ cách chỗ này một con phố nữa nên Tôn Cương đến văn phòng của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, Ngũ Thúy Miêu.

Ngũ Thúy Miêu tỏ ra rất thận trọng, đón Tôn Cương vào văn phòng của mình. Cô ta biết chắc chắn là Tôn Cương muốn nói chuyện với bố của anh ta. Ngũ Thúy Miêu cũng cảm thấy lo lắng, bất an về tình hình diễn biến của cuộc họp ngày hôm nay. Cô ta cảm thấy cuộc họp ngày hôm nay hẳn là đã có vấn đề, chỉ là không rõ nguyên nhân thôi.

Ngũ Thúy Miêu ngồi ở bên ngoài nhìn về phía cánh cửa văn phòng. Cô ta có cảm giác gì đó buồn bã. Tình hình bây giờ đã bị xa lánh, cô lập rồi!

Không chịu nghe lời của Phương Thuận Chương. Giờ thì Phương Thuận Chương đã không thèm để ý đến mình nữa rồi.

Chồng đã phát hiện ra một nhúm lông nhỏ ở chỗ đó của mình đã không còn nữa nên cũng sinh ra nghi ngờ.

Lại thêm biểu hiện của mình ở huyện, ai cũng nhìn thấy mình và Tôn Cương thân mật với nhau. Lần trước lại còn bị chồng đánh nữa chứ.

Ngũ Thúy Miễu nhận thấy mình hoàn toàn đã trở thành loại người có nhà mà không được về rồi.

Chỉ có một con đường có thể đi đó là theo Tôn Cương!

Lúc nghĩ đến bố của Tôn Cương là một vị lãnh đạo lớn như vậy, Ngũ Thúy Miêu cũng cảm thấy được an ủi đôi phần. Chỉ cần theo sát Tôn Cương thì chắc chắn Tôn Cương sẽ giúp đỡ mình thôi.

Gần đây, Ngũ Thúy Miêu lại có chút không vừa lòng với Tôn Cương. Tên Tôn Cương này lại dụ dỗ một nữ sinh viên vừa mới được phân đến Ban tổ chức cán bộ của cô ta lên giường. Lần trước, không ngờ cô nữ sinh viên kia lại giở trò thân mật với Tôn Cương ngay trước mặt cô ta. Cô ta mới nói có một câu thì Tôn Cương đã gào lên mấy câu.

Nghĩ đến cái vẻ đắc ý lúc đó của cô nữ sinh viên ấy, trong lòng Ngũ Thúy Miêu hận vô cùng. Cô hận bản thân mình, cũng hận Tôn Cương, lại càng hận cái cô nữ sinh viên vừa mới được phân tới kia.

Không đi theo Tôn Cương thì mình chẳng còn con đường nào nữa cả.

Bây giờ đối với Ngũ Thúy Miêu mà nói thì thứ duy nhất mà bản thân cô ta có đó là cái chức quan này. Cô ta biết mình mà rời bỏ chức quan này thì sẽ không còn gì cả.

Bản thân Ngũ Thúy Miêu cũng không biết mình nên làm gì, cứ ngồi đó suy nghĩ lung tung.

Lúc này Tôn Cương cũng đang ngồi ở bên trong. Lúc nhớ lại chuyện xảy ra trong cuộc họp, Tôn Cương có một dự cảm không hay. Anh ta cảm thấy cuộc họp ngày hôm nay không như suy nghĩ của mình.

Xem ra một vài người lúc bình thường trung lập thì đều đã bắt đầu hành động rồi, lại còn đang chĩa thẳng mũi nhọn về phía mình nữa!

Công tác ở huyện Thảo Hải đã được một thời gian nên Tôn Cương cũng có chút ít kinh nghiệm chiến đấu. Từ chuyện này anh ta đã phát hiện ra một vài điều. Anh ta biết chắc chắn là có một vài chuyện mình chưa suy nghĩ cẩn thận nên sự việc mới thành ra thế này. Rốt cuộc là chuyện gì đây chứ?

Từ trước tới giờ Tôn Cương vẫn luôn ỷ lại vào bố mình. Biết là những chuyện như vậy thì phải hỏi bố mình mới được.

