Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 275: Chương 275: Tôn Cương lại quay về




Đúng vào lúc Diệp Trạch Đào bận rộn với công việc xây dựng xã Xuân Trúc, thì Tôn Cương mất tích mấy hôm nay lại sắp quay về, lần quay về này chắc anh ta có thanh thế nhất định, khi quay về tỉnh Ninh Hải thì gây ra một sự ảnh hưởng rất lớn, đoàn khảo sát gồm mấy chục người của tập đoàn Phi Tiêu – công ty sản xuất ô tô lớn nhất Trung Quốc và công ty sản xuất ô tô Wall của Đức cũng đang rầm rộ về tỉnh Ninh Hải.

Rất có thể là người nhà họ Tôn thấy Tôn Cương yếu thế nên muốn nhân chuyện này tạo thêm danh thế cho anh ta, lần này muốn xây dựng nhà máy sản xuất ô tô liên doanh tại xã Xuân Trúc.

Tôn Cương lần này về đã mang đến một dự án cực lớn cho nên vẫn chưa về đến huyện Thảo Hải một số phương tiện thông tin đại chúng đã đưa tin, đặc biệt là cũng đã bắt đầu có một số hiện tượng đầu cơ trên mạng inte.

Lần này còn có Phó chủ tịch tỉnh Hoàng Minh Vũ đi cùng.

Cả hai công ty đều có tiếng tăm, tập đoàn Phi Tiêu thì không nói làm gì rồi, đây là công ty sản xuất ô tô lớn nhất trong nước, công ty Wall của Đức cũng không kém về quy mô, là công ty đứng thứ ba của Đức, và cũng rất nổi tiếng trên thế giới.

Hai công ty này hợp vốn đầu tư xây dựng nhà máy tại Ninh Hải, sự việc này đối với tỉnh Ninh Hải là một chuyện đại sự, Bí thư tỉnh ủy Dương Hiên và Chủ tịch tỉnh Chu Cương không thể không coi trọng việc này.

Gần đây có tin con đường bắt đầu từ Ninh Hải thông huyện Thảo Hải với hai tỉnh bên ngoài đã bắt đầu khởi động xây dựng, sau khi làm đường xong thì huyện Thảo Hải sẽ trở thành trung tâm của ba tỉnh, xã Xuân Trúc càng là trung tâm của trung tâm.

Việc xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô quy mô lớn tại xã Xuân Trúc cũng bao phủ được cả ba tỉnh, đối với ba tỉnh chưa từng có nhà máy sản xuất ô tô lớn nào thì đây đúng là một chuyện đại sự.

Diệp Trạch Đào có được tin tức này liền đến văn phòng của Bí thư huyện ủy Quách Xán, ông ta nói đầy vẻ thâm thúy :

- Trạch Đào này, Chủ tịch Tôn lần này là một vụ làm ăn lớn đây, nếu như dự án này được thực hiện tại huyện chúng ta thì đây chắc là một dự án cực kì lớn! Ý nghĩa về mặt chính trị cũng như kinh tế đều vô cùng to lớn!

- Đúng đấy ạ, Chủ tịch huyện Tôn cũng phải tốn khá nhiều công sức! Diệp Trạch Đào nói.

Nói câu này ra, Diệp Trạch Đào cũng tính toán được lợi hại của sự việc.

Cái được của dự án có thể nhìn thấy nên các vị lãnh đạo trên tỉnh cũng rất coi trọng. Đây có thể là sự bạo tay của Tôn Tường Quân, ông ta có được dự án này nhưng không xây dựng trên lãnh thổ của ông ta mà lại dành cho chỗ của con trai ông ta, có lẽ là đang hạ quyết tâm vực Tôn Cương đứng dậy.

Cũng phải có một lí do như vậy.

Có được một dự án như thế này liệu các vị lãnh đạo tỉnh Ninh Hải có còn duy trì thái độ như ban đầu không?

