Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 333: Chương 333: Tình thế đang bắt đầu thay đổi.




Ở đây vừa đuổi Ngô Hiểu Bình đi, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu gọi tới.

Diệp Trạch Đào lúc này tâm tính quả là không tồi, Ngô Hiểu Bình không ngờ lại là người như vậy. Hắn thật sự không biết có được một người như vậy, có thể dùng làm người xung kích tiên phong không, quả là một chuyện khiến người khác vui mừng.

Khi nhận được điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng sửng sốt, người phụ nữ này thường nửa đêm canh ba gọi điện thoại đến quấy rầy. Hôm nay thật sự là kì lạ, lúc này điện thoại đã gọi đến, rốt cuộc là chuyện gì đây?

- Cô ban ngày không ngủ được à?

Diệp Trạch Đào nói đùa.

Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười, nói:

- Ai quy định tôi ban ngày ngủ, buổi tối không ngủ ?

Diệp Trạch Đào nói:

- Cảm thấy cô buổi tối thể lực dồi dào hơn bất cứ lúc nào!

Trịnh Tiểu Nhu lại mỉm cười.

Cười xong, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Trạch Đào, nói chuyện này đi, là thế này, Trịnh gia có một người thân thích đến Ủy ban Kỷ luật Ninh Hải các anh tạm giữ chức Phó giám đốc sở .

Diệp Trạch Đào đầy nghi ngờ nói:

- Nhà các cô?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Đúng vậy, con trai của chị mẹ tôi.

Diệp Trạch Đào liền cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:

- Tôi nói đại thể cho anh nghe một chút, chúng tôi đều gọi người này là anh, tên Lưu Bân, đừng nghe thấy họ Lưu lại cho rằng là nhà Mộng Y, tôi nói anh nghe, nhà Lưu Bân cũng là gia đình có bề thế, gần đây dựa vào lão gia nhà họ lên chức, nhà Lưu Bân ở Bắc Kinh cũng đã tạo dựng được một thương hiệu.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Trịnh gia các người cũng thật hùng mạnh thật, mạng lưới quan hệ quá lớn đi!

Trịnh Tiểu Nhu liền cười, nói:

- Chuyện! Tôi nói cho anh nghe, lão gia nhà Lưu Bân rất cao, hiện giờ là Bí thư Tỉnh ủy Nam Điền, lần này Lưu Bân tạm xuống giữ chức ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đến tỉnh các anh thị uy, thằng ranh này không tồi, chỉ có chút phóng túng thôi, anh đừng học thói xấu của anh ta đấy!

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, nói:

- Liên quan gì tới tôi?

Diệp Trạch Đào nghe ra, Trịnh Tiểu Nhu gọi người anh kia, kỳ thật cũng không có ý tôn trọng, cảm thấy dáng vẻ hai người này chung sống rất hòa thuận.

Diệp Trạch Đào nghĩ một điểm quan trọng, trong lòng nhất động nói:

- Ở tỉnh đã có hành động rồi?

Trịnh Tiểu Nhu liền thở dài:

- Trong đầu anh nghĩ thế nào, chuyện này anh cũng hiểu rồi chứ! Anh nghĩ sao?

Diệp Trạch Đào lập tức có hứng thú, nói:

- Ninh Hải vẫn tạt nước không lọt đến, dù có là người từ Bắc Kinh đến cũng không dễ thâm nhập vào. Đây là địa bàn nhà họ Mạnh, hiện nay nhà họ Lưu dễ dàng đến như vậy, chắc chắn là nhà họ Mạnh không trụ vững được rồi, làm không tốt Dương Hiên phải điều đi!

Dương Hiên sẽ không đi, điều này thì anh yên tâm, chỉ có điều nhà họ Mạnh ở trong Bắc Kinh có vài lần tranh giành thất bại, bất đắc dĩ đành phải nhượng bộ một chút lợi ích. Lần này tỉnh Ninh Hải sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy, mục đích là chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới, sẽ động đến vài hội nghị thường vụ!

Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới Hô Diên Ngạo Bác, ông ta được tôn là hậu thuẫn hùng mạnh của hắn, cũng không biết tình hình ông ta sẽ thế nào, lại hỏi:

- Bí thư Hô Diên có định hướng gì?

- Nghe đâu điều về Bắc Kinh rồi!

Diệp Trạch Đào chấn động tâm thần, đây phải chăng là thăng chức !

- Trạch Đào, anh đừng lo những việc này, tình hình ở tỉnh bây giờ đang phức tạp. Sau khi nhà họ Mạnh yếu thế, lực lượng của các nơi đều sẽ tiến hành tranh đoạt Ninh Hải, áp lực của Dương Hiên sẽ tăng thêm một bậc, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sau này. Tuy nhiên, với anh mà nói không hề bị uy hiếp quá lớn. Hiện giờ rất nhiều người đều đã biết quan hệ giữa anh và Điền Lâm Hỉ, ông ấy ấy rất bảo vệ anh!

Diệp Trạch Đào nói:

- Trịnh gia các người muốn đến Ninh Hải để gây chuyện sao?

- Nói khó nghe như vậy để làm gì, là cùng phát triển! Thế nhưng, Lưu Bân đến là để đánh bóng, không có ý đồ quá lớn, chỉ cần anh ta không xảy ra chuyện là được. Đúng rồi, anh ở Ninh Hải, phải chiếu cố Lưu Bân một chút, đừng để anh ta không quen biết ai lại xảy ra chuyện!

Diệp Trạch Đào liền cười, nói:

- Cô cũng quá nể mặt tôi rồi, tôi chỉ là một Chủ tịch huyện nho nhỏ, anh ta là Phó giám đốc sở!

Trịnh Tiểu Nhu cũng cười nói:

- Anh có biết hiện nay cái vòng tròn của anh trong phạm vi Bắc Kinh cũng rất nổi tiếng, gọi là “sát thủ con ông cháu cha” gì đó đấy!

Sát thủ con ông cháu cha!

Phải dựa vào!

Diệp Trạch Đào không nói gì, biệt hiệu này cũng thật khiến người ta không nói được lời nào .

Trịnh Tiểu Nhu liền cất tiếng cười to đứng lên, nói:

- Thế nào, anh biệt hiệu này khá mạnh mẽ đó chứ!

- Đúng rồi, Lưu Bân sẽ liên lạc với anh, anh ta thực sự rất tò mò về anh.

Trịnh Tiểu Nhu nói thêm.

Diệp Trạch Đào cũng có đánh giá mới về thế lực của Trịnh gia, chẳng trách Lưu gia đoán rằng Trịnh Tiểu Nhu đã xảy ra quan hệ với mình cũng không dám làm gì Trịnh Tiểu Nhu, nguyên nhân là Trịnh gia kia có quan hệ rắc rối khó gỡ!

Gọi xong cú điện thoại này, Diệp Trạch Đào chỉ biết việc Hứa Phu Kiệt rời đi đã được lên kế hoạch. Theo tình hình trên tỉnh có thay đổi, lại thêm Hứa Phu Kiệt rời thành, rốt cuộc bản thân phải đối mặt với tất cả thế nào đây?

Mới thoải mái vài ngày, xem ra lại đau đầu rồi !

Diệp Trạch Đào rất nhanh ném những ý nghĩ ấy sang một bên, hiện giờ việc phải suy nghĩ vẫn là điều chỉnh cán bộ nhân viên.

Ngồi ở đó uống một ngụm nước trà, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến tình cảnh của Huyện ủy ủy viên thường vụ.

Hiện tại bản thân mình thêm Ôn Phương, Trần Tỏa Nguyên, Quách Văn Long, đây là bốn phiếu chắc chắn, trận địa này phải củng cố mới được.

Vì Phương Thuận Chương, cũng có thể lôi kéo Trưởng ban thư ký Quản Ngọc Quý về phía mình. Vẫn còn Liêu Hân Diễm, gã ta gần đây tiếp cận gần lại với mình, có thể hình thành quan hệ đồng minh. Nếu vận dụng tốt, sáu vé có thể nằm trong tay, làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.

