Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 124: Chương 124: Sự kỳ vọng của chủ tịch xã.




Đưa ánh mắt nhìn một lượt các vị đại biểu tham dự cuộc họp, trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng xúc động!

Trong cuộc tuyển cử, hắn đã được trăm phần trăm phiếu bầu cho hắn lên làm Chủ tịch xã của Xã Xuân Trúc. Kể từ lúc này, chữ Quyền đã bị xóa bỏ.

Thời gian không đến nửa năm, bản thân hắn đã chính thức trở thành Chủ tịch xã rồi!

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Những tràng pháo tay của các vị đại biểu kéo dài mãi không dứt. Diệp Trạch Đào đành phải đứng dậy cúi chào không ngừng về phía các vị đại biểu.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân Huyện Hồ Tùng Cao nhìn xuống hội trường, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Tất cả đã diễn ra hoàn toàn thuận lợi. Lần này ông ta đích thân sắp xếp nên ông ta không mong muốn cuộc tuyển cử của xã Xuân Trúc sẽ xuất hiện vấn đề gì đó.

Hồ Tùng Cao đại biểu cho Hội đồng nhân dân huyện bày tỏ sự chúc mừng đối với việc bầu cử thuận lợi của Diệp Trạch Đào. Ông ta thừa nhận cuộc bầu cử lần này của xã Xuân Trúc là một cuộc bầu cử công bằng, công chính, công khai, phù hợp với trình tự của pháp luật. Hồ Tùng Cao còn có một bài diễn văn dài tràng giang đại hải rồi mới kết thúc.

Ôn Phương cũng lên nói chuyện. Cô ta cho rằng lần này việc bầu cử Diệp Trạch Đào rất thuận lợi, đã đứng ra thay cho tiếng nói của quần chúng toàn xã, là sự phó thác của quầngười chúng toàn xã đối với Diệp Trạch Đào. Cô ta thay mặt Đảng ủy tích cực ủng hộ công tác của Diệp Trạch Đào. Mọi công tác của toàn xã đã được nâng lên một tầm cao mới.

Khi các vị lãnh đạo lên phát biểu xong, thì Hồ Tùng Cao rời khỏi cuộc Hội nghị. Ôn Phương và Ngưu Thường Thắng đi theo. Bây giờ đến lượt Diệp Trạch Đào lên phát biểu.

Đưa mắt nhìn khắp các vị đại biểu, từng gương mặt đều rất thân quen. Diệp Trạch Đào cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

- Diệp Trạch Đào tôi là người như thế nào thì chắc hẳn các vị đã biết rồi. Cho dù tôi đứng ở bất kỳ cương vị nào, thì mục tiêu chính của tôi vẫn là làm thế nào để đưa xã Xuân Trúc phát triển đi lên!

Lời nói này đã được kiểm nghiệm, nên lập tức cả hội trường dậy lên tiếng vỗ tay vang dội.

Diệp Trạch Đào nhướn người lên nói:

- Mọi người muốn nghe bài diễn văn nhậm chức của tôi phải không, vậy thì được, tôi sẽ nói về nội dung của đống lửa thứ hai!

Mọi người cười ồ lên. Quan mới nhậm chức thì có ba đống lửa. Lần trước Diệp Trạch Đào có nói về đống lửa thứ nhất đó là việc tu sửa lại con đường. Hiện tại công việc tu sửa đang tiến triển rất nhanh, đã sắp được một nửa đường rồi. Bây giờ Diệp Trạch Đào lại nói đến đống lửa thứ hai của mình, không hiểu đống lửa này là gì nữa.

Diệp Trạch Đào tự hào nói:

- Mọi người ai cũng biết rồi đấy, dựa vào sự nỗ lực của tất cả chúng ta, con đường đã sắp sửa tu sửa xong, sắp thông đường rồi. Đến lúc ấy, cái bình hoa kìm hãm sự phát triển của chúng ta đã bị phá vỡ. Xã chung ta sẽ nghênh đón một cao trào phát triển cực lớn. Con đường đó đi thật không dễ dàng, nó bao gồm cả mồ hôi và nước mắt của tất cả chúng ta. Chúng ta phải tự hào về nó!

