Diệp Trạch Đào họp ở trong phòng họp, Trần Đại Tường tâm trạng vô cùng tồi tệ, gã biết rằng chỉ cần trong tay của Diệp Trạch Đào có được yếu điểm của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể thò nó ra, và đến lúc đó chắc chắn cũng là sẽ một kết cục không có hậu của mình.
Ngồi một chỗ suy nghĩ hồi lâu, Trần Đại Tường liền thở dài một cái, không thể ở lại Ninh Hải này được nữa rồi, nơi này quá nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, gã liền nhấc điện thoại gọi cho con gái là Trần Xảo Tú:
- Tiểu Tú này, con đến thủ đô rồi à?
Trần Xảo Tú chính là niềm hy vọng của Trần Đại Tường. Con gái rất xinh đẹp, chẳng trách mà đã khiến cho Vi Nhĩ Chí bị hớp hồn. Đó chính là điểm tự hào của Trần Đại Tường.
Lúc này Trần Xảo Tú và Vi Nhĩ Chí đang đi dạo trên đường, nhận được điện thoại liền nói:
- Ba, con và Vi Nhĩ Chí đang đi trên đường, có việc gì không ạ?
Vi Nhĩ Chí cũng vội vàng đón lấy điện thoại:
- Ba, ba khỏe không?
Trần Đại Tường nói một cách thân thiết:
- Nhĩ Chí, con khỏe chứ? Công việc có bận lắm không?
Vi Nhĩ Chí vội vàng nói vài câu cùng với Trần Đại Tường rồi mới trả điện thoại lại cho Trần Xảo Tú.
Trần Đại Tường mặt đỏ ửng, nói có chút xấu hổ:
- Tiểu Tú này, ba không muốn lưu lại Ninh Hải nữa, con xem xem chỗ ba của Vi Nhĩ Chí có thể giúp ba chuyển đến một nơi khác không?
Trần Xảo Tú nói:
- Ba, để con thử xem.
Trần Đại Tường liền mừng rỡ nói:
- Được, được. Khi nào các con nhớ về Ninh Hải một chuyến nhé, mẹ nhớ các con lắm đấy.
Hai người nói chuyện một hồi rồi mới cúp máy, Trần Đại Tường thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Vi Hoành Thạch giúp đỡ thì bản thân mình chắc chắn sẽ rời khỏi Ninh Hải được.
Nghĩ đến Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường lại thở dài ngao ngán, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại thì mình không có thực lực để mà đối phó với Diệp Trạch Đào, cái thằng ranh Diệp Trạch Đào đó không gây thêm phiền toái cho mình nữa đã là chuyện may mắn lắm rồi!
Suy nghĩ một chút, Trần Đại Tường cảm thấy chuyện của cậu em vợ nhất định phải xử lý, liền vội vội vàng vàng đi tìm cách xử lý.
Diệp Trạch Đào mở một cuộc Hội nghị thường vụ sớm, công tác của huyện ủy nghe được thông báo liền tiến hành bố trí. Sau khi làm xong những vấn đề đó thì cũng đã khá muộn, liền tùy tiện ăn một đồ ăn gì đó rồi về chỗ của mình mà nghỉ trưa.
Về đến nhà mới phát hiện thấy hai cô gái Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan đang nấu ăn gì đó.
Diệp Trạch Đào giật mình hỏi:
- Các em không đi học sao?
Dương Ngọc Tiên cười nói:
- Hôm nay ở trường học có một hoạt động gì đó của các thầy cô nên được nghỉ ạ. Em và Nguyệt Lan đến đây xem thế nào.
Nhìn thấy trên bàn bày ra khá nhiều đồ ăn, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Các em nấu ăn giỏi quá!
Bên trong tủ lạnh cũng chật kín đồ, chắc là hai cô cũng đã sắp xếp đồ trong đó.
Thôi Nguyệt Lan cười nói:
- Ở đây thầy Diệp ăn cũng không ít mà!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Tôi cũng không thường xuyên nấu cơm, các em xem cái gì ăn được thì đem đi mà ăn.
Đột nhiên nhớ lần này từ thủ đô về có mua cho mấy cô chút quà, liền vội vàng đi lấy ra đưa cho các cô, đó đều là những quần áo mà Lưu Mộng Y đã mua để tặng bọn họ.
