Lên xe, Diệp Trạch Đào gọi một tiếng, kêu Tôn Dân Phú lên xe cùng, mỉm cười nói:
- Đều ghi lại hết rồi chứ?
Trông thấy có phóng viên của đài truyền hình huyện đến để thu nội dung, Diệp Trạch Đào hiểu đó chính là kết quả của Tôn Dân Phú đã sắp xếp.
- Tôi đã thông báo cho đài truyền hình huyện, bọn họ cũng rất coi trọng chuyện này.
Diệp Trạch Đào tán thưởng nhìn Tôn Dân Phú, trong lúc mình bận rộn đã quên không cho gọi người của đài truyền hình huyện đến, cũng may Tôn Dân Phú còn nhớ đến chuyện đó. Tôn Dân Phú đúng là một người rất được việc!
Từ sau khi Tôn Dân Phú đầu quân sang bên mình, đã một lòng một dạ trung thành. Người này rất có năng lực, cũng rất được việc. Diệp Trạch Đào cũng có ý muốn bồi dưỡng, đào tạo thêm. Lần này khi giới thiệu với Sở Tuyên sẽ nhấn mạnh việc tiến cử Tôn Dân Phú.
- Anh Tôn này, công tác tuyên truyền là một việc trọng đại của huyện ta, bước tiếp theo cần phải quan tâm nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu.
Sắc mặt Tôn Dân Phú bỗng hiện ra vẻ mừng rỡ.
Sự ám thị này của Diệp Trạch Đào quá rõ ràng rồi còn gì, bước tiếp theo rất có thể mình sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban tuyên giáo!
Đừng chỉ nhìn thấy đó chỉ là một Trưởng ban, Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy có thể được vào Ủy viên thường vụ, bản thân mình từ nay về sau có cơ hội để tiến vào tầng lớp trung tâm của huyện rồi!
- Chủ tịch huyện, tôi nghe theo ngài!
Lời nói này chất chứa nhiều sự cảm thán của Tôn Tân Phú, cuối cùng thì bản thân ông ta cũng đã có ngày mở mày mở mặt rồi!
Sau khi sự việc ở trường trung học huyện Nhất Trung xảy ra, các Ủy viên thường vụ huyện đã đến một phòng họp nhỏ của Huyện ủy để tiến hành cuộc họp.
Mọi người ai cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đối với việc Diệp Trạch Đào gióng trống khua chiêng ở trường trung học Nhất Trung, mọi người ai cũng có những ý kiến khác nhau.
Ngồi trong phòng họp nhỏ, Khương Chính Quyền cảm thấy bất an. Không ngờ trong huyện lại có kẻ âm thầm gây chuyện, nếu không phải là Diệp Trạch Đào đã phát hiện, truyện này lại phát tán mạnh trên mạng inte, thì đúng là sẽ vô cùng nguy hiểm!
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào cũng tiến vào phòng họp.
Trông thấy Diệp Trạch Đào tiến vào, Khương Chính Quyền liền vội vàng đứng dậy tiến lên bắt tay Diệp Trạch Đào, vừa bắt tay vừa hỏi:
- Thế nào rồi?
- Chắc không có việc gì đâu!
Lúc này Khương Chính Quyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ngồi xuống, Khương Chính Quyền nhìn về phía mọi người nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nếu như đồng chí Trạch Đào đã không thao tác linh hoạt, xử lý kịp thời thì huyện Thảo Hải của chúng ta sẽ lại một lần nữa đứng trước sóng gió. Sau đây, xin mời đồng chí Diệp Trạch Đào thông báo một lượt tình hình của toàn bộ sự việc.
Diệp Trạch Đào nhìn quanh một lượt, rồi nghiêm túc nói:
- Sự việc là như sau….