Trên khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ xúc động. Trước kia có một vài người không tham gia vào công cuộc sửa đường, nay thì tất thảy đều triển khai theo sự sắp xếp của Diệp Trạch Đào cho mọi người. Hy vọng đó sẽ là một việc khiến người ta phải động lòng.

Thấy vẻ xúc động trên gương mặt họ, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Bây giờ tôi sẽ đốt đống lửa thứ hai. Đống lửa thứ hai này, tôi muốn kích hoạt đốm lửa trên mặt mặt nước tĩnh lặng của xã Xuân Trúc. Đống lửa này sẽ khiến cho xã Xuân Trúc có sự thay đổi rõ rệt. Hỡi các đồng chí, chúng ta hãy hy vọng tương lai của xã Xuân Trúc đang ở phía trước. Mọi người đã sẵn sàng chưa?

Lời nói của Diệp Trạch Đào đã xuyên thấu vào từng trái tim của mọi người. Khi nghe những lời nói ấy, ai cũng có thấy như được tiếp thêm sức mạnh.

- Chủ tịch xã cứ yên tâm. Chúng tôi đã sẵn sàng rồi!

Một vị đại biểu lớn tiếng nói.

- Chủ tịch xã Diệp nói thế nào chúng tôi sẽ làm theo thế ấy!

Một vị đại biểu khác cũng lớn tiếng nói.

Giơ giơ tay, Diệp Trạch Đào nói:

- Thế thì tốt, tôi sẽ nói chuyện với mọi người về việc xã Xuân Trúc sẽ phát triển theo hướng nào.

Cả hội trường im lặng, ai cũng đều hướng ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào. Dường như từng câu từng lời mà Diệp Trạch Đào nói đều liên quan đến tương lai của từng người vậy.

Diệp Trạch Đào lớn giọng nói:

- Thưa các đồng chí, nguồn tài nguyên vật liệu đá của xã chúng ta vô cùng phong phú. Đá của xã chúng ta đã được các chuyên gia nhận định là loại đá có chất lượng. Hơn nữa, nguồn tài nguyên dự trữ của vật liệu đá này rất dồi dào. Điều này nói lên cái gì, nói rằng xã chúng ta đang sở hữu một núi vàng, nói rằng chúng ta có một cơ hội cực lớn để phát triển! Hỡi các đồng chí! Tôi đã cho người lập ra phương án phát triển thật lớn, đó là sẽ xây dựng một khu công nghiệp vật liệu đá ở xã chúng ta. Đây là một quy hoạch khổng lồ. Đến lúc đó, xã chúng ta sẽ lấy nguyên vật liệu đá làm nòng cốt, dược liệu, trồng trọt, sản phẩm tre trúc sẽ bổ trợ cho nó, như vậy sẽ hình thành một dây chuyền sản xuất vô cùng lớn. Toàn xã sẽ không còn tình trạng như trước mắt nữa, nền công nghiệp phát triển rồi thf sẽ kéo theo nghề nông cũng phát triển nhanh chóng…”

Diệp Trạch Đào tường thuật tỉ mỉ, chi tiết những nội dung trong phương án phát triển cho các vị đại biểu.

Mặc dù trong công tác báo cáo đã có đề cập đến, nhưng không được nói đến một cách chi tiết như thế này. Nghe những phương án mà Diệp Trạch Đào nói, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ sùng bái, kính phục. Chủ tịch xã Diệp này đúng là một người có bản lĩnh. Đã bao nhiêu đời lãnh đạo đến xã Xuân Trúc này đều nói rằng nơi đây chẳng có gì để phát triển. Vậy mà sao khi xã vào đến tay của Diệp Trạch Đào rồi thì khắp cả xã này nơi đâu cũng là bảo bối cả!