Những phiếu này có thể tranh thủ được, có điều, vẫn phải tăng cường quan hệ một chút mới được.

Đang nghĩ đến chuyện này, Hứa Phu Kiệt gọi điện đến.

- Trạch Đào, là thế này, cậu đến thành phố một chuyến, tôi có một số việc muốn nói với cậu.

Nhận được một chiếc điện thoại như vậy, Diệp Trạch Đào liền có ý nghĩ, Hứa Phu Kiệt gọi điện thoại cho mình vào lúc này, rốt cuộc là có mục đích gì?

- Bí thư Hứa, tôi lập tức đến thành phố ngay.

Trạch Đào không nói hai lời, lập tức đến thành phố.

Hứa Phu Kiệt ừ một tiếng, nói:

- Tốt lắm, tới rồi gọi điện cho Minh Trung.

Diệp Trạch Đào gọi Bàng Phí Vũ đến, yêu cầu gã lập tức chuẩn bị xe.

Người lái xe là một quân nhân đặc chủng được Tôn Dân Phú tuyển chọn cho Diệp Trạch Đào, người này nói không nhiều lắm, kỹ thuật điều khiển xe cũng không tồi, tên là Tư Đồ vũ.

Bàng Phí Vũ không biết Diệp Trạch Đào đến thành phố làm gì mà gấp như vậy, đây là lần đầu tiên anh xuất hành cùng Diệp Trạch Đào như thế này, anh ta hiểu, điều này có nghĩa là Diệp Trạch Đào bắt đầu tín nhiệm mình. Ngồi trước hàng lái, dường như có chút căng thẳng.

Diệp Trạch Đào không nói gì, ngồi trên xe nhắm mắt nghĩ đến tình cảnh Hứa Phu Kiệt sau khi rời thành phố, Bí thư Thành ủy kia sẽ là người như thế nào?

Khi xe chạy đến ngoại ô thành phố, Diệp Trạch Đào đã gọi được điện thoại cho Cố Minh Trung.

Biểu hiện của Cố Minh Trung dường như có chút cung kính hơn bình thường.

- Chủ tịch huyện Diệp, Bí thư Hứa đã chờ từ sớm.

Cố Minh Trung nói địa chỉ.

Cũng không phải văn phòng của Hứa Phu Kiệt.

Khi xe chạy đến một chỗ, Cố Minh Trung đã chờ ở đó.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã đến, Cố Minh Trung liền lên trước đón, nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Hứa chờ ở trên, anh lên đi, tôi đi sắp xếp cho hai người.

Diệp Trạch Đào hỏi phòng rồi bước lên.

Khi Diệp Trạch Đào gõ cửa đi vào Hứa Phu Kiệt đang say sưa nhìn một bức tranh treo trên tường.

Chỉ vào chiếc ghế dựa kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống.

Có lẽ đã dặn dò trước nên những nhân viên phục vụ không có ai bước vào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Hứa, ngài phải điều đi rồi?

Bởi vì hai người đều biết việc này, Diệp Trạch Đào liền hỏi.

Hứa Phu Kiệt cũng biết những nguồn tin tức của Diệp Trạch Đào khá nhiều, liền khẽ gật đầu nói:

- Tôi phải mau chóng rời khỏi Ninh Hải! Có chút không nỡ xa anh!

Diệp Trạch Đào cũng không nói gì hơn.

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt nói:

- Đồng chí Sở Tuyên lên chức bí thư, đồng chí Triệu Diệc Hiền đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, đồng chí Phương Thuận Chương giữ chức Phó bí thư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ là Ninh Quân.

Hứa Phu Kiệt trực tiếp nói ra bộ máy nhân viên mới.

Diệp Trạch Đào nghe thấy Phương Thuận Chương không chỉ bị hạ, mà còn lên chức Phó bí thư, có đôi chút ngạc nhiên.