Hai cô gái cũng không hề khách sáo, nhận luôn, rồi thử ngay ở trong phòng.
Diệp Trạch Đào thấy hai cô gái có vẻ không ý tứ gì, liền vội vàng nói:
- Về nhà rồi hãy thử, về nhà rồi hãy thử chứ.
Dương Ngọc Tiên ném cho Diệp Trạch Đào một ánh nhìn đầy quyến rũ nói:
- Trông thầy Diệp xấu hổ kìa!
Thôi Nguyệt Lan cũng cười lên khanh khách.
Hai cô gái này thật là!
Diệp Trạch Đào liền lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ con gái thời nay có khi còn thoải mái hơn cả nam giới.
Nhìn thấy hai cô gái vừa ăn vừa xem ti vi, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng vô cùng vui vẻ.
- Haiz, tỉnh Tây Giang lần này gặp phải thiên tai nhiều thật!
Thôi Nguyệt Lan nhìn thấy những ngôi nhà bị lũ cuốn trôi trong tivi mà thốt ra lời cảm thán.
- Nhà của chúng ta ở trên núi, có thế nào cũng không lo bị lũ cuốn!
Dương Ngọc Tiên nói.
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía ti vi, quả nhiên, trên ti vi đang phát đi hình ảnh con đê bị lũ phá vỡ của tỉnh Tây Giang. Lần này là đưa tin Thủ tướng đã đến nơi bị thiên tai rồi.
Nhìn thấy tình hình của Thủ tướng trên ti vi, đặc biệt là trông thấy bộ dạng thương tâm của các hộ gia đình, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng đê điều thế mà lại không ngăn nổi lũ lụt, xem ra vấn đề lần này của tỉnh Tây Giang khá nghiêm trọng rồi!
Đương nhiên tỉnh Tây Giang cách khá xa chỗ của mình, nên tạm thời không cần phải lo nghĩ gì đến chuyện đó cả.
Vì thế Diệp Trạch Đào liền hỏi tình hình học tập của hai cô, khi nghe hai cô gái nói, Diệp Trạch Đào vô cùng mừng rỡ. Dương Ngọc Tiên lúc nào cũng dẫn đầu, Thôi Nguyệt Lan cũng đã xếp vào top 5.
Không ngờ Thôi Nguyệt Lan lại cố gắng đến như vậy, thành tích học tập của cô ta khá tốt, Diệp Trạch Đào có chút không ngờ tới.
Nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan ưỡn ngực nói:
- Sớm muộn gì em cũng sẽ đuổi kịp Ngọc Tiên!
Dương Ngọc Tiên trề môi:
- Còn lâu nhé!
Nhìn thấy hai cô gái suốt ngày đấu khẩu với nhau vì chuyện thành tích học tập, Diệp Trạch Đào cũng phải bật cười, nói:
- Các em nhất định phải cố gắng, đến lúc còn đến thủ đô để học đại học nữa!
Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, em nghe theo thầy.
- Em cũng nghe theo thầy.
Thôi Nguyệt Lan cũng tỏ ra không thua kém.
- Mẹ của em đã về chưa?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thôi Nguyệt Lan hỏi.
Lần này Phổ Lệ Tiên được chú trọng đưa đi bồi dưỡng, sau khi đến miền Nam để học tập, lại được tiến cử ra nước ngoài để học tiếp, bọn Lưu Mộng Y quả thật đã chú trọng đến bồi dưỡng cô ta.
Thôi Nguyệt Lan liền cười nói:
- Chắc chắn nếu gặp mẹ em thầy sẽ không nhận ra đâu, thay đổi nhiều lắm rồi ạ. Hiện nay ở trong công ty đó ở xã Xuân Trúc, mẹ em đã trở thành lãnh đạo cao cấp!
Diệp Trạch Đào liền cười lớn:
- Mẹ em là một người rất có năng lực, trước đây chỉ là do không có không gian để cho cô ấy phát triển mà thôi. Giờ có được rồi, chắc chắn là cô ấy sẽ làm tốt. Bố của em cũng rất được đấy.
Nói thì nói như vậy chứ thật sự trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng, liệu Thôi Đại Thạch và Phổ Lệ Tiên sẽ không vì những thay đổi đó mà có đổi thay chứ!