Đây là một cuộc trao đổi, thấy tỉnh Ninh Hải không ủng hộ và nâng đỡ con trai mình, Tôn Tường Quân dùng cái lợi ích quá lớn này để trao đổi một lợi ích khác, điều này ai cũng rõ, đó chính là muốn đưa chiến tích của khu công nghiệp xã Xuân Trúc về tay Tôn Cương, xã Xuân Trúc vốn dĩ đã phát triển rất nhiều rồi, nếu như bây giờ lại có thêm một dự án lớn như này nữa thì thành tích của Tôn Cương quá lớn. Dự án đặt tại Ninh Hải không tổn thất gì cho Tôn gia mà còn có khả năng đặt nền móng vững chắc ở Ninh Hải cho gia tộc này.

Diệp Trạch Đào thấy rằng ở một vài khía cạnh nào đó Tôn Tường Quân chắc chắn phải đạt được một vài thỏa thuận với tỉnh, tiếp theo là tỉnh sẽ phải ủng hộ Tôn Cương rất nhiều.

Tôn Cương càng được ủng hộ thì hắn càng bất lợi.

- Trạch Đào, lần này ủy ban nhân dân tỉnh cử Phó chủ tịch Hoàng đi cùng, đoàn khảo sát cũng đã sắp về đến chỗ chúng ta rồi đấy, khu công nghiệp xã Xuân Trúc phải làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón đấy nhé!

Lần trước Tôn Cương cũng đã từng nói sẽ đưa một dự án lớn vào khu công nghiệp, dự án này cũng đủ để hắn bước chân vào khu công nghiệp xã Xuân Trúc rồi.

Nếu là người khác thì chắc chắn là sẽ không thích dự án như thế này vào xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào lại không nghĩ thế. Mặc dù biết việc này nếu thành công thì Tôn Cương ngoài việc khôi phục lại thế lực trong huyện ra thì hắn ta còn có thể thu hút được sự quan tâm coi trọng ở trên tỉnh, đồng thời còn có thể xâm nhập vào khu công nghiệp, nhưng trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào thì từ trước đến nay luôn hi vọng xã Xuân Trúc phát triển mạnh mẽ như vậy, hắn thực lòng muốn có một dự án lớn như vậy vào khu công nghiệp xã Xuân Trúc.

- Bí thư Quách cứ yên tâm ạ, cháu sẽ sắp xếp mọi việc, nhất định đoàn khảo sát sẽ hài lòng.

Quách Xán chỉ lo lắng suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, chỉ sợ hắn đến lúc đó sẽ gây chuyện, bây giờ thấy hắn tỏ ra bình tĩnh như vậy, ông ta cũng yên tâm được phần nào.

Bước ra từ văn phòng của Quách Xán, Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ về việc này.

Tôn Tường Quân quả nhiên ra tay thật hào phóng!

Tôn Cương tháo chạy khỏi huyện, thông qua việc thúc đẩy một dự án lớn như này anh ta lại quay lại một cách oai hùng như vậy, còn có thể nói là vì dự án mà ra đi, cái thủ đoạn này chỉ có Tôn Tường Quân mới dám ra tay chứ Tôn Cương làm sao mà nghĩ ra được cái chiêu này.

Vừa mới về đến văn phòng thì Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Bí thư thành ủy Hứa Phu Kiệt.

- Tiểu Diệp à, lần này Phó chủ tịch tỉnh Hoàng sẽ dẫn đoàn khảo sát liên kết dự án ô tô về, đây là dự án mà Tỉnh ủy rất coi trọng!

Đi thẳng vào vấn đề là câu nói này.

Diệp Trạch Đào thầm thở dài, từ trên xuống dưới đều quan tâm đến dự án này, tại sao Hứa Phu Kiệt lại nói câu này với mình nhỉ, có thể là lo lắng mình và Tôn Cương không hợp nhau, sợ mình đến lúc đó sẽ gây chuyện phá dự án, đây đúng là tiêm một mũi thuốc dự phòng rồi!

