Trong căn phòng họp của chính quyền xã, các cán bộ xã đều đã đến đầy đủ. Mọi người đang thảo luận về chuyện xây dựng lại trường trung học. Về việc xây dựng lại trường, đối với gia đình các cán bộ có con em đang phải đi học là một chuyện rất lớn. Mà chuyện họ thảo luận nhiều nhất đương nhiên là về cậu sinh viên Diệp Trạch Đào.
- Ôi! Nếu không có sự nỗ lực của Tiểu Diệp, trường xã ta không biết đến tháng nào năm nào mới có thể xây dựng được!
- Anh nói xem cái cậu Tiểu Diệp đó thật không tồi. Nghe lũ nhỏ nói rằng chúng đều rất thích cậu ấy.
- Tiểu Diệp là người rất có năng lực. Nếu không thì không thể nào kiếm được số tiền lớn như vậy!
- Các vị này, tôi luôn cảm thấy cậu thanh niên Tiểu Diệp này có suy nghĩ rất rộng. Biết đâu cậu ấy đến phụ trách công việc ở xã ta, lại làm xã ta phát triển nhanh hơn.
Trong khoảng thời gian gần đây, chuyện mà xã bàn luận nhiều nhất chính là về cậu thanh niên này. Thế nên mọi người lại càng khen ngợi hắn nhiều hơn.
- Nghe nói ở huyện lần này đã tiến hành điều chỉnh bộ máy xã?
- Tin này của cậu cũ rích rồi. Lần này Lão Ngưu bị giáng xuống một bậc. Diệp Trạch Đào sắp thăng chức rồi!
- Ông nói đồng chí Tiểu Diệp sắp thăng chức á? Không thể nào. Vừa mới ngồi vào cái ghế Phó chủ nhiệm còn chưa ấm chỗ mà!
- Thằng nhóc này, có gì mà không thể. Tiểu Diệp có chỗ nào không được chứ? Cậu giỏi thì đi làm mấy việc cậu ấy đã làm được đi tôi xem. Nếu như cậu có thể làm được mấy việc đó thì bố mày đây ủng hộ cậu đầu tiên luôn.
- Mẹ kiếp! Tôi nói Tiểu Diệp không được lúc nào?
Trong khi mọi người đang mải tranh cãi thì các thành viên Đảng ủy lần lượt ngồi xuống phía trước. Mặt ai cũng tỏ ra rất nghiêm trọng.
Rất nhanh sau đó, Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Ngũ Thúy Miêu bước vào cùng Lâm Dân Thư và Ôn Phương, theo sau là Ngưu Thường Thắng và Diệp Trạch Đào.
Ngồi ở chính giữa, Ngũ Thúy Miêu nhìn một lượt các cán bộ. Sau đó nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi trên bàn chủ tịch.
Chồng của Ngũ Thúy Miêu là một cục trưởng ở thành phố. Mặc dù có thể được gọi về thành phố, nhưng cô ta vẫn làm việc ở huyện Thảo Hải. Cô là một người phụ nữ rất có chí tiến thủ.
Nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Ngũ Thúy Miêu thực ra đang than thầm. Tốc độ thăng chức của cậu thanh niên thật sự quá nhanh. Vừa mới giao cho hắn vị trí Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính, giờ hắn lại thăng chức tiếp. Cương vị Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính thì khỏi phải bàn rồi! Đúng là vì người mà lập vị trí mà!
Mặc dù có suy nghĩ này nhưng Ngũ Thúy Miêu biết rõ một điều rằng người thanh niên này rất có năng lực. Bí thư Cao rất coi trọng hắn.
- Bắt đầu họp!
Lâm Dân Thư rõ ràng gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không được tốt. Thấy trong phòng họp nhộn nhạo liền lớn tiếng đập bàn nói.
Không khí trong phòng dần lắng xuống.
Lâm Dân Thư nhìn các cán bộ, nói:
- Hôm nay có Phó Trưởng ban Ngũ của Huyện ủy đến xã Thảo Hải. Chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh nào!
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên. Ngũ Thúy Miêu mỉm cười gật đầu với mọi người.
