Ngày hôm sau Diệp Trạch Đào liền đến trường Đảng. Hắn không hề hỏi đến chuyện của huyện Thảo Hải.
Lúc này trong phòng làm việc của Bí Thư Thành ủy gồm: Hứa Phu Kiệt, Sở Tuyên, Triệu Diệc Hiền, Phương Thuận Chương bốn người cùng ngồi nghiên cứu công việc.
Hứa Phu Kiệt đã gọi bốn người bọn họ và phòng làm việc của mình
Nhìn bọn họ một lát. Hứa Phu Kiệt nói:
- Chuyện của Huyện Thảo Hải may mắn thay có xã Xuân Trúc làm điểm sáng nên chúng ta mới thoát khỏi liên lụy. Tuy nhiên qua chuyện này nhắc nhở chúng ta không thể khinh suất!
Sở Tuyên lên tiếng đồng ý:
- Bí thư Hứa nói không sai, nếu không phải có xã Xuân trúc là chỗ dựa thì Bí Thư Dương thật khó mà qua được cửa này.
Tận mắt chứng kiến sự phát triển của Thảo Hải, cái nhìn của Sở Tuyên đã có rất nhiều thay đổi .
Triệu Diệc Hiền nói:
- Huyện Thảo Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả Bí Thư Dương cũng bị liên lụy. Lần này nếu huyện Thảo Hải không tiến hành một cuộc điều chỉnh lớn thì không được.
Triệu Diệc Hiền hiểu rất rõ việc này, Bí thư huyện ủy Quách Xán phải là người có trách nhiệm với chuyện xảy ra lần này của huyện Thảo Hải. Tiếp theo, Phương Thuận Chương vì ủng hộ Ngũ Thúy Miêu mà cũng đã chết. Đây đúng là cơ hội để ông ta nhúng tay vào chuyện của huyện Thảo Hải.
Phương Thuận Chương không nói không rằng, hiện tại ông ta là người khó chịu nhất. Người mà ông hết lòng phục vụ là Ngũ Thúy Miêu đã chết, lại còn có một cái chết khiến người ta phải đỏ mặt. Cứ nghĩ đến Ngũ Thúy Miêu không chịu nghe lời mình, lại chạy đến cùng với Tôn Cương thì Phương Thuận Chương Liền hiểu rằng chức Trưởng ban tổ chức của mình khó mà được đảm bảo. Không biết mọi người sẽ nói gì sau lưng mình.
Hứa Phụ Kiệt nói:
- Hiện tại trước mắt chúng ta là một vấn đề lớn, làm sao để điều chỉnh hợp lý bộ máy tổ chức của huyện Thảo Hải. Một Phó Chủ tịch huyện, một Trưởng ban tổ chức đều đã chết. Trong tỉnh mọi người đều đang hướng sự chú ý vào chuyện này. Chúng ta phải nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này. Tôi nghĩ trước khi hội nghị thường vụ bắt đầu mấy người chúng ta cần nghiên cứu trước một chút
Sở Tuyên đưa mắt nhìn Hứu Phu Kiệt một cái rồi nói:
- Bí thư Hứa, lần này xảy ra chuyện như thế, dù sao cũng cần có người đứng ra chịu trách nhiệm. Cả bộ máy tổ chức của Huyện Thảo Hải xảy ra chuyện như thế tôi thấy Huyện ủy không thể thoát khỏi trách nhiệm này!
Nắm được cơ hội tốt như vậy trong tay Sở Tuyên không thể bỏ qua, lời nói của hắn có mục đích ám chỉ vấn đề của Quách Xán: những lời này vừa thốt ra nét mặt của Hứa Phu Kiện đã biến sắc. Đương nhiên là ông ta hiểu rõ Sở Tuyên ám chỉ ai. Nhằm rất mạnh vào việc Quách Xán sẽ buộc phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Triệu Diệc Hiền lúc này cũng lên tiếng:
- Không sai, trên tỉnh rất không hài lòng với những việc liên tiếp xảy ra gần đây của Huyện Thảo Hải. Lần trước, tôi lên tỉnh rất nhiều lãnh đạo trên tỉnh đều có cái nhìn thiếu thiện cảm với huyện ta, lần này lại xảy ra chuyện như thế này. Tuy là áp lực ở nhiều nơi đã giảm bớt. Nhưng vẫn phải xử lí một số người nếu không sẽ khó mà ăn nói.