- Trưởng ban Phương lên chức Phó bí thư sao?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Bí thư Hứa liền mỉm cười nói:

- Việc này anh hỏi sư phụ mình được rồi!

Diệp Trạch Đào giờ mới hiểu ra, người hành động việc này vẫn là thầy của mình. Nghĩ đến ông Điền vô thanh vô tức khi để Phương Thuận Chương lên chức thành Phó bí thư, đối với dụng ý của ông Điền cũng hiểu được trước kia Phương Thuận Chương không hề có hậu phương vững chắc. Từ sau khi được mình cứu sống, hẳn là ông Điền đã chiêu nạp gã. Ông Điền chắc cũng nhân cơ hội giúp gã một phen như vậy, Phương Thuận Chương sau này sẽ trở thành một trong những hẫu thuẫn của mình ở thành phố. Điều này đối với cục diện thay đổi chính trị của Hắc Lan đã có tác dụng tốt.

Hứa Phu Kiệt trước khi đi đã tự mình đến giải thích về sự thay đổi của thành phố, đây là ý đồ của những kẻ lấy lòng. Ông ta lần này đến tỉnh khác nhận chức Bí thư Thành ủy, chủ yếu vẫn là hành động của Điền Lâm Hỉ, hay nói cách khác, hiện giờ Hứa Phu Kiệt cũng là một người của ông Điền.

Ninh Quân đến thành phố Hắc Lan đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ!

Đây là việc Diệp Trạch Đào không ngờ đến, đây đối với Diệp Trạch Đào mà nói lại là một việc tốt.

Có Phương Thuận Chương và Ninh Quân trong thành phố, bản thân lại có được hai sự hỗ trợ lớn, tình thế nguy cấp sau khi Hứa Phu Kiệt đi khỏi đã có cải thiện rất lớn.

- Bí thư Hứa, bước tiếp theo tôi nên làm như thế nào?

Đây là một cách thể hiện khách khí và đầy tôn kính của Diệp Trạch Đào, thật ra hắn hoàn toàn không cần thiết phải nói ra những lời này.

Vẻ mặt tươi cười của Hứa Phu Kiệt liền lộ ra, ông ta rất hài lòng với thái độ này của Diệp Trạch Đào. Tay Diệp Trạch Đào này không hề vì có hậu phương mà đi xem thường mình!

Nếu gọi Diệp Trạch Đào tới rồi, Hứa Phu Kiệt muốn có ý có bước tiến trong quan hệ thân thiết với Diệp Trạch Đào. Nói một chút ý nghĩa xuất phát từ trong lòng, ông ta biết tình hình của mình, hiện giờ phải dựa vào Điền Lâm Hỉ rồi, mà người mà Điền Lâm Hỉ tín nhiệm nhất lại chính là Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, hôm nay chúng ta nói chuyện không phải với quan hệ cấp trên cấp dưới. Tôi là người phải ra đi, chúng ta vẫn lấy quan hệ cá nhân trò chuyện với nhau thì tốt hơn. Thật sự là, quan hệ giữa hai chúng ta vẫn luôn là quan hệ bằng hữu!

Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Hứa luôn quan tâm đến sự trưởng thành của tôi, chuyện này tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Hứa Phu Kiệt hơi hơi gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ tình hình khi cậu mới đến Đoàn thanh niên Tỉnh ủy gặp tôi. Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng con người cậu rất năng động, nhất định có thể làm nên đại sự. Quả nhiên không lâu sau, xã Xuân Trúc đã có chuyển biến lớn, cậu chỉ cần đi theo con đường hiện giờ, tôi tin chắc cậu có thể đi xa hơn nữa!

Đây là những lời Hứa Phu Kiệt chưa bao giờ nói trước mặt Diệp Trạch Đào, nói đến nỗi làm Diệp Trạch Đào cũng có chút cảm động.

- Trạch Đào, năng lực của cậu rất cao, mọi người đều biết điều này. Bước tiếp theo trong thành phố sẽ có chút thay đổi, đến lúc đó sẽ xuất hiện một loạt các chế ước, quy định đối với cậu, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lí mới được!