- Tiếp theo xin mời Phó Trưởng ban Ngũ lên truyền đạt lại văn kiện của Huyện ủy.
Lâm Dân Thư vốn đang muốn nói gì đó nhưng tâm trạng đang cực kì không tốt, liền dứt khoát mời Ngũ Thúy Miêu lên trực tiếp truyền đạt văn kiện.
Lâm Dân Thư vừa mới nghĩ tới người được bổ nhiệm hôm nay, trong lòng gã cực kì khó chịu. Trong cuộc họp lần trước gã vẫn còn đang chỉnh lại Diệp Trạch Đào, thế mà hôm nay hắn đã trở thành chủ nhiệm phòng Đảng chính. Thằng ranh này làm thế nào mà leo nhanh như vậy?
Ngũ Thúy Miêu khẽ mỉm cười, thoáng nhìn qua những người đang ngồi:
- Vậy thì được rồi, tôi xin tuyên bố quyết định của hội nghị thường vụ Huyện ủy.
Cầm lấy bản văn kiện đã được để trên mặt bàn của cô, Ngũ Thúy Miêu nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Qua nghiên cứu của hội nghị thường vụ huyện, quyết định tiến hành điều chỉnh bộ máy xã Xuân Trúc. Đồng chí Phương Quý Tài không còn đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã Xuân Trúc mà được huyện bổ nhiệm vào vị trí khác. Đồng chí Ngưu Thường Thắng đảm nhiệm vị trí Ủy viên Đảng ủy xã Xuân Trúc. Chủ tịch Hội đồng nhân dân – đồng chí Diệp Trạch Đào đảm nhiệm vị trí Ủy viên Đảng ủy xã Xuân Trúc và chủ nhiệm văn phòng Đảng chính.
Không khí trong phòng họp trở nên rất tĩnh lặng. Càng lúc càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía bàn chủ tịch, nơi Diệp Trạch Đào đang điềm tĩnh ngồi. Lúc này trên người Diệp Trạch Đào dường như bỗng chốc có một vầng hào quanh bao quanh. Tất cả mọi người không còn thấy hình ảnh một cậu thanh niên trẻ tuổi nữa, mà thay vào đó là hình ảnh của một vị lãnh đạo xã.
Hiện tại ngồi ở bàn chủ tịch, người hưng phấn nhất lại là Ngưu Thường Thắng. Gã nhớ mãi những lời Bàng Huy lúc tới nói chuyện với gã nói. Cũng không biết Bàng Huy có ý đồ gì mà lúc nói chuyện có nói bóng gió rằng, vị trí chủ tịch Hội đồng nhân dân là do Cao Chấn Sơn hỏi ý kiến Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào cũng đã hết lòng tiến cử.
Biết được tin như vậy, Ngưu Thường Thắng có cảm giác rất vui. Những ấn tượng không tốt còn tồn tại trong lòng gã dường như bỗng chốc hoàn toàn biến mất.
Để có thể lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính thì Ngưu Thường Thắng phải có không ít mối quan hệ ở huyện. Trưởng ban thư ký Huyện ủy Trần Tỏa Nguyên chính là hậu thuẫn của gã. Sau cuộc nói chuyện, Ngưu Thường Thắng cũng tới nhà Trần Tỏa Nguyên. Kết quả là tình hình hiện nay và những gì Bàng Huy nói hoàn toàn giống nhau.
Trần Tỏa Nguyên nói nhiều hơn Bàng Huy. Trong cuộc nói chuyện, Trần Tỏa Nguyên cũng có nói bóng gió rằng công việc sau này cần phải phối hợp tốt với công việc của Diệp Trạch Đào.
Lời nói bóng gió này khiến Ngưu Thường Thắng giật nảy mình. Trần Tỏa Nguyên không hề nói phải phối hợp công việc với Lâm Dân Thư và Ôn Phương, mà là phối hợp công việc với Diệp Trạch Đào. Điều đó đủ để nói lên được tầm quan trọng của Diệp Trạch Đào.