Thực ra, sở dĩ từ trước tới nay Tôn Cương luôn tỏ ra mạnh mẽ chính là ỷ vào ông bố quyền cao chức trọng của mình. Anh ta quá hiểu, không có sự ủng hộ của bố thì đừng nói là đấu với Diệp Trạch Đào, mà ngay cả những ủy viên thường vụ khác cũng có thể gặm nát anh không chừa lại cái xương nào được.

Ngồi trong văn phòng của Ngũ Thúy Miêu, Tôn Cương gọi điện cho Tôn Tường Quân.

Tiếc là lúc này Tôn Tường Quân lại không nghe máy.

Gọi mãi không được, Tôn Cương bắt đầu thấy có chút lo lắng. Ở trong văn phòng này hơi bất an.

Tôn Cương không biết bây giờ bố mình đang làm gì. Lúc trước cứ có chuyện gì cần là có thể gọi điện nói chuyện liền. Hôm nay không biết sao mà gọi mãi cũng không gặp được ông ấy.

Cuộc họp chỉ tạm ngưng hai mươi phút nhưng vẫn không tài nào có được tin tức của bố. Bản thân Tôn Cương cũng không biết làm thế nào để ứng phó với nội dung tiếp theo của cuộc họp.

Gọi cho Bí thư của bố thêm lần nữa, nhưng kỳ lạ là điện thoại của Bí thư cũng không liên lạc được.

Tôn Cương lại gọi điện thoại đến văn phòng của bố. Lúc này thì đã có người bắt máy, nói với Tôn Cương là ông Tôn Tường Quân đã đến Bắc Kinh họp rồi.

Điều mà Tôn Cương không hề biết là lúc này ông Tôn Tường Quân đang ngồi trong nhà của Bí thư cũ, Phó Thủ Hách.

Bị Bí thư cũ gọi tới nhà, Tôn Tường Quân không rõ đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay tiện thể đến Bắc Kinh họp nên ghé nhà Phó Thủ Hách luôn.

Tôn Tường Quân không hề biết rốt cuộc là Phó Thủ Hách gọi mình đến Bắc Kinh có chuyện gì, vội vội vàng vàng đến nhà Phó Thủ Hách.

Dù bây giờ tình hình thăng tiến của Tôn Tường Quân rất tốt. Nhưng ông ta cũng biết, trước mặt những người như Phó Thủ Hách, mình cũng phải khiêm tốn. Những người này dù là đã về hưu, nhưng lực lượng nắm trong tay lại vô cùng lớn mạnh.

Tỏ ra nghe lời những người như Phó Thủ Hách cũng là thủ đoạn của Tôn Tường Quân. Ông ta biết những vị lãnh đạo, những cựu thủ trưởng đã về hưu này để ý nhất chính là thái độ của cấp dưới đối với họ. Nếu như thái độ của ông ta có vấn đề, có khi lại xảy ra chuyện lớn cũng nên.

Đương nhiên rồi, nếu có thể có được sự ủng hộ của những người này thì động lực thăng tiến của mình cũng sẽ càng mạnh hơn.

- Bí thư Phó, sức khỏe của anh vẫn tốt chứ ạ.

Tôn Tường Quân không biết nói gì cũng kiếm chuyện để nói, tỏ ra rất thân thiết.

Chỉ chiếc ghế bảo Tôn Tường Quân ngồi xuống, Phó Thủ Hác đưa mắt nhìn khuôn mặt của Tôn Tường Quân, thở dài một tiếng rồi nói:

-Tiểu Tôn, từ trước tới giờ tôi luôn nghĩ rằng anh rất cừ, luôn nỗ lực.

Vừa mới ngẩng đầu lên, Tôn Tường Quân lập tức có một dự cảm không hay. Phó Thủ Hách nói những lời này với giọng điệu có chút khác lạ.

Trước giờ, cứ nói ra những lời như thế này, thì ngay sau đó có khả năng sẽ có một vài chuyện không hay.