Diệp Trạch Đào liền kể lại chuyện vốn dĩ hắn muốn âm thầm đến trường trung học Nhất Trung để xem tình hình học sinh đến báo danh của học sinh xã Xuân Trúc, không ngờ lại phát hiện ra vấn đề, đặc biệt là sự xuất hiện của phóng viên báo và đài truyền hình.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào tường thuật lại sự việc, mọi người lúc này mới phát hiện sự việc không hề đơn giản, có kẻ đã rắp tâm muốn gây chuyện cho huyện Thảo Hải.
Lại nghĩ đến chuyện các phóng viên báo giới truyền thông đều đến, trong lòng mọi người đều cảm thấy bất an. Chắc chắn trên tỉnh đã có vị lãnh đạo nào đó cảm thấy không hài lòng về huyện Thảo Hải rồi, chuyện này quả là gay go!
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói tiếp:
- Tôi đã cho người của Phòng công an đi điều tra, thân phận của những người đến đây sẽ được làm sáng tỏ!
Lúc đó mọi người không biết nên nói gì cho phải phép, cuối cùng thì kẻ nào muốn hại huyện Thảo Hải nhỉ?
Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:
- Có một vài vấn đề cần phải điều tra. Thứ nhất, trong các cuộc họp lớn nhỏ của huyện ta đều đề cập đến vấn đề giáo dục, nên tôi tin chắc các vị lãnh đạo của trường trung học Nhất Trung không thể không biết đến điều đó. Nếu như đã biết rồi thì liệu ai dám cả gan làm chuyện như vậy? Đó là điều thứ nhất. Còn điều thứ hai, tại sao giới truyền thông trên tỉnh lại biết trường trung học Nhất Trung của huyện ta sẽ xảy ra chuyện đó mà lại đến đúng lúc và kịp thời đến vậy? Là ai đã thông báo cho bọn họ? Thứ ba, nếu bọn họ đến, tại sao lại không thông qua ban tuyên giáo của huyện chúng ta? Hoặc là bọn họ cố ý giấu diếm, hoặc là có ai đó đã tạo điều kiện cho họ?
Đúng vậy, quả thật chuyện này thật kỳ quái!
Khương Chính Quyền hừ một tiếng:
- Xem ra có kẻ thật sự rất hy vọng huyện Thảo Hải của chúng ta sẽ xảy ra chuyện. Tôi cho rằng chuyện này nhất định phải thành lập một tổ chuyên viên tinh nhuệ để tiến hành điều tra một cách chuyên nghiệp. Tôi không tin chuyện này không thể điều tra ra rõ ràng?
Ông ta rõ ràng đang rất nóng nảy.
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Chuyện này cũng may Chủ tịch huyện Diệp xuất hiện kịp thời và đúng lúc, giải quyết một cách có hiệu quả, nếu không quả thật không hiểu sẽ trở thành thế nào. Tôi cho rằng nên cho ghi chép tỉ mỉ lại toàn bộ sự việc, ban tuyên giáo sẽ trình báo cáo đó lên trên. Chỉ như vậy thì một số người mới không gây được chuyện nữa!
Tô Trung Toàn nói:
- Tôi cho rằng nên lập tức triển khai công tác điều tra. Đối với những phần tử cố tình bôi nhọ huyện Thảo Hải, phải trừng trị, xử lý nghiêm khắc, quyết không thể tha!
Lý Vĩnh Vệ cũng nói:
- Sự việc rõ ràng như vậy, lúc đó tôi cũng chú ý thấy có kẻ thật sự muốn làm một cuộn phim, tôi còn cho rằng đó là người ở đâu được mời đến nữa. Ha ha, tôi còn tưởng đó là những phóng viên mà Chủ tịch huyện mời đến nữa kia, không ngờ bên trong lại có nhiều nội tình đến như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà Chủ tịch huyện có thể chặt đứt được ý định của bọn họ, hóa giải tình thế nguy hiểm như vậy. Chủ tịch huyện thật sự rất tài giỏi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Sự việc thì huyện chúng ta đã kịp thời xử lý, chuyện này có lẽ không còn gây thêm rắc rối, phiền toái được nữa. Thông qua sự việc này, nó cũng cảnh tỉnh chúng ta một chuyện, đó là bất cứ trong hoàn cảnh nào, trong thời gian nào cũng đều nhất định phải đem quyết định của Huyện ủy đặt đúng chỗ. Phải tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra, giám sát, đôn đốc, quyết không thể trống đánh xuôi, kèn thổi ngược được. Ngoài ra, trách nhiệm của các bộ phận cũng phải được nâng cao, thực hiện đúng trọng trách tương ứng với cương vị của mình. Trong số chúng ta, có một vài đồng chí luôn có tư tưởng chủ quan, cho rằng mọi việc lúc nào cũng đã trong tầm kiểm soát!