Sở Tuyên và Triệu Diệc Hiền đều đã nói như vậy Hứa Phu Kiệt cũng đã rõ. Cái chết của Tôn Cương và Ngũ Thúy Miêu, Quách Xán nhất định phải có trách nhiệm. Tuy ông ta không vừa lòng với Quách Xán lắm nhưng nghĩ đến chuyện Quách Xán bị hạ bệ, phe cánh của bản thân ở Huyện Thảo Hải bị suy yếu đi thì Hứa Phụ Kiệt liền nhíu mày. Tự trong thâm tâm ông ta mà nói Quách Xán có bị kéo xuống thì ông ta cũng không có ý kiến nhưng quan trọng là phương hướng phát triển sau này của Thảo Hải khi Quách Xán bị kéo xuống. Hắn còn có thể hay không hiểu được: sự im lặng của bọn người Sở Tuyên. Bọn họ cũng đều hiểu suy nghĩ của Hứa Phu Kiện chỉ là đang chờ thái độ của ông ta .
Một hồi lâu sau, Hứa Phu Kiệt thầm thở dài một tiếng. Trước khi đi Bí Thư Dương từng dặn dò qua. Tuy là Tôn Tường Quân không nói gì, nhưng dù sao cũng phải làm chút gì đó để giải thích với ông ta, phải thay hẳn Quách Xán đi mới được:
- Tôi đồng ý với ý kiến của mọi người. thế này đi, đồng chí Quách Xán rõ ràng không còn phù hợp để đảm nhiệm chức vụ Bí thư huyện Thảo Hải nữa thế nên điều đồng chí ấy đến đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng ở thành phố là tốt hơn cả. Việc này anh Phương cứ suy nghĩ.
Phương Thuận Chương nói:
- Có hai nơi: một là cục Tài chính thành phố, còn một cục nữa là Cục Khoa học kỹ thuật thành phố, cả hai cục đều phù hợp.
Sở Tuyên hoảng sợ, hắn đương nhiên không thể để Quách Xán bước chân vào cục Tài chính, đó là địa bàn của hắn, liền nói:
- Như vậy đi, tôi thấy điều Quách Xán đến Cục Khoa học kỹ thuật thành phố là thích hợp hơn cả!
Hứa Phu Kiệt cười rồi nói:
- Việc này tạm gác sang một bên đã, đến lúc đó sẽ nói sau. Hiện tại nghiên cứu về bộ máy tổ chức của huyện Thảo Hải thì hay hơn!
Sở Tuyên vẫn chưa hết buồn bực, Hứa Phu Kiệt nói như vậy nói rõ ràng là muốn giữ lại một điểm tựa, muốn dùng việc này mặc cả với hắn. Phương Thuận Chương thật thâm hiểm, lúc này lại đem chuyện của cục Tài chính nói ra.
Khi nghĩ tới dụng ý trong lời nói của Phương Thuận Chương, Sở Tuyên hiểu ngay: Ngũ Thúy Miêu là người một phe với Phương Thuận Chương. Hiện tại, đã mất đi một Ngũ Thúy Miêu, Phương Thuận Chương không thể từ bỏ Huyện Thảo Hải. Phương Thuận Chương muốn dùng chuyện này trao đổi với gã. Nếu hắn ủng hộ Phương Thuận Chương thì cũng có nghĩ là gã tự ủng hộ mình trong chuyện này. Ngược lại, cũng có thể Phương Thuận Chương cùng Hứa Phu Kiện có cùng một hướng đi!
Triệu Diệc Hiền cũng nhìn ra nội tình trong chuyện này. Lần này huyện Thảo Hải xảy những chuyện như vậy. Hắn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, liền nói:
- Theo tôi thấy, việc điều chỉnh bộ máy tổ chức của huyện Thảo Hải cần phải làm nghiêm túc mới phải, không thể khinh suất!
Hứa Phu Kiệt nhìn về phía phương Thuận Chương nói:
- Anh Phương, anh phụ trách công việc tổ chức, ông nói trước đi!