- Thưa Bí thư Hứa, chúng cháu coi trọng cao độ việc đoàn khảo sát đến đây, cũng đã yêu cầu các phòng ban có liên quan chuẩn bị tốt công tác tiếp đón.

.

- Trạch Đào à, là như thế này, lần này Tỉnh ủy tổ chức một lớp bồi dưỡng nhân tài ngắn hạn nửa năm, ở thành phố cũng có vài suất.Sau khi nghiên cứu tỉnh ủy đã quyết định dành cho cậu một suất, sau khi tốt nghiệp lớp này sẽ có bằng nghiên cứu sinh, đây là cơ hội rất khó có được, trình độ của đội ngũ cán bộ của Trung Quốc sau này sẽ càng ngày càng cao, phải nạp năng lượng liên tục thì mới có thể đi xa hơn nữa được, cậu về sắp xếp công việc nhé, phải nhanh chóng lên trường đảng tỉnh để đăng kí báo danh đấy!

- Thưa Bí thư Hứa, công việc trong huyện đang rất khẩn cấp ạ !

- Tiểu Diệp, mặc dù cậu rời Thảo Hải đi học, nhưng các chức vụ vẫn không thay đổi, vẫn có thể dùng điện thoại để chỉ đạo công việc cơ mà!

Diệp Trạch Đào liền biết ngay việc mình đi học ở trường đảng tỉnh là phải tiến hành rồi.

Nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, đương nhiên là hắn biết dụng ý ở trên thành phố, không nằm ngoài lí do là lo lắng trong thời gian này mình và Tôn Cương sẽ không được thoải mái, từ đó sẽ ảnh hưởng đến việc thực hiện dự án, mượn chuyện đi học là để điều động mình đi trong một khoảng thời gian.

Vẫn đang suy nghĩ về chuyện này thì Trần Tỏa Nguyên gọi điện thoại đến.

- Chủ tịch huyện Diệp, nghe nói cậu phải đi học à, tại sao trên thành phố thông báo sáng mai cậu phải lên thành phố báo danh vậy?

Nhanh thật!

Diệp Trạch Đào chỉ biết cười nói :

- Cháu cũng vừa mới nhận được thông bào này.

Trần Tỏa Nguyên nói :

- May mà chỉ có nửa năm, cậu yên tâm, trong huyện hễ có chuyện bé chuyện to gì tôi sẽ nói cho cậu biết sớm nhất.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, có thể là nhận được thông báo của thành phố, Quách Xán lập tức cho mở cuộc họp thường vụ, liền thông báo luôn việc Diệp Trạch Đào sẽ đến trường đảng tỉnh học nửa năm.

Các ủy viên thường vụ rất bất ngờ nhưng cũng đều là những nhân vật rất tinh nhanh nên ai cũng nghĩ ngay rằng có lẽ là liên quan đến việc Tôn Cương mang dự án lớn quay về.

Chuyện này là hi vọng trong vòng nửa năm sẽ không xảy ra chuyện Diệp Trạch Đào và Tôn Cương đụng chạm nhau!

Tình hình Thảo Hải vừa mới thay đổi, lẽ nào lại thay đổi nữa sao?

Không ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện này, các ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào cũng thể hiện rất nhiều tâm trạng.

Thời gian nửa năm à!

Ai có thể hiểu được nửa năm này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Nếu như trong vòng nửa năm, Diệp Trạch Đào không thể tự mình đi tiến hành chỉ đạo công việc của huyện Thảo Hải, các lực lượng của hắn có lẽ cũng có chút thay đổi, đến lúc đó liệu Tôn Cương có thâu tóm khu công nghiệp xã Xuân Trúc về tay hắn không?

Rất khó nói!

- Trạch Đào phải vất vả hơn rồi, trong thời gian nửa năm cậu phải chạy đi chạy lại hai nơi!

Quách Xán vừa mỉm cười vừa nói.