Tôn Tường Quân nhanh chóng nghiệm lại một lượt những chuyện của mình. Ông ta thấy khoảng thời gian gần đây là thời kỳ quan trọng của mình nên cũng không gây ồn ào gì, chắc là không xảy ra vấn đề gì lớn.

Tôn Tường Quân lập tức ngồi thẳng người dậy, nói:

- Bí thư Phó, anh là người chứng kiến sự trưởng thành của em. Từ trước tới giờ có được sự quan tâm của anh, em mới có thể trưởng thành lên được!

Nói một cách nghiêm túc thì Phó Thủ Hách cũng giúp đỡ đôi chút cho sự phát triển của Tôn Tường Quân nên Tôn Tường Quân nịnh bợ trước một chút thôi.

Phó Thủ Hách lại nhìn Tôn Tường Quân, lúc này mới đưa cuốn sổ ghi chép của Tôn Cương cho Tôn Tường Quân, nói:

- Cậu xem cái này trước đi đã!

Đưa cuốn sổ ghi chép rồi, Phó Thủ Hách lắc lắc đầu.

Tôn Tường Quân hơi hoài nghi, nhận lấy cuốn sổ.

Nhìn cuốn sổ ghi chép, Tôn tường Quân không hiểu gì cả. Bí thư cũ gọi mình đến, không ngờ là bảo mình xem cuốn sổ như thế này. Nhìn thì thấy cuốn sổ này cũng không có gì đặc biệt cả.

- Cuốn sổ này là của Ủy ban kỷ luật, mọi người đều đã xem qua rồi. Cậu tự xem đi.

Phó Thủ Hách không quan tâm đến Tôn Tường Quân nữa mà đi ra ngoài.

Bây giờ, Tôn Tường Quân thật sự là đã hơi hốt hoảng rồi, thầm đoán cuốn sổ này không phải là bình thường.

Ông ta cũng đã nghe được câu nói kia của Phó Thủ Hách. Mọi người đều đã xem cuốn sổ này rồi. Hai chữ “mọi người” này không phải nói một cách tùy ý mà chính là những người đủ để ảnh hưởng đến sự phát triển của mình đều đã xem qua rồi.

Mọi người đã xem rồi mà sao giờ mới tới tay mình!

Với kinh nghiệm chính trị nhiều năm, Tôn Tường Quân đã có một dự cảm rất xấu. Hôm có lẽ sẽ xảy ra chuyện đây, mà có khi còn là chuyện hệ trọng.

Mọi người đều đã biết cả rồi, vậy mà trong cuộc họp lại không hề có bất cứ lời dự báo nào. Bây giờ đến nhà Phó Thủ hách rồi mới nói ra chuyện này.

Rốt cuộc là chuyện ghê gớm gì đây!

Chuyện này còn kinh động đến người như Phó Thủ Hách.

Thấy Phó Thủ Hách cầm một chiếc bình đang tưới nước cho mấy chậu hoa ngoài kia, Tôn Tường Quân hơi chau mày, thận trọng mở cuốn sổ ghi chép ra.

- Ơ, sao lại là nét chữ của Tiểu Cương?

Vừa mới mở ra, Tôn Tường Quân liền giật mình. Ông đã quá quen với kiểu chữ của con trai mình rồi. Chữ con trai viết cũng không đến nỗi nào. Mình cũng đã phải mất mấy năm trời mời thầy đến dạy.

Nhìn thấy nét chữ của con trai, Tôn Tường Quân lật xem nội dung của cuốn ghi chép ngay lập tức.

Càng xem càng cảm thấy lòng lạnh như băng, dù có thế nào đi nữa Tôn Tường Quân cũng không ngờ được là con trai mình lại có sở thích như thế này.

Nếu là người khác làm những chuyện như thế này, Tôn Tường Quân đã đập bàn từ lâu rồi.

Nhưng đây là con trai mình gây ra mà.

Chẳng lẽ Tôn Cương có thể làm những chuyện như thế này thật sao?

Tôn Tường Quân dường như không dám tin.

Xem lại nét chữ ấy một lần nữa. Đích thực là chữ con trai mình viết, hơi đậm nhưng mình vẫn rất quen thuộc. Hơn nữa, đã đến Ủy ban kỷ luật rồi thì những chuyên gia không thể không kiểm chứng nét chữ này được. Giao đến tay của Phó Thủ Hách thì nhất định là thật rồi.

