Nhìn thấy điệu bộ của Thành Quy Hán, Trần Đại Tường trong lòng rất vui,
xem ra Diệp Trạch Đào cũng rất chiếu cố mình, việc này quả nhiên vẫn ở
trong trạng thái bảo mật, tên Thành Quy Hán này vẫn chưa hề hay biết
điều gì, chỉ cần mình đem chuyện này nói cho Thành Quy Hán biết coi như
là hành vi tiết lộ bí mật, nhưng có thể chiếm được lòng tin của Thành
Quy Hán.
Sau khi đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, Trần Đại Tường liếc nhìn Thành Quy Hán, làm bộ do dự nói:
- Chủ tịch tỉnh Thành, việc này, ôi, việc này!
Nhìn điệu bộ chần chừ, do dự của Trần Đại Tường, Thành Quy Hán cũng
không thể nào bình tĩnh được, ông ta thực sự muốn đạp cho một phát.
- Đồng chí Đại Tường, có gì đồng chí cứ nói, chúng ta cần phải thẳng thắn với nhau mới được.
- Chủ tịch tỉnh, việc này nếu tôi nói ra có lẽ sẽ đắc tội với một vài vị lãnh đạo.
- Đồng chí Đại Tường, làm việc trong tỉnh Cam Ninh hay là trong bộ máy
Đảng, chúng ta đã nhận nhiệm vụ rồi thì không nên có suy nghĩ sợ này sợ
nọ, phải can đảm công tác.
Cắn răng một cái, Trần Đại Tường nói:
- Dù sao thì Trần Đại Tường tôi cũng nghe theo chủ tịch Thành, vậy nên tôi sẽ nói.
Thành Quy Hán có đôi chút bực mình với cái thái độ ấp a ấp úng của Trần Đại Tường, làm cái quái gì không biết!
- Chủ tịch Thành, là như thế này, tôi nghe được vài tin tức, nghe nói
đồng chí Diệp Trạch Đào đã có một phương án phát triển quy mô lớn ở khu
kinh tế mới Giáp Hà, tình hình cụ thể là như thế này…
Trần Đại Tường liền nói khái quát những tình hình nội bộ.
Thực ra, lúc Trần Đại Tường nói những chuyện này, chính ông ta cũng
phải giật mình kinh ngạc, Diệp Trạch Đào quả thật lợi hại, mới đến tỉnh
Cam Ninh một thời gian ngắn ngủi đã có thể làm ra một chuyện gây sức ép
lớn đến như vậy. Đổi lại là bản thân mình, thực sự khó mà có thể làm ra
chuyện động trời như vậy.
Vừa nói, Trần Đại Tường vừa nghĩ có nên để con gái của mình làm một vài việc, lấy tư cách nhà đầu tư nước
ngoài đến khu Giáp Hà tiến hành đầu tư. Việc này phải nghĩ co kỹ mới
được.
Khi mới bắt đầu nghe kể, Thành Quy Hán vẫn chưa thực sự quá coi trọng Trần Đại Tường, nhưng khi tiếp tục nghe, miệng của Thành
Quy Hán cứ há hốc ra nghe Trần Đại Tường nói.
Diệp Trạch Đào
làm ra chuyện quá lớn, lớn đến mức vượt qua sự suy tính của Thành Quy
Hán, Thành Quy Hán vốn là một kẻ luôn biết giữ bình tĩnh, thế nhưng sau
khi nghe những lời kể này mặt ông ta sớm đã biến sắc, mất đi cái vẻ bình tĩnh thường ngày mà thay vào đó là sự kinh ngạc.