Nói xong về sự phát triển, Diệp Trạch Đào nói:

- Mọi người sẽ hỏi, làm sao chúng ta có thể làm được! Xin mọi người yên tâm, về phương diện này chúng tôi đã nghiên cứu từ lâu. Cái khác chúng ta không có, chúng ta chỉ có nguồn tài nguyên mà thôi. Nếu như có tài nguyên rồi, có đất rồi thì trong sự phát triển của khu công nghiệp chúng ta sẽ không là những người bàng quan nữa. Chúng ta phải sử dụng những tài nguyên của chúng ta, sử dụng đất của chúng ta để có được những phần của mình trong khu công nghiệp ấy. Khu công nghiệp càng phát triển, thì cổ phần của chúng ta sẽ ngày càng giá trị. Chúng ta có thể chia hoa hồng, chúng ta có thể làm việc trong khu công nghiệp, chúng ta cũng có thể dựa vào năng lực của mình để mở công ty, làm chăn nuôi, trồng trọt. Thu nhập của từng hộ gia đình sẽ ngày càng khấm khá hơn!

Lập tức tất cả mọi người đều hiểu ra. Nói như vậy có nghĩa là thu nhập của họ sẽ rất nhiều, cuộc sống của họ sẽ ngày càng được cải thiện!

Những tràng pháo tay nhiệt liệt vẫn mãi không dứt. Những lời nói đầy thuyết phục ấy khiến cho mọi người ai cũng hừng hực khí thế, ánh mắt ai cũng sáng bừng lên.

Đưa mắt nhìn những vị đại biểu, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Hắn phát hiện ra rằng, chỉ cần thật sự nghĩ về dân, thì chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của dân.

Các vị đại biểu đến lúc này đã thật sự tâm phục khẩu phục Diệp Trạch Đào. Cuộc họp tan rồi mà bọn họ vẫn còn bàn tán sôi nổi. Lại có một số đại biểu kéo Diệp Trạch Đào lại để hỏi thêm về kế hoạch phát triển. Lần đầu tiên mọi người quan tâm đến việc phát triển của xã đến thế.

Những người ở trong thôn rất chất phác, thật thà. Sự kính phục của họ được biểu hiện bên bàn rượu bằng cách không ngừng nâng ly lên cùng Diệp Trạch Đào uống.

Cả bàn tiệc thật náo nhiệt.

Là một vị Chủ tịch xã mới nhậm chức, Diệp Trạch Đào cũng biểu hiện một tình cảm phóng khoáng, liên tục đi lại nói chuyện với mọi người, liên tục chạm cốc với mọi người.

Bản thân Diệp Trạch Đào cũng không biết mình say lúc nào nữa.

Khi tỉnh dậy Diệp Trạch Đào trông thấy Vương Báo Quốc và Dương Quân đang ở trong phòng của mình.

Thấy Diệp Trạch Đào tỉnh lại, Vương Báo Quốc liền rót vội cốc nước ấm mang đến.

Uống cạn cốc nước, Diệp Trạch Đào cảm thấy dạ dày cồn cào, vội vàng vận Ngũ Cầm Hí. Lúc đó dạ dày mới yên được.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh nắng chan hòa, Diệp Trạch Đào ngồi dậy, cảm thấy toàn thân như nhũn ra.

Dương Quân nói:

- Anh Diệp, lần này say khiếp thế!

Diệp Trạch Đào mỉm cười, cả một thời gian dài chịu nhiều áp lực như vậy, hắn ta cũng cần phải xả hơi một chút.

Nói thật thì từ khi tham gia công tác đến giờ Diệp Trạch Đào chưa một lần nào được gọi là chính thức xả hơi cả. Tầng tầng lớp lớp áp lực mà chỉ có hắn mới hiểu. Lần say này, hắn cảm thấy sao mà nhẹ nhõm đến thế, chẳng trách các quan viên lại thích uống rượu đến thế. Đây cũng là một cách giải tỏa tâm lý có hiệu quả.