Thôi Nguyệt Lan nói:
- Hai người cũng được ạ.
Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu. Dường như hiểu ý của Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan nói:
- Thầy Diệp, thầy yên tâm, mấy người nhà chúng em chỉ cần có quyết định sẽ mãi mãi không thay đổi!
Khi Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thôi Nguyệt Lan, trông thấy ánh mắt quyết tâm của cô bé, trong lòng liền thầm nghĩ, xã hội hiện nay khiến cho tụi trẻ trưởng thành nhanh thật, suy nghĩ cũng già dặn hơn rất nhiều!
Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:
- Các em ăn cơm đi nhé, thầy đi ngủ một chút!
Nói rồi bước vào phòng ngủ.
Cũng không để ý đến chuyện hai cô gái ở bên vừa ăn cơm vừa xem ti vi nữa. Diệp Trạch Đào vừa nằm xuống, đã chìm vào giấc ngủ.
Lại hai ngày nữa trôi đi, Điền Lâm Hỉ gọi một cú điện thoại đến cho Diệp Trạch Đào.
Đầu tiên Điền Lâm Hỉ hỏi một hồi tình hình công việc của Diệp Trạch Đào ở Thảo Hải, hỏi xong rồi Điền Lâm Hỉ mới nói:
- Trạch Đào, dạo gần đây cậu có xem ti vi không, tình hình của Tây Giang xấu lắm, Thủ tướng rất phẫn nộ!
- Tôi thấy mấy cái đê đó dường như là mới được xây dựng, cuối cùng lại bị lũ cuốn đi như cuốn một tờ giấy mỏng vậy!
Điền Lâm Hỉ liền nói:
- Đúng thế, lần này Thủ tướng vô cùng nổi giận, các vị lãnh đạo trên trung ương cũng rất chú ý đến chuyện này.
Diệp Trạch Đào nói:
- Không biết Tây Giang là địa bàn của ai?
Vì mối quan hệ của hai người như vậy, nên Diệp Trạch Đào hỏi thẳng cũng chẳng cần phải úp úp mở mở gì cả.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi vậy, Điền Lâm Hỉ nói:
- Tỉnh Tây Giang là một địa phương mà các phe phái vẫn đang tranh giành nhau, không có phe nào đủ sức lực để nắm toàn quyền cả.
Dường như là hiểu được sự nghi vấn của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Chúng ta cũng không có người nào ở đó.
Lời nói này thì đã nói rõ toàn bộ rồi, cho dù là người của Điền hệ hay bất kỳ một hậu thuẫn nào mà Diệp Trạch Đào có thể dựa dẫm đều không có ở địa phương đó.
Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm được một ít:
- Như thế mới tốt!
Điền Lâm Hỉ hiểu Diệp Trạch Đào đang lo lắng chuyện của tỉnh Tây Giang sẽ liên lụy đến mọi người, liền nói:
- Lần này Trung ương quyết định điều chỉnh lại cơ cấu bộ máy của tỉnh Tây Giang, đương nhiên là mức độ điều chỉnh của các lãnh đạo phía dưới sẽ vô cùng lớn.
Diệp Trạch Đào nghe xong liền hiểu một chút tình hình, liền hỏi:
- Thưa thầy, lẽ nào nói lần này đa số đều là điều các cán bộ từ bên ngoài đến sao?
- Điều cán bộ từ bên ngoài vào là điều chắc chắn, còn số lượng có nhiều hay không thì không nhất định.
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, nghe thấy ý của lãnh đạo cũ muốn cậu đi Tây Giang để rèn luyện một chút, thật sự tôi rất lo lắng!
Mục đích gọi điện thoại hóa ra là vậy!
Diệp Trạch Đào cũng có chút giật mình, Hoa Uy có ý muốn điều mình đến tỉnh Tây Giang!
- Trạch Đào, đến nơi đó thì chúng ta không có cách nào giúp cậu được rồi. Gần đây Vi hệ đã hành động rất mạnh, tôi rất do dự, nếu như là để khảo sát trình tự thì phải để cậu đến những nơi như thế thì mới thấy được năng lực của cậu, nhưng thật sự nơi đó quá hiểm độc, lực lượng của các bên đều cài cắm ở đó, nếu như chỉ sơ sẩy một chút thôi, xảy ra chuyện là điều đương nhiên rồi. Đã có không ít các thành viên trong gia tộc ở thủ đô đến nơi đó đều xảy ra chuyện đấy!