Ngũ Thúy Miêu nhanh chóng tuyên bố quyết định bổ nhiệm của hội nghị thường vụ Huyện ủy, ngoài ra còn nói thêm một số yêu cầu công việc. Sau đó đến lượt Lâm Dân Thư lên phát biểu.
- Thưa các đồng chí, Huyện ủy căn cứ vào tình hình của xã Xuân Trúc mới tiến hành điều chỉnh lại một chút. Điều đó có thể thấy rằng Huyện ủy rất coi trọng công việc của xã chúng ta. Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của Huyện ủy. Toàn thể các cán bộ xã nhất định sẽ đoàn kết lại làm thật tốt công việc của xã Xuân Trúc. Huyện ủy bổ nhiệm đồng chí Tiểu Diệp vào vị trí Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính. Điều đó là muốn đẩy mạnh việc trẻ hóa bộ máy cán bộ huyện. Mọi người cũng đều phải ủng hộ công việc của Tiểu Diệp.
Nghe được lời này của Dân Thư, Ngũ Thúy Miêu nhíu mày lại. Xem ra tâm tính của tên Lâm Dân Thư này vẫn còn chưa được ngay thẳng!
Ôn Phương cũng cười. Xem ra Lâm Dân Thư vẫn chưa hiểu rõ năng lực của Diệp Trạch Đào, vẫn luôn miệng gọi là “Tiểu Diệp”. Hay là các cán bộ xã trước mặt Diệp Trạch Đào đều gọi như vậy? Rõ ràng không hề coi Diệp Trạch Đào là thành viên Đảng ủy mà!
Ánh mắt lướt qua chỗ Diệp Trạch Đào, thái độ của Ôn Phương lúc này cũng sớm đã có sự thay đổi lớn. Bản thân cô vẫn giữ được vị trí hiện nay, cũng không hề có biến động gì, xem ra Diệp Trạch Đào đã nói giúp cho cô với Cao Chấn Sơn. Nếu không thì vì sao trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, có một vài ủy viên thường vụ đã đề nghị điều chỉnh lại vị trí của cô, kết quả là Cao Chấn Sơn lại gạt bỏ ý kiến đó.
Lại nhớ đến trong cuộc họp đó, lúc nhắc đến chuyện của cô, Thôi Vĩnh Chí không hề nói giúp cô lời nào. Ôn Phương liền cảm thấy như mình như một con thuyền nhỏ bé giữa biển cả, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm lật thuyền.
Từ chuyện xảy ra với Thịnh Chính Phong, ở huyện có một vài nhân viên quen biết với cô, cứ hễ nhìn thấy cô liền trốn đi như trốn một con mãnh thú. Điều đó đủ để cho thấy rõ được vấn đề này.
Lén than lên một tiếng, Ôn Phương thầm nghĩ. Muốn bước tốt bước tiếp theo, không biết chừng còn phải cầu cạnh sự che chở của Diệp Trạch Đào.
Thái độ của Lâm Dân Thư đã như vậy rồi thì bản thân mình phải ủng hộ công việc của Diệp Trạch Đào hơn nữa. Phải tận dụng hết khả năng thể hiện thiện ý của mình với Diệp Trạch Đào. Mình tin Diệp Trạch Đào sẽ còn phát triển mạnh hơn nữa. Đến lúc đó có khi lại trở thành hậu thuẫn của mình.
Ôn Phương cũng là một người có sự suy nghĩ trù tính. Việc này cũng đã nghĩ thông rồi.