Lời nói này có chút ý nghĩa xuất phát từ nội tâm.

Hứa Phu Kiệt nói cũng rõ ràng. Khi ông ta còn ở vị trí của Bí thư, mọi người sẽ không dám nhiều lời về chuyện ở Thảo Hải. Thế nhưng, cùng với sự ra đi của ông ta, mọi người cũng đã xuất hiện việc tranh giành Thảo Hải, đến lúc đó thì mức độ khó khăn trong công việc của Diệp Trạch Đào sẽ tăng lên rất nhiều.

Nghĩ tới Cố Minh Trung, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Thư ký Cố đi cùng với ngài sao?

Khẽ gật đầu, Hứa Phu Kiệt nói:

- Không sai, lần này tôi muốn dẫn anh ta đi trước.

Xem ra Hứa Phu Kiệt làm việc rất rõ ràng .

Dáng vẻ của Hứa Phu Kiệt rất thân thiết, không ngừng trao đổi với Diệp Trạch Đào về một số kế sách về đạo làm quan. Dáng vẻ này hôm nay còn có chút giống một cuộc nói chuyện chân thành giữa hai huynh đệ, mọi người nói chuyện đến khuya.

Rời khỏi nơi này, Cố Minh Trung sớm đã tiến hành sắp xếp một chút cho bọn họ.

Cố Minh Trung theo Diệp Trạch Đào vào phòng .

Sau khi ngồi xuống , Cố Minh Trung thở dài:

- Trạch Đào, lần này tôi cùng Bí thư Hứa phải ra đi rồi, tôi là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đây. Sau này phải nhờ anh chiếu cố thêm mới được!

Khi Diệp Trạch Đào cũng biết khi Cố Minh Trung còn ở, mọi người đã không coi người nhà của gã ra gì. Nay gã đi rồi, tình hình tất nhiên là thay đổi, liền nói:

- Có việc gì cần tôi giúp, anh cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức!

Có lời hứa này của Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung nhẹ lòng đi đôi chút, nói:

- Tôi có một người em, vừa mới đi làm, người rất xinh, có tôi che chở còn được, sợ là khi tôi đi rồi, con bé lại có chuyện, em tôi tên Lỗ Nghệ Hương, tôi kêu cô ấy tới tìm anh!

Diệp Trạch Đào nghĩ thầm mình chỉ là một người trong huyện, Cố Minh Trung này thật coi trọng mình rồi!

Nghĩ đến nay Cố Minh Trung đối với mình cũng không tồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy nên giúp vẫn phải giúp, liền hỏi:

- Cô ấy ở bộ phận nào?

- Cô ấy tốt nghiệp trương cảnh sát, đang công tác trong cục Công an.

Diệp Trạch Đào nói:

- Được, có việc gì bảo cô ấy đến tìm tôi.

Diệp Trạch Đào nghe thấy cục Công an, liền nghĩ tới sức ảnh hưởng của ông Điền trong quân đội, trong bụng đang nghĩ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cố Minh Trung nói:

- Chỉ còn có vài ngày là Bí thư Hứa đi, như thế này, ngày mai ngày kia tôi gọi vài người tới, mọi người ngồi lại, bọn họ rất kính nể ông Điền!

Diệp Trạch Đào liền hiểu, Cố Minh Trung có thể đã nghe theo chỉ thị của Hứa Phu Kiệt, đưa một số người của họ Hứa đến để giao phó cho mình đây.

Tuy rằng mình chỉ là một Chủ tịch huyện, nhưng lời Cố Minh Trung nói rất có thâm ý, mọi người đều kính nể ông Điền, bản thân có thể gây ra một tác dụng ghê gớm.

Cứ coi như là một chuyến thu hoạch đi!

Diệp Trạch Đào từ lâu đã muốn tiến thêm một bước mở rộng tầm ảnh hưởng của mình lên đến thành phố. Đây cũng là một cơ hội, có thể vận dụng tốt một chút, chưa biết chừng những nhân viên này sẽ có trợ lực rất lớn đến sự phát triển của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.