Hiểu được sự lo lắng của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào hiểu lần này Điền Lâm Hỉ gọi điện thoại đến để cho mình có chủ ý riêng mình, nếu như mình không muốn đi đến nơi đó, thì có lẽ niềm tin chỗ Hoa Uy sẽ có phần giảm sút, và cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả khảo sát, nhưng nếu đi đến đó, chỉ cần một lời nói vô ý thôi có lẽ cũng sẽ bị người khác làm cho ngã ngựa.
Đây đúng là một tình huống nan giải!
Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Ở Ninh Hải chắc cậu không còn vấn đề gì nữa rồi. Ở Ninh Hải này, chỉ cần không có chuyện gì thì việc được thăng lên cấp Sở là điều rất có khả năng!
Ý của câu nói này chính là nếu như Diệp Trạch Đào không muốn đi, thì việc thăng tiến cũng vẫn sẽ từ từ mà lên, kiểu gì cũng sẽ lên đến cấp Sở, nhưng có lẽ chỉ đến đó mà thôi.
Nghĩ đến những cảnh người dân gặp thiên tai trên ti vi ở tỉnh Tây Giang, Diệp Trạch Đào chần chừ một chút.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Quan trọng ở đây đều phải xem ý của lãnh đạo cũ ra sao. Cậu cứ chuẩn bị tâm lý là được. Đương nhiên rồi, nếu như cậu không muốn đi thì kiểu gì tôi cũng sẽ tìm cách để giúp cậu ở lại.
Cảm nhận được sự quan tâm của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa thầy, cứ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức thôi ạ!
Điền Lâm Hỉ liền cười lớn:
- Tôi biết cậu là người có một ý chí kiên nghị mà, được, cứ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy!
Sau khi Điền Lâm Hỉ đã hiểu được ý tứ của Diệp Trạch Đào rồi, ông ta cũng từ bỏ luôn ý định ngăn việc này lại.
Sau khi nhận được cú điện thoại của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó suy nghĩ hồi lâu về chuyện này. Hắn có một cảm giác, hình như Hoa Uy muốn thông qua Điền Lâm Hỉ để thăm dò ý tứ của bản thân mình. Tổ chức đã liệt tên mình vào bản danh sách rồi thì chắc chắn sẽ không để cho mình có cuộc sống an nhàn được. Tình hình hiện nay chắc chắn các vị lãnh đạo cấp trên đều hiểu rõ, cho dù là Ninh Hải cũng được, Thảo Hải cũng được, tất cả đều là những nơi có lợi đối với mình. Làm việc ở những nơi này thì quả thật đúng là không có tính khiêu chiến, muốn làm ra thành tích, chính tích cũng là điều quá dễ dàng, mà như vậy thì không phù hợp với điều kiện của việc khảo sát!
Lại nghĩ đến toàn bộ quá trình phát triển của Thảo Hải, Diệp Trạch Đào cũng biết, thông qua sự cố gắng nỗ lực hết mình của bản thân, mọi phương diện của Thảo Hải đã đi vào quỹ đạo, sang năm nền kinh tế sẽ nhìn thấy được hiệu quả. Thành tích này không ai có thể phủ nhận được, từ trên xuống dưới, từ đầu đến cuối đều do một tay mình gây dựng nên. Gần đây Ban tuyên giáo Trung ương cũng đang tuyên truyền những kinh nghiệm đạt được ở Thảo Hải, thành tích đã có rồi, chắc chắn thành tích này sẽ nhận được sự đánh giá cao trong sự khảo sát đó.
Nếu thật sự phải đi đến tỉnh Tây Giang, phỏng chừng sự khảo sát chính là muốn thấy được năng lực của chính bản thân mình trong nghịch ảnh ấy. Đó chính là tố chất cần phải có của một người theo đuổi chính trị!
Xem ra đi hay không không phải do mình quyết định!
Diệp Trạch Đào đã có thể xác định, nếu như bản thân mình không phản đối, thì khả năng đến tỉnh Tây Giang sẽ vô cùng lớn.