Xe còn đang đi trên đường thì Diệp Trạch Đào nhận được cuộc gọi của Điền Lâm Hỉ.
Cú điện thoại này đúng là vượt xa dự kiến của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm
Hỉ vì quá bận với công việc ở thành phố nên không tới được, sao lại gọi
điện thoại cho mình chứ.
Diệp Trạch Đào biết một số chuyện
của bọn Hô Diên Ngạo Bác, đừng nhìn thành phố hiện nay rất yên lặng
không có cơn sóng nào, rất nhiều các lãnh đạo vì bảo vệ địa vị của mình, tất nhiên sẽ cực lực phản kích, dưới tình hình này Điền Lâm Hỉ cũng
không thấy thoải mái.
- Có chuyện gì vậy thầy?
Diệp Trạch Đào nghĩ mãi mà không hiểu được mục đích Điền Lâm Hỉ gọi cho mình nên hỏi.
Hai người đều cảm thấy không ngại và có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
- Trạch Đào, có tiện để nói chuyện không?
Nhìn thoáng qua tài xế lái xe do Tào Hiểu Vân sắp xếp, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút liền nói:
- Lát nữa con sẽ gọi cho thầy.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Được, thầy muốn nói với con một chuyện, con mau chóng gọi cho ta.
Rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Bây giờ hỏi có tiện hay không!
Lần này Điền Lâm Hỉ có vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, chắc là chuyện mình đã tới huyện Kim Câu.
Chuyện này người khác đoán không được, Điền Lâm Hỉ có thể đoán được thủ đoạn của mình, khi nghĩ đến Phương Di Mai chính là do Điền Lâm Hỉ sắp
xếp vào tỉnh Hối Lâm, Diệp Trạch Đào biết tỉnh Hối Lâm cũng có lực lượng của Điền Lâm Hỉ, chắc ông ta đã biết tình hình nên muốn nói với mình
một số chuyện.
Xe phóng đi rất nhanh với tốc độ cao, sau khi
xe qua khỏi trạm thu phí, Diệp Trạch Đào kêu người tài xế dừng xe lại
bên đường.
- Chủ tịch thành phố Diệp tôi đi vệ sinh một chút.
Người tài xế này cũng là một người biết quan sát, biết Diệp Trạch Đào
chắc là có cuộc gọi bí mật nên lấy cớ đi vệ sinh để xuống xe.
Xe dừng lại ven đường, nhìn người tài xế rời khỏi, lúc này Diệp Trạch Đào mới bấm số điện thoại của Điền Lâm Hỉ nói:
- Thầy bây giờ có thể nói.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tôi đã biết chuyện cậu gây sự ở huyện Kim Câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này con có thể tự lo liệu. Chuyện ở thành phố sao rồi?
- Chuyện ở thành phố con muốn lo cũng lo không nổi, đừng quan tâm. đều
do người ở tỉnh Hối Lâm làm ra và liên luỵ đến thành phố, thằng nhóc như con chính là một đứa chuyên đi gây chuyện, tới nơi nào cũng xảy ra
chuyện! Trạch Đào, con đã đứng sai đội rồi!
A!
Diệp Trạch Đào không hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Nghe được người ta nói mình đứng sai đội, Diệp Trạch Đào liền không hiểu hỏi.
- Trạch Đào, chuyện Phương Di Mai được điều đến tỉnh Hối Lâm, tôi có
thông qua sự thu xếp của Chủ tịch tỉnh đồng chí Lý Quốc Huy.
Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng có chút sửng sốt, lời nói của Điền Lâm
Hỉ đã nói lên được một điểm vô cùng quan trọng, đồng minh của Điền Lâm
Hỉ ở tỉnh Hối Lâm là Chủ tịch tỉnh Lý Quốc Huy, cứ như thế mình và Bí
thư Trương Tường Tùng sẽ đánh cùng một chỗ. Vấn đề này có chút lớn rồi.
- Con đã làm sai ư? Thầy, kia nhất định phải đụng Lư Tiến Duy!
Diệp Trạch Đào liền nghĩ có thể Lư Tiến Duy có thể là người của Chủ
tịch tỉnh Lý Quốc Huy. Tuy nhiên đối với loại người như Lư Cảnh Cao, bất kể ra sao Diệp Trạch Đào cũng muốn động đến y một chút, cho dù cha của y là Lý Quốc Huy cũng vậy!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, Lư Tiến Duy là người của Trương Tường Tùng!
A!
Diệp Trạch Đào lại giật mình, nghĩ đến chuyện muốn thông qua Trương
Tường Tùng để lật ngã Lư Tiến Duy, cảm thấy mình đúng là đang đứng sai
chỗ rồi.
- Con còn tính đến tỉnh để thăm Trương Tường Tùng một chút!
Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng thấy vấn đề này có chút lớn. Nếu thật là như thế mình đã làm ra một chuyện cười rồi.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Con đó, chuyện ở tỉnh Hối Lâm còn chưa nắm rõ mà đã muốn hành động rồi. Lần này coi như là một bài học!
- Không sai, giới truyền thông đã gây nên rất nhiều chuyện liên quan
đến Lư Tiến Duy, hẳn là là do Trương Tường Tùng bọn họ làm ra!
Diệp Trạch Đào phát hiện đây là lần đầu tiên chuyện mình nắm chắc đã xuất hiện vấn đề.
- Trạch Đào, Trương Tường Tùng có hai đứa con trai, đều có quốc tịch
Mỹ, có một người còn mở một công ty ở Mỹ, còn người kia có một công ty
lớn ở trong nước.
Diệp Trạch Đào càng giật mình, nếu thật sự là thế lần này Trương Tường Tùng cũng là một người sắp sửa bị từ
chức, đối với ông ta mình cũng không nhất thiết gặp nữa!
Cười khổ một tiếng Diệp Trạch Đào nói:
- Thật sự không ngờ tình hình lại như thế, nếu là như vậy, con và Trương Tường Tùng bọn họ đúng là không thể cùng nhau rồi!
- Con đó, coi như chó ngáp phải ruồi rồi, Lý Quốc Huy vẫn luôn không có qua lại với Trương Tường Tùng, lần này không phải do Hàn Trình Quân vận tác ở bên trong. Sự việc chắc chắn sẽ phát triển ở các hướng ngược
nhau.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Không ngờ bây giờ chuyện lại phức tạp đến thế!
- Cách giải quyết của Hô Diên Ngạo Bác bọn họ lần này vô tình đã đắc
tội với rất nhiều người, điều này cũng không thể trách con, mấu chốt
chính là con cũng không biết được một số tình hình bên trong. Cho đến
nay Hàn Trình Quân vẫn luôn theo phe của Trương Tường Tùng, nhưng y cũng không được coi là người đáng tin cậy, Lý Quốc Huy đã lôi kéo y , lần
này thấy Trương Tường Tùng phải từ chức, tôi có tới tỉnh Hối Lâm một
lần, cũng đã nói chuyện với Hàn Trình Quân một lần, lần này đã được Hàn
Trình Quân đồng ý, cho nên Hàn Trình Quân nói thật lòng bây giờ đã
nghiêng về phía Lý Quốc huy, sau khi y nhận được sự báo cáo về tình hình của Phó Bí thư Thành uỷ thành phố Nam Hoa Tào Hiểu Vân, cũng không có
nói cho Trương Tường Tùng biết liền mà bàn bạc với Lý Quốc Huy, dưới sự
dẫn dắt của Lý Quốc Huy, Trương Tường Tùng mới biểu hiện ra ý nghĩ buông tha cho Lư Tiến Duy.
Hoá ra phía sau lữ khách còn có nhiều chuyện như vậy!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, tài liệu có liên quan đến Lư Tiến Duy chắc do người của Lý Quốc Huy nhân cơ hội tung ra.
Diệp Trạch Đào nói:
- May mà có thầy!
Cười ha hả nói;
- Cho nên tình hình bây giờ không ai muốn nói nhiều nữa, bện trong
người có ta, bên trong có người, một chiêu của Hô Diên Ngạo Bác đã làm
rối loạn toàn bộ lực lượng!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có
thể cười khổ, cấp độ mình đang đứng rất thấp làm sao có thể biết được
hết tình hình của các cán bộ ở thành phố này!
Thông qua việc
này Diệp Trạch Đào phát hiện, về sau khi mình làm việc gì, cũng nên hiểu biết hoàn cảnh gia đình của bọn quan viên, đó là một điều rất quan
trọng.
- Mọi người chuẩn bị làm như thế nào?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào cũng biết bất kể mình nói thế nào cũng muốn tạo ra một
cơ hội cho mọi người, theo tình huống bây giờ, triển khai hoạt động sẽ
gây ra nhiều chuyện, nếu Điền Lâm Hỉ không nắm lấy cơ hội này thì ông ta cũng không phải Điền Lâm Hỉ rồi.
Quả nhiên Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Tôi gọi điện cho cậu chính là lo lắng cho cậu ở đó gây thương tổn cho người mình, chuyện này là một cơ hội, khó có được cơ hội như thế chắc
chắn phải lợi dụng một chút. Cậu giả bộ làm như không biết tình hình và
đi thăm hỏi Trương Tường Tùng đi.
Diệp Trạch Đào nói;
- Muốn con làm gì thế?