Khương Chính Quyền gật đầu nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Diệp Trạch Đào, cần phải đẩy mạnh hơn nữa!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bước tiếp theo chính là chúng ta cần phải tiến hành tự thanh tra, kiểm tra. Chuyện này cần đến các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật và các đồng chí của ngành Công an đến phối hợp.
Rất nhanh, một tổ lãnh đạo do Liêu Hâm Diễm đứng đầu đã được lập nên ngay trong cuộc họp, tổ có trọng trách tiến hành công tác điều tra chuyện đó.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Diệp Trạch Đào đi vào văn phòng của Khương Chính Quyền nói:
- Bí thư Khương, chuyện của phía dưới tôi không tham dự nữa, xin Bí thư quan tâm nhiều hơn một chút!
Thở dài một tiếng, Khương Chính Quyền nói:
- Trạch Đào này, lúc nào huyện Thảo Hải cũng đứng trên đầu ngọn sóng, nói thật, tôi cũng đã làm đến sức cùng lực kiệt rồi. Muốn tìm một nơi thanh nhàn để nghỉ ngơi một chút!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ yếu là do chúng ta đã bỏ nhiều công sức để đi làm những công việc không liên quan đến công việc chính. Đó cũng là chuyện không có cách nào giải quyết cả!
Ra hiệu cho Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Khương Chính Quyền nói:
- Bí thư Thành ủy Sở hôm nay có gọi điện cho tôi, có thể tôi sẽ có sự điều chỉnh công tác!
Khi nói những lời này, sắc mặt của Khương Chính Quyền thay đổi liên tục.
Chắc hẳn Sở Tuyên đã bắt đầu ra tay rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Bất kể là ở đâu, đều là vì nhân dân phục vụ cả!
Khương Chính Quyền nói:
- Được nhìn thấy huyện Thảo Hải phát triển theo từng ngày, từng ngày, tôi cảm thấy không nỡ rời xa!
- Tôi cũng tin Bí thư Khương cũng hiểu, trong sự phát triển của huyện Thảo Hải cũng có một phần tâm huyết không nhỏ của Bí thư. Huyện Thảo Hải có được sự phát triển nhanh chóng như ngày hôm nay là kết quả của sự đoàn kết một lòng của quảng đại quần chúng và các cán bộ lãnh đạo của Huyện ủy huyện Thảo Hải.
Thành thật mà nói, Khương Chính Quyền cũng chưa từng gây phiền toái cho mình nên Diệp Trạch Đào cũng phần nào có thiện cảm với ông ta.
- Đi đi, Mộng Y chắc đang chờ cậu đó!
Sau một hồi cảm thán, Khương Chính Quyền bỗng cười lớn buông lời chọc ghẹo.
Diệp Trạch Đào cũng khẽ mỉm cười.
Tiễn Diệp Trạch Đào đi khỏi, Khương Chính Quyền châm điếu thuốc rồi lặng lẽ hút, nhìn về phía cửa lẩm bẩm một mình:
- Tiền đồ thật sáng lạn!