Điều khiến cho Tôn Tường Quân kinh ngạc nhất vẫn là trong cuốn ghi chép có không ít nội dung là chuyện con trai đã lợi dụng quyền thế của mình như thế nào để cưỡng đoạt phụ nữ.

Trong lúc lật giở, không ngờ lại còn phát hiện ra đến người tình bí mật của mình mà con trai cũng không bỏ qua!

Tôn Tường Quân giận run người.

Khó khăn lắm mới có thể xem hết được toàn bộ nội dung của cuốn ghi chép đó. Bản thân Tôn Tường Quân đã không còn biết nên làm thế nào rồi.

Cũng không biết đã ngồi bao lâu thì Phó Thủ Hách đi vào ngồi xuống.

Nhìn về phía Tôn Tường Quân nói:

- Cậu có suy nghĩ gì về Tôn Cương.

Câu hỏi này khiến cho Tôn Tường Quân không biết phải trả lời như thế nào mới được, cứ ngẩn người nhìn về phía Phó Thủ Hách.

- Đảng chúng ta tuyệt đối không thể tha thứ cho sự tồn tại của những phần tử biến chất như thế này!

Phó Thủ Hách cao giọng lên rất nhiều.

Tôn Tường Quân nghĩ đến những chuyện con trai đã làm. Thằng ranh này thật là hư đốn mà sao mình lại không phát hiện ra chứ. Ông ta chỉ có thể gật gật đầu nói:

- Ban tổ chức tùy ý xử lý.

- Xử lý triệt để, khai trừ công chức!

Phó Thủ Hách liền nói.

Tôn Tường Quân liền nhìn về phía Phó Thủ Hách.

Phó Thủ Hách nói:

- Thứ này mà đem ra ngoài sẽ ảnh hưởng vô cùng xấu. Còn may là chưa lộ ra ngoài đó. Đảng sẽ tiến hành xử lý chuyện này. Nếu giao cho cậu chuyện này, xử lý không tốt lại gây nên hậu quả nghiêm trọng, mà cậu là người phải gánh lấy.

Biết xử lý như vậy là cũng đã nể mặt mình rồi nên Tôn Tường Quân thở dài một tiếng. Hai đứa con của mình đều là đồ bỏ đi rồi.

Rốt cuộc là ai đang chống lại con trai mình đây?

Không đợi cho Tôn Tường Quân nghĩ kỹ chuyện này, Phó Thủ Hách nói:

- Tường Quân à, đã xem hết nội dung trong cuốn ghi chép rồi đúng không?

Trong lòng Tôn Tường Quân lại giật mình. Vừa rồi mới chỉ là xử lý con trai mình, bây giờ chắc là lúc xử lý mình rồi!

Với kinh nghiệm lâu năm làm chính trị nên khi nghĩ đến kết quả xử lý là trong lòng lại cảm thấy buồn bã, ảm đạm. Tôn Tường Quân biết là nhiều người đã đợi ngày này lâu lắm rồi nên khi xảy ra chuyện như thế này, không phải một người hai người là có thể ngăn chặn được. Mình cần phải cân nhắc trong chuyện bảo vệ con trai hay bảo vệ chức quan của mình. Nếu bảo vệ con trai mình thì phải chịu sự xử lý của Ban tổ chức. Nếu giữ chức quan, không khéo mọi người sẽ truy đến cùng những hành vi của con trai mình. Đến lúc đó, không chỉ con trai mình không giữ được mà mình cũng sẽ sụp đổ luôn.

Mình còn có sự lựa chọn sao?

Tôn Tường Quân biết, đã để cho Phó Thủ Hách nói chuyện với mình chứng tỏ là chuyện này đã có quyết định từ lâu rồi. Chẳng qua tỏ một chút thái độ là mình đã chịu xử lý của Ban tổ chức thôi.

Lần đầu tiên Tôn Tường Quân nhìn về phía Phó Thủ Hách với ánh mắt tủi thân, nói:

- Bí thư cũ, anh hiểu em mà!