- Cậu đi thăm hỏi Hàn Trình Quân và Trương Tường Tùng là được rồi,
không cần làm chuyện gì nữa, Trương Tường Tùng dự định trong thời điểm
quan trọng sẽ tiết lộ con ra ngoài, khiến giới truyền thông từ chuyện
của Lư Cảnh Cao sẽ chuyển sang con, sau khi con tới tỉnh Hối Lâm, con
mượn danh nghĩa chúc thọ đến tỉnh Quân Khu để chúc thọ Tư lệnh Đỗ Hồng
Vĩ là được, nhớ rõ con chưa từng tới huyện Kim Câu!
Coi
như Diệp Trạch Đào đã hiểu, bọn Điền Lâm Hỉ có hành động lớn như thế,
mục đích chính là muốn gây chấn động toàn tỉnh Hối Lâm.
Hoá ra Điền Lâm Hỉ còn có đường dây Tư lệnh Quân khu tỉnh - Đỗ Hồng Vĩ.
- Thầy, con biết rồi, sẽ sắp xếp một chút.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Lần này ở Tỉnh, thành phố và Huyện đều có các hành động lớn, tuy nhiên việc này con không cần để ý nhiều.
Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút và gọi điện thoại cho Nguỵ Hùng Chí, nói với Nguỵ Hùng Chí:
- Cục trưởng Nguỵ lần này cuộc hành trình ở thành phố Nam Hoa, ít nhiều đã được anh chiếu cố, tôi rất vui khi quen biết anh, tiếp theo ở Tỉnh
và Huyện đều có hành động lớn, tin rằng bất kể có hành động lớn nào cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của anh, có tình hình gì chúng ta sẽ liên lạc.
Lời này có ý gì đây?
Nguỵ Hùng Chí nhận được cuộc gọi của Diệp Trạch Đào bắt đầu trầm tư.
Từ Tỉnh đến Huyện đều có những hoạt động lớn!
Lời nói này cũng khiến cho Nguỵ Hùng Chí giật mình, mặc dù biết Diệp
Trạch Đào muốn làm náo nhiệt chuyện của Lư Cảnh Cao, nhưng cũng không
ngờ lại náo nhiệt đến thế, tình hình trong giới truyền thông hiện nay có thể thấy được, tình hình phát triển ngày càng thần bí, khiến cho anh ta cũng cảm thấy bất an.
Bây giờ sau khi nghe Diệp Trạch Đào
nói cho dù tình hình thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến mình, Nguỵ Hùng Chí biết, phía của Diệp Trạch Đào hẳn là đã chiếm thế thượng phong
trong tình huống này rồi.
Đó là chuyện tốt!
Trong
lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi Nguỵ Hùng Chí nghĩ đến chuyện đã xảy
ra, mục đích của đối phương đã rõ, chỉ biết Diệp Trạch Đào cũng không
muốn để lộ ra chuyện hắn đã đến huyện Kim Câu, việc này Diệp Trạch Đào
có thể tránh càng xa càng tốt, nghĩ đến đây liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp có một chuyện tôi chưa xin ý kiến của anh mà
làm rồi, tôi đã huỷ tất cả mọi chứng cứ có liên quan đến chuyện anh tới
huyện Kim Câu, đoạn băng video ở khách sạn đã ghi hình anh tôi đã cho
cắt rồi, và đến chào hỏi một số người biết chuyện, tôi nghĩ thế này, nếu đối phương muốn đả kích anh thì không thể để giới truyền thông biết
được chuyện anh đã đến huyện Kim Câu!
Diệp Trạch Đào nghe được Nguỵ Hùng Chí nói thế, trong lòng càng thêm khen ngợi, Nguỵ Hùng
Chí này có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình, người này đúng là một nhân vật có tầm nhìn.
- Cục trưởng Nguỵ anh suy xét vấn đề rất chu đáo, chuyện này anh làm khá lắm!
Được Diệp Trạch Đào tán thưởng tinh thần của Nguỵ Hùng Chí càng thêm phấn khích nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp anh yên tâm đi, thành phố Nam Hoa quyết sẽ không để lộ tin tức về sự xuất hiện của anh.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, thành phố Nam Hoa có anh chủ trì tôi yên tâm rồi.
Diệp Trạch Đào vốn muốn ở đây chỉ thị một chút, không ngờ Nguỵ Hùng Chí đã thu xếp xong, hiện tại cũng không cần phải lo lắng có người biết
được chuyện mình đã đến đó.
Xem ra chuyện ở tỉnh Hối Lâm,
dưới sự triển khai của mình đã trở nên phức tạp, thật đúng là không biết bước tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Khi nghĩ đến tình
huống của Lư Tiến Duy, Diệp Trạch Đào vẫn có chút bùi ngùi , Phó Chủ
tịch tỉnh này chắc vẫn còn đang buồn bực trong lòng, vô tình đã bị con
trai y lừa, Triệu Phàm Bình kia hẳn là cũng có ý nghĩ như thế…