Đương nhiên là Diệp Trạch Đào có hứng thú thật sự đối với rượu, nhưng được say một lần như thế này cũng không tồi.

- Chủ tịch xã Diệp đã tỉnh lại chưa? Tôi mang đến một ít canh giải rượu này.

Nói rồi trông thấy Phổ Lệ Tiên vội vàng bước vào.

Trông thấy có hai người đàn ông ở trong phòng, Phổ Lệ Tiên bước tới đặt một hộp cơm nhỏ trên bàn, rồi nói với Diệp Trạch Đào:

- Mau nằm xuống đi, người say phải tĩnh dưỡng nhiều.

Nói rồi Phổ Lệ Tiên bước tới đỡ Diệp Trạch Đào nằm xuống.

Toàn thân Diệp Trạch Đào như nhũn ra, nên hắn đành phải nằm nghiêng trên giường.

Những động tác của Phổ Lệ Tiên rất nhanh nhẹn, cầm lấy hộp cơm ở trên bàn nói:

- Đây là loại canh giải rượu mà trong thôn học được đấy, cậu mau uống đi.

Nói rồi đưa tay ra đỡ người Diệp Trạch Đào dựa vào lòng mình.

Cảm nhận được sự đầy đặn của ngực Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào liếc bọn Dương Quân và Vương Báo Quốc một cái.

Lúc này hai người bọn họ đang bận làm những công việc khác, không để ý đến tình huống này.

Bát canh giải rượu này rất ngon, uống xong rồi Diệp Trạch Đào cảm thấy dạ dày của mình dễ chịu hơn rất nhiều, liền khen:

- Bát canh giải rượu này tốt quá.

Dùng giấy ăn giúp Diệp Trạch Đào lau mồm, Phổ Lệ Tiên mỉm cười nói:

- Canh giải rượu này là do nhà tổ tiên nhà ông Thôi truyền lại đấy, nó rất có hiệu quả đối với người say rượu!

Diệp Trạch Đào lại nảy ra ý tưởng, nói:

- Hiện nay ý thức bảo vệ sức khỏe của người ta rất cao. Loại canh giải rượu này của nhà cô có thể thử triển khai xem thế nào. Đợi mấy hôm nữa tôi sẽ cho người đến nhà cô nghiên cứu một chút xem sao. Nếu như có thể phát triển một số sản phẩm về sức khỏe, chắc là sẽ có thị trường.

Phổ Lệ Tiên liền cười:

- Đúng là Chủ tịch xã Diệp là người tài ba, chỉ có một bát canh thôi mà cũng tìm cách hái ra tiền. Được, chúng tôi nghe theo ý của Chủ tịch xã.

Nói đến đây, Phổ Lệ Tiên bảo:

- Cái con bé Nguyệt Lan này đúng thật là, phải dạy nó biết chăm sóc đến người khác mới được, để sau này còn biết mà giúp đỡ cậu. Cậu xem, hàng ngày công việc bận như vậy, về đến nhà thì bếp núc vẫn lạnh tanh. Hay là cậu sang chỗ tôi góp gạo thổi cơm chung đi, ý cậu thế nào?

Diệp Trạch Đào liền vội vàng nói:

- Không cần đâu, tôi quen rồi mà!

- Cậu này!

Phổ Lệ Tiên xoay người lấy cái gối đặt dưới đầu Diệp Trạch Đào. Cuộc sống khấm khá hơn nên ăn mặc cũng khác hơn, cô ta mặc một chiếc áo có vẻ thời trang, có thể nhìn thấy áo lót bên trong. Diệp Trạch Đào bất chợt nhìn thấy khe ngực sâu của cô ta.

Đang làm bỗng Phổ Lệ Tiên bắt gặp ánh mắt nhìn của Diệp Trạch Đào, trong lòng có chút hoảng hốt, liền đỏ mặt, cố nói to lên:

- Con Nguyệt Lan nhà tôi cũng không còn nhỏ nữa rồi!

- À!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phổ Lệ Tiên một cách không hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.