Phó Thủ Hách nhìn Tôn Tường Quân nói:

- Nghe nói là sức khỏe của cậu không tốt. Nhiệm kỳ này còn một năm nữa, năm sau về nghỉ hưu dưỡng bệnh đi. Cậu nhìn tôi thử coi, hằng ngày trồng hoa, chăm sóc cây cảnh. Sống như vậy lại rất thanh nhàn, sức khỏe cũng tốt lên từng ngày! Ha ha!

Hả!

Tôn Tường Quân giật mình nhìn về phía Phó Thủ Hách. Đây chính là quyết định cuối cùng của Trung ương!

Một năm!

Khoảng thời gian này nói dài thì cũng không dài, ngắn cũng không ngắn. Chớp mắt một cái là một năm đã trôi qua. Nhưng nếu mình tiến thêm một bước nữa thì sinh mệnh chính trị còn rất dài, sao lại buộc mình phải nghỉ hưu chứ!

Phó Thủ Hách nhìn về phía Tôn Tường Quân, thở dài nói:

- Tường Quân à, Ủy ban kỷ luật đã dựa vào nội dung cuốn ghi chép này nghiêm túc tiến hành điều tra. Nội dung liên quan tới rất nhiều người!

Câu nói này khiến cho Tôn Tường Quân muốn ngã quỵ xuống luôn.

Tôn Tường Quân quá biết tình hình bên trong. Đừng cho rằng đơn thuần chỉ có một vài bản ghi chép Tôn Cương uy hiếp phụ nữ. Cứ lần theo những manh mối đó mà điều tra thì sẽ có nhiều chuyện bí ẩn bị lộ ra. Nếu quả thực muốn phản kháng, Ủy ban kỷ luật có thể sẽ phanh phui hết sự thật. Đến lúc đó sẽ không còn nói chuyện nhã nhặn như thế này nữa đâu!

Nghĩ lung tung một hồi lâu, Tôn Tường Quân như già đi rất nhiều. Ông ta nhìn về phía Phó Thủ Hách nói:

- Em tuân theo sự xử lý của tổ chức.

- Ừ, Trung ương muốn tiến hành điều chỉnh lại nhân viên cảnh vệ của cậu một lần nữa, cậu không có ý kiến gì chứ?

Tôn Tường Quân như muốn khóc, làm như vậy là sợ một nhân viên cấp cao như mình sẽ làm chuyện gì đó quá khích. Như vậy là còn quan tâm đến mình.

- Xin tổ chức yên tâm, đã từng là một Đảng viên, em vẫn còn có tính kỷ luật của tổ chức. Tuyệt đối sẽ không thêm rắc rối nào cho Tổ chức đâu!

Đứng dậy, Phó Thủ Hách vỗ nhẹ vào vai Tôn Tường Quân nói:

- Tường Quân à, nhiều cán bộ trong Đảng chúng ta, đã hết lòng vì công việc nên đã không chú ý đến việc giáo dục con cái. Dành thêm ít thời gian cho bọn trẻ đi.

Bản thân Tôn Tường Quân cũng không biết là mình đã đi ra khỏi nhà của Phó Thủ Hách như thế nào.

Lúc đi ra đã thấy nhân viên cảnh vệ của mình bị thay mới hoàn toàn. Toàn bộ đều là những gương mặt mới.

Lúc ngồi vào xe thì phát hiện ra người lái xe cũng bị thay luôn.

Xe nhanh chóng rời khỏi nhà của Phó Thủ Hách. Tôn Tường Quân cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.

Thực ra thì sinh mệnh chính trị của mình đã kết thúc ngay từ khi bước chân vào nhà Phó Thủ Hách rồi.

Lúc này, Tôn Tường Quân bị kích động đến nỗi muốn bắn chết Tôn Cương ngay lập tức. Chính cái thằng ranh con thối tha này! Nó không chỉ hủy hoại nó mà còn hủy hoại luôn cả mình!

Lúc đến nhìn mọi thứ đểu đẹp. Vậy mà lúc rời đi, tất cả mọi phong cảnh đối với Tôn Tường Quân mà nói sao mà u ám, ảm đảm đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.