Trần Đại Tường trong lòng rất đắc ý, tiếp tục nói:
- Đây là việc có liên quan rất lớn đến sự phát triển của tỉnh Cam Ninh, tôi vẫn còn nghĩ là chủ tịch biết rồi, tôi cũng là nghe được vài tin
tức khi ở trong thành phố, tôi cũng vừa đến tỉnh Cam Ninh này, cũng như
mọi người không nắm rõ tình hình, nhìn thấy mọi người đều không muốn can dự nên chủ động nhận công việc này, nếu như làm được việc thì đồng chí
phụ trách cũng coi như có công lao, hầy, thật không thể ngờ tình hình
lại là như thế. Tỉnh Cam Ninh này làm sao có thể kẻ thế này, người thế
kia được? Chủ tịch Thành, việc này dù sao tôi cũng đã nói ra rồi, bây
giờ anh cho tôi lời khuyên, anh xem tôi nên hay không nên tiếp tục đảm
nhiệm công việc này?
Thành Quy Hán nhìn qua sắc mặt của Trần
Đại Tường, nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Đại Tường, lần đầu tiên
Thành Quy Hán có ấn tượng tốt về Trần Đại Tường, nếu như không phải Trần Đại Tường dũng cảm vạch trần chuyện này, có thể đến lúc cấp thiết ông
ta vẫn không hề hay biết tình hình rốt cuộc là như thế nào!
Xem ra Trần Đại Tường có ý đứng về phía mình!
Nghĩ lại thời gian khi Trần Đại Tường mới đến, Thành Quy Hán nghĩ trong lòng, có một kẻ như thế này đến đây thật ra sẽ có lợi đối với việc củng cố quyền lực của mình, ông ta cười đáp:
- Đồng chí Đại Tường,
anh nói việc này ra rất đúng lúc, phát triển khu kinh tế mới Giáp Hà là
một hạng mục quan trọng, có anh ở bên đó theo dõi, giám sát tôi rất yên
tâm.
Trần Đại Tường vội vàng nói:
- Chủ tịch tỉnh, có
câu nói này của anh thì tôi an tâm rồi, tình hình của khu kinh tế mới
Giáp Hà tôi sẽ kịp thời cấp báo cho anh.
Thành Quy Hán gật đầu nói:
- Đồng chí Đại Tường, anh rất được, làm việc cần phải có thái độ như vậy!
- Chủ tịch tỉnh, tôi không làm phiền anh nữa, có tình hình gì thay đổi tôi sẽ lập tức báo cáo cho anh.
Thành Quy Hán lần này đứng dậy tiễn Trần Đại Tường ra cửa, hơn nữa còn
vỗ vai khích lệ Trần Đại Tường. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Sau khi từ phòng làm việc của Thành Quy Hán trở về phòng làm việc của
mình, Trần Đại Tường lại gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào:
-
Trạch Đào, tôi vừa sang phòng làm việc của chủ tịch tỉnh, tôi đã nói hết những việc chúng ta làm cho ông ta biết, chúng ta cũng nên chuẩn bị ứng phó mới phải.
Sau khi nghe cuộc điện thoại của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào liền gọi cho Dương Thăng Hải:
- Bí thư Dương, có một việc, căn cứ theo tôi được biết, việc chúng ta
làm ở khu kinh tế mới Giáp Hà có lẽ bên phía Bí thư Vi đã biết, nghe nói hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Trần Đại Tường đã đến văn phòng làm việc của
Chủ tịch tỉnh, việc này không thể nào giữ kín được rồi.
Dương Thăng Hải cười lớn:
- Trạch Đào, việc nên làm cũng đã làm xong hết rồi, bây giờ cũng chẳng
còn việc gì đáng lo ngại nữa, tôi đang muốn vén chuyện này lên đây, nếu
như thế thì chỗ các cậu có thể bắt đầu tiến hành rồi.
Diệp
Trạch Đào thực ra hiểu rất rõ, hiện nay nền móng của công việc ở mọi
phương diện đều đã hoàn thành, cứ cho là Dương Thăng Hải nghe ngóng được tình hình gì thì hạng mục này cũng đến giai đoạn khởi động một cách
toàn diện rồi.
Nếu như không phải là mọi chuyện đều tương đối ổn thỏa thì Diệp Trạch Đào làm sao có thể nói chuyện này cho Trần Đại
Tường biết.