Thành phố thông báo Diệp Trạch Đào đi học nhưng không nói hắn phải bàn giao công việc đang làm, cũng có ý muốn nói là mặc dù Diệp Trạch Đào đi học nhưng công việc hiện nay cũng sẽ không phải bàn giao mà vẫn tiếp tục giải quyết những công việc này. Quách Xán chỉ nói một câu đơn giản như vậy.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói :

- Trước đây cháu muốn học nghiên cứu sinh mà không có cơ hội, lần này là cơ hội tốt, cháu nhất định sẽ lấy được tấm bằng đó.

Mọi người chỉ biết cười thật to.

Sau cuộc họp, Trần Tỏa Nguyên đã tiến hành sắp xếp ngay, mấy người trong phe phái, thêm Bàng Huy và Thường Minh Quang, mấy người này lại đến chỗ tụ họp lần trước. Sau khi ngồi xuống Bàng Huy nhíu mày nói :

- Trạch Đào, học là chuyện tốt, có được cái bằng nghiên cứu sinh thì rất tốt, nhưng mọi người lo lắng là thời gian nửa năm là dài hay ngắn chứ?

Trần Tỏa Nguyên cũng không yên tâm nói :

- Dự án của Tôn Cương quá lớn, xem ra tỉnh ủy rất coi trọng, anh ta có thể gây sức ép đấy!

Người bất an nhất vẫn là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân – Tôn Dân Phú, nghĩ đến Diệp Trạch Đào tạm thời không ở huyện Thảo Hải, Tôn Cương lại đến một cách hùng mạnh như vậy, anh ta biết ngay trong những ngày này sẽ không dễ chịu gì.

Những người này đều là người của Diệp Trạch Đào, cái chuyện hắn sẽ đi học trong lòng mọi người cũng sốt ruột. Thấy dáng vẻ của mọi người như vậy, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói :

- Thực ra, ý của thành phố và trên tỉnh cũng đã rõ ràng rồi, đều là muốn mang dự án của Chủ tịch Tôn đến Ninh Hải, dự án này nếu như vào Ninh Hải rồi thì sau này xã sẽ không như trước nữa, tôi vẫn chỉ đạo các công tác trước đây cơ mà!

Thường Minh Quang tỏ ra rất bình tĩnh nói :

- Chủ tịch Diệp yên tâm, các công việc của xã Xuân Trúc chúng tôi sẽ thông báo với anh kịp thời, quyết sẽ không để xảy ra sai sót!

- Mặc dù tôi đi, nhưng còn Bí thư Bàng và Thư kí trưởng Trần đều ở đây mà, có tình hình gì cứ báo cáo với các anh ấy.

Diệp Trạch Đào bây giờ càng hiểu rõ hơn câu nói về quan hệ lợi ích mà ông Điền đã từng nói, cho dù là lãnh đạo như thế nào, khi mà một lợi ích to lớn bày ra trước mặt, thì các nguyên tắc cũ đều vẫn có thể thay đổi được, chỉ là vấn đề thay đổi nhiều hay ít mà thôi.

Tôn Tường Quân đã nhìn thấy suy nghĩ vội vàng phát triển của các vị lãnh đạo trong ban tỉnh ủy Ninh Hải, nghĩ ra một dự án lớn như vậy là để tăng “trọng lượng” cho Tôn Cương, có dự án lớn như vậy Tôn Cương sẽ không phải chịu cảnh chèn ép như trước nữa, như vậy sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Tôn Cương.

Tôn Tường Quân là loại người quyết đoán, dùng lợi ích lớn để trao đổi với khu công nghiệp xã Xuân Trúc.

Mặc dù đối diện với sự thay đổi như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không có bất kì một ý tưởng thụt lùi nào, thời gian nửa năm đối với Tôn Cương có thể nói là cơ hội, mình không phải là không có khả năng đánh trả, ở huyện Thảo Hải này mình cũng có một nhóm người cùng chung lợi ích, quan hệ rất chặt chẽ, Diệp Trạch Đào tin rằng đối mặt với thế tấn công của Tôn Cương chỉ cần mình không lung lay thì mọi người sẽ không tản mạn đi đâu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.