Toàn bộ tình hình Khương Chính Quyền hiểu rất rõ. Chuyện ngày hôm nay đương nhiên rõ ràng không phải là một chuyện hoàn toàn ngẫu nhiên. Ông ta phỏng đoán chuyện này chắc chắn phải được Lâm Bá Thành bày mưu tính kế cho mới được như thế, mà cũng chắc chắn là nhằm vào Diệp Trạch Đào. Cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại phát hiện ra, không những thế lại còn kịp thời giải quyết. Diệp Trạch Đào đúng là một nhân vật quá lợi hại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà cũng có thể nghĩ ra được một phương hướng giải quyết ổn thỏa đến như vậy, đã vạch trần ra được một thủ đoạn thâm hiểm, và cũng thể hiện được một trí tuệ cao thâm của Diệp Trạch Đào về phương diện chính trị.
Không thể lưu lại ở Thảo Hải được nữa rồi, các loại mũi tên ngầm có, trực diện có đều đang nhắm thẳng đến Diệp Trạch Đào. Mặc dù không nhằm vào mình, nhưng ai có thể biết một lúc nào đó mình sẽ bị liên lụy chứ?
Hôm nay, nếu như Diệp Trạch Đào không kịp thời hóa giải cục diện nguy hiểm đó thì một người như Chủ tịch huyện là Diệp Trạch Đào sẽ gặp nhiều phiền phức lớn. Còn bản thân mình thì sao, chẳng lẽ Bí thư thì sẽ không gặp phải phiền phức sao?
Lời nói của Sở Tuyên chính là một cơ hội tránh họa cho mình!
Diệp Trạch Đào lúc này cũng đã tiến vào trong văn phòng của mình, ngồi ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc lại một lần nữa. Hắn coi như đã yên tâm được một phần. Chuyện này chắc chắn là do Lâm Bá Thành có chủ ý, có thể ông ta không lộ diện, nhưng trong thời gian này mà gây chuyện một chút thì cũng có thể đả kích được mình!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn khẳng định chuyện này là do Lâm Bá Thành gây nên, cũng rất có thể là người khác lắm chứ. Thậm chí có khi là người họ Mạnh đứng ra cũng nên.
Nghĩ đến chuyện Lưu Phàm xảy ra chuyện một cách không rõ ràng, Diệp Trạch Đào cảm thấy phong ba bão táp đang đến gần.
Xem tình hình trên thành phố ra sao!
Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này không bình thường, phải nói cho Điền Lâm Hỉ nghe mới được. Chính vì thế hắn gọi điện cho Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ nghe xong, một lúc sau mới nói:
- Trạch Đào, chuyện này cậu xử lý rất tốt, chắc chắn có kẻ đã ra tay hành động rồi. Cậu phải biết, thế lực của Lưu gia hiện nay rất yếu. Mặc dù có cơ hội chuyển mình, nhưng nếu như người ở phía dưới xảy ra chuyện thì những người ở tầng lớp trên sẽ không chịu trách nhiệm. Đó chính là sự đấu đá của kẻ bên dưới, bên trên sẽ không nhúng tay vào.
Diệp Trạch Đào hiểu thêm chút nữa, ở dưới chắc sẽ lại có một cuộc đấu đá kịch liệt đây.
- Tôi hiểu rồi.
Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Chẳng phải cậu đang bị âm thầm sát hạch sao? Theo tôi thấy, lần này cậu đã tăng thêm điểm rồi đó. Chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà đã có thể giải sự tình một cách ổn thỏa. Đúng là quá được rồi đó!
Lại nói đến cuộc đối thoại giữa mình và Sở Tuyên, Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Đó là chuyện tốt, Sở Tuyên cũng là một nhân vật có chủ kiến. Đối với bố của gã chắc chắn trong lòng gã vẫn có chút oán hận. Lần này một số người cố tình điều gã đến thành phố Hắc Lan, gã cũng sẽ không hài lòng. Chuyện này cũng sẽ làm khó dễ lên trên, nhưng hiện giờ thì những người đó cũng vẫn sẽ nể mặt Sở Tuyên, bước tiến của cậu chắc cũng không có vấn đề gì lớn lắm!
Diệp Trạch Đào nghe thấy Điền Lâm Hỉ nói như vậy liền hiểu sự tiến bộ của mình đã đang đi vào quỹ đạo rồi.