Phương Thuận Chương liền nói:
- Với tình hình cán bộ hiện tại của Thảo Hải, có hai người có đủ điều kiện đảm đương: người đầu tiên là đương nhiệm Phó bí thư huyện ủy Bàng Huy, một người khác nữa là Trưởng ban thư ký huyện ủy Trần Tỏa Nguyên. Hai người này xét về cả nhân cách và kinh nghiệm đều có thể đáp ứng.
Phương Thuận Chương nói rất chính xác. Một số người khác ở huyện Thảo Hải tuy là đều có quan hệ tay trong. Nhưng xét về nhân cách cũng như kinh nghiệm đều còn rất nhiều khiếm khuyết.
Hứa Phu Kiệt nói:
- Đúng vậy, đây đích thật là một vấn đề, vốn dĩ người thích hợp nhất để chọn là đồng chí Diệp Trạch Đào!
Sở Tuyên từ sau khi đến xã Xuân Trúc đã thay đổi hẳn cách nhìn với Diệp Trạch Đào. Gã không những khen ngợi con người của Diệp Trạch Đào mà còn tìm hiểu, học hỏi con người này. Thật ra mà nói, Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn là người của Hứa Phu Kiệt chỉ là có quan hệ tốt mà thôi. Sở Tuyên càng tìm hiểu hắn càng hiểu rằng vị trí của Hứa Phu Kiệt cũng có rất nhiều sự giúp đỡ bên trong của Diệp Trạch Đào. Hiểu được những điều này, Sở Tuyên càng vừa lòng hơn về Diệp Trạch Đào.
Nghe Hứa Phu Kiệt nói vậy Sở Tuyên liền nói:
- Không sai, tôi cho rằng đồng chí Diệp Trạch Đào là một người rất cẩn thận, cũng có hiểu biết phần nào tình hình ở huyện. Hơn nữa, đồng chí Diệp Trạch Đào ở Huyện Thảo Hải cũng có một cơ số lớn quần chúng nhân dân ủng hộ. Thật đúng là một lựa chọn tốt!
Triệu Diệc Hiền nói:
- Đồng chí Phương Thuận Phương nói là một khía cạnh, nếu nói về nhân cách cũng như kinh nghiệm của đồng chí Diệp Trạch Đào thì còn nhiều khiếm khuyết. Về việc để đồng chí Diệp Trạch Đào nhậm chức thì đã là một đặc cách của Thành Ủy rồi. Nếu tiếp tục cất nhắc cậu ấy tôi e rằng việc này sẽ biến thành tiêu điểm tranh luận ở trong nước. Tôi cho rằng lần này chúng ta không nên động đến vị trí của cậu ấy nữa, Huyện Hải Thảo vốn đã rất rắc rối với cái chết của Tôn Cương và Ngũ Thúy Miêu. Lại tiếp tục đề bạt một người thiếu kinh nghiệm như vậy tôi e rằng Huyện Hải Thảo sẽ trở thành sự chú ý của khắp nơi, đến lúc đó sẽ rất bị động!
Triệu Diệc Hiện đã tỏ rõ quan điểm của mình.
Thấy mọi người còn trầm tư suy nghĩ, Triệu Diệc Hiền nói:
- Chúng ta cần phải nói về trình tự nhỉ ?
Lời nói này càng khẳng định việc đề bạt Diệp Trạch Đào đã là trái với thường lệ, làm việc mới được một năm mà đã lên chức phó Chủ tịch huyện. Việc này chưa từng có tiền lệ trong nước.
Phương Thuận Chương nói:
- Thật ra mà nói, công việc của đồng chí Diệp Trạch Đào thì ai cũng rõ, thành tích cũng vậy. Cho dù là trái với thông lệ đi nữa. Tôi tin rằng Tỉnh ủy sẽ không phản đối. Hơn nữa, lần này Bí thư Dương lại hết lời khen ngợi. Cậu ấy lại có được thành tích nổi bật như vậy nếu không cất nhắc thì cũng khó mà ăn nói!
Triệu Diệc Hiền nói:
- Một năm qua cũng đã có nhiều lần cất nhấc, lẽ nào không để ý đến ảnh hưởng?