Sau khi Lâm Dân Thư nói xong, Ôn Phương biết mình cũng nên lên phát biểu vài lời. Vẻ mặt tỏ ra rất uy nghiêm, nói:
- Vừa rồi Phó Trưởng ban Ngũ và Bí thư Lâm đều đã phát biểu không ít. Tôi chỉ muốn nói một vài lời như thế này. Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định này của huyện. Đồng chí Ngưu Thường Thắng thì tôi không nói làm gì nữa. Tôi tin tất cả mọi người đều thấy rõ năng lực của anh ấy, đồng chí đó rất giỏi. Tôi nghĩ nhiều đến đồng chí Diệp Trạch Đào. Đồng chí Diệp Trạch Đào là một cán bộ xuất sắc. Huyện ủy bổ nhiệm một đồng chí xuất sắc như vậy vào vị trí chủ nhiệm văn phòng Đảng chính xã. Tôi tin đây là sự ủng hộ rất lớn trong công việc của xã Xuân Trúc. Mọi người cũng đều đã thấy được những thành tích mà đồng chí Diệp Trạch Đào đạt được. Chính quyền xã sẽ còn phải học tập và phát huy ưu điểm này của đồng chí Diệp Trạch Đào, ủng hộ hết mình công việc của đồng chí Diệp Trạch Đào.
Ôn Phương nói toàn là lời khen ngợi Diệp Trạch Đào. Và lại càng thể hiện rõ thái độ rằng chính quyền xã sẽ dốc hết sức ủng hộ hắn.
Diệp Trạch Đào ngồi đó chăm chú nghe mọi người nói. Mỗi một thành viên Đảng ủy đều thể hiện thái độ trong cuộc họp này. Hắn cũng nhận ra sự khác biệt trong biểu hiện của Lâm Dân Thư và Ôn Phương. Trong lòng cười thầm, Lâm Dân Thư kia thật không biết thời thế. Vào lúc này rồi mà vẫn không thấy được cục diện.
Đầu tiên là Ngưu Thường Thắng bày tỏ thái độ. Lời gã nói nhiều, lại càng cho thấy rằng Huyện ủy làm gã cảm kích về việc bổ nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân đoàn Chủ tịch, tỏ ra cần phải cố gắng làm việc.
Chỉ cần Huyện ủy có ý, Hội đồng nhân dân cũng là vấn đề về trình tự.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu cũng nói gì đó đi!
Thấy Ngưu Thường Thắng đã nói xong, Ngũ Thường Miêu tỏ ra thân thiết, mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn một lượt các cán bộ rồi đứng dậy, hướng về phía các cán bộ cúi đầu chào, sau đó mới ngồi xuống.
Biểu hiện bên ngoài hoàn toàn một vẻ điềm tĩnh.
- Thưa các đồng chí! Thật ra mà nói, Huyện ủy xem xét bổ nhiệm tôi làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính xã Xuân Trúc, việc này đối với tôi là một áp lực cũng là một động lực. Tôi sẽ không nói lời đao to búa lớn, cũng không muốn nói lời đao to búa lớn. Tôi chỉ muốn nói một điều này. Tôi sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh rằng tôi thật lòng vì nhân dân phục vụ. Dự án xây dựng lại trường trung học là bước đầu tiên. Bước tiếp theo là mở rộng kỹ thuật gieo trồng nấm linh chi lấy giống từ Mĩ. Chuyện này tôi đã đàm phán với một doanh nghiệp. Sẽ đem kĩ thuật đưa đến một vài nơi nghèo khó nhất, làm cho những thôn dân nghèo khó đó sung túc hơn. Tôi luôn muốn làm chuyện này. Tôi tin chắc chỉ cần chúng ta kiên định làm chuyện đó. Thật lòng nghĩ cho dân chúng thì bất cứ khó khăn nào cũng không làm khó được chúng ta.
Không ai bảo ai, cả phòng hội nghị vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất.
Các cán bộ ai ai cũng hiểu được rằng, từ lời nói của Diệp Trạch Đào cho thấy người thanh niên kia thật lòng muốn giúp người dân phát triển. Đấy mới là người cán bộ mà xã cần.
Tràng vỗ tay kéo dài không dứt. Chuyện Diệp Trạch Đào cứu lũ nhỏ, chuyện Diệp Trạch Đào bỏ tiền ra mua chăn cho lũ nhỏ, rồi cả chuyện Diệp Trạch Đào thực hiện được chuyện xây dựng lại trường học. Bây giờ lại nghe được Diệp Trạch Đào lặng lẽ đi làm thêm được một chuyện khác. Mọi người chỉ biết dùng tiếng vỗ tay để thể hiện sự tín nhiệm của họ đối với hắn.