Hứa Phu Kiệt thật ra đã muốn đề bạt Diệp Trạch Đào rất lâu rồi. Giờ lại tranh luận về tư cách và kinh nghiệm của Diệp Trạch Đào. Ông ta đã nhìn ra Triệu Diệc Hiền muốn dùng chuyện này cản trở sự thăng tiến của Diệp Trạch Đào.
Nghĩ đến Triệu Diệc Hiền là người từ trên trời Bắc Kinh rơi xuống, Hứa Phu Kiệt cảm thấy việc này có chút khó xử. Trầm tư suy nghĩ một chút rồi hắn nói:
- Thế này thì tốt rồi, về việc của Diệp Trạch Đào chúng ta hãy tạm gác lại đã, đợi sau khi có phương án giải quyết việc của những người khác, báo cáo lên Tỉnh, tham khảo ý kiến trên đó sau đó hãy đưa ra quyết định.
Sở Tuyên cũng chỉ còn cách im lặng đồng ý
Hứa Phu Kiệt nghĩ đến Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên đều ở phía mình. Trong lòng dù ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thêm hai người này cùng ủng hộ Diệp Trạch Đào thì huyện Thảo Hải vẫn là của mình.
- Tôi thấy Bàng Huy đảm nhận chức Bí thư, đồng chí Trần Tỏa Nguyên đảm nhận chức phó Bí thư như thế sẽ duy trì được sự ổn định của huyện Thảo Hải, mọi người nghĩ như thế nào?
- Bàng Huy có phải hơi yếu một chút?
Triệu Diệc Hiền hỏi.
Sắc mặt Hứa Phu Kiệt sầm xuống. Cái tay Triệu Diệc Hiền cũng tự cho rằng mình là từ trên trời Bắc Kinh rơi xuống thật, muốn gây chuyện gì đây?
- Hiện tại, huyện Thảo Hải cần có một cục diện ổn định lâu dài, cần có một Chủ Tịch huyện tài cán, những việc khác mới có thể phát triển theo
Hứa Phu Kiệt nói
Mọi người đều trầm tư suy nghĩ.
Sở Tuyên nói:
- Tôi thấy việc điều chỉnh ban lãnh đạo của Huyện Thảo Hải lần này, trên tỉnh có lẽ cũng có những suy xét khó nói. Chúng ta cứ lựa chọn rồi trên tỉnh không ưng, đến lúc đó sẽ rất khó.
Gã nói đều đúng cả, nhìn vào sự phát triển của huyện Thảo Hải hiện nay, mọi người đều hiểu rằng huyện này trong tương lai sẽ rất phát triển. Lí giải vì sao mấy người có quan hệ với tỉnh lại về huyện Thảo Hải nhận chức. Lần này việc tranh giành huyện Thảo Hải vẫn rất khốc liệt.
Có nên để Cao Vệ làm Chủ tịch huyện?
Hứa Phu Kiệt hỏi.
Hứa Phu Kiệt hỏi xong mọi người không ai lên tiếng. Cuối cùng Triệu Diệc Hiền lên tiếng:
- Anh Trần vừa nói về vấn đề nhân cách và kinh nghiệm, Cao Vệ là người mới được đề bạt lên thường vụ, anh ta cũng có vấn đề về nhân cách và kinh nghiệm!
- Bộ máy lãnh đạo của huyện Thảo Hải quá trẻ!
Hứa Phu Kiện lắc đầu nói.
Triệu Diệc Hiền nói:
- Tôi thấy vấn đề này là một nguyên nhân quan trọng tồn tại lâu nay. Một bộ máy lãnh đạo toàn những người trẻ tuổi khó mà duy trì được sự ổn định. Tôi cho rằng việc điều chỉnh ban lãnh đạo của huyện Thảo Hải cần cân nhắc vấn đề này, cần đặt những đồng chí có kinh nghiệm lên trên, huyện Thảo Hải không thể tiếp tục rối loạn nữa!
Cuộc họp diễn ra rất lâu mà vẫn không đưa ra được kết quả, mọi người đều cảm thấy rất đau đầu.
Hứa Phu Kiệt càng nghĩ càng đau đầu, nói:
- Thế này đi, mọi người cứ từ từ suy nghĩ, tôi cũng sẽ xin ý kiến trên tỉnh.
Cuộc họp kết thúc mà không có kết quả và mọi người ai đi đường người nấy!