Khi mà bên này đang gọi điện thoại thì bên kia Thành Quy Hán cũng vội vàng gọi điện thoại cho Hà Kim Nghiêu.
- Ông Hà, đến đây một chuyến.
Khi Hà Kim Nghiêu đi vào phòng làm việc của Thành Quy Hán, hiếm khi nào ông ta thấy được bộ dạng lo lắng không yên của Thành Quy Hán như vậy,
ông ta cứ đi đi lại lại trong phòng làm việc.
- Chủ tịch Thành, sao rồi?
Sau khi hai người bắt tay nhau, Thành Quy Hán kêu Hà Kim Nghiêu ngồi xuống mới nói:
- Ông Hà, tỉnh Cam Ninh sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
- Ôi, chuyện gì vậy?
Hà Kim Nghiêu cũng ngạc nhiên vô cùng, có thể nghe được việc lớn từ
miệng của Thành Quy Hán rất ít, hôm nay Thành Quy Hán có thể nói là việc lớn, vậy việc này nhất định là việc vô cùng hệ trọng rồi.
- Chuyện gì vậy?
- Ông Hà này, Dương Thăng Hải và Diệp Trạch Đào đã làm một chuyện rất
hệ trọng, mà đến bây giờ chúng ta vẫn không hề hay biết, hây!
Nghe được việc mà Dương Thăng Hải đang làm, Hà Kim Nghiêu cũng tỏ ra nghiêm túc lắng nghe.
Càng nói, Thành Quy Hán lại càng thêm có thiện cảm với Trần Đại Tường,
nếu như không phải nhờ Trần Đại Tường nói cho ông ta biết, ông ta bị
Dương Thăng Hải lừa mà cũng không hề hay biết.Tên Dương Thăng Hải này,
chẳng trách vội vội vàng vàng đòi nhận nhiệm vụ bổ nhiệm nhân lực ở khu
kinh tế mới Giáp Hà. Nói lâu như vậy hóa ra sự việc là như vậy!
Sau khi nghe Thành Quy Hán kể lại một lượt những tin tức nghe được từ
Trần Đại Tường, Hà Kim Nghiêu cũng không khỏi ngạc nhiên:
- Nếu quả thật như vậy, khu kinh tế Giáp Hà không thể nhỏ được, trong chớp mắt sẽ xây dựng lên một thành phố mới!
Thành Quy Hán cười một cách khổ sở:
- Cậu thử nghĩ mà xem, Tỉnh Cam Ninh xây dựng lâu như vậy cũng không
làm ra cái gì, bây giờ người ta, Dương Thăng Hải và Diệp Trạch Đào vừa
mới đến tỉnh Cam Ninh liền có sự biến đổi lớn. Hậu quả của việc này sẽ
như thế nào? Trung ương sẽ đánh giá tỉnh Cam Ninh của chúng ta ra sao?
Với cương vị là chủ tịch tỉnh, tầm nhìn của Thành Quy Hán rộng hơn
nhiều, lời của Thành Quy Hán nói ra khiến Hà Kim Nghiêu gật đầu đồng ý.
Bao nhiêu năm rồi tỉnh Cam Ninh không có bất kỳ sự phát triển nào,
Dương Thăng Hải và Diệp Trạch Đào đến khu này liền có sự phát triển đi
lên!
Hơn nữa, việc của khu kinh tế mới Giáp Hà, khi Trung
ương muốn tiến hành thực hiện khu kinh tế này, trong tỉnh đã đề ra rất
nhiều vấn đề, xuất hiện tâm lí lo sợ khó khăn, hơn nữa không có vị lãnh
đạo cấp tỉnh nào tự nguyện đi nhận nhiệm vụ phân bổ nhân sự của khu kinh tế này, đều biết rằng khu này không có tiềm năng phát triển đi lên. Bây giờ thì hay rồi, Diệp Trạch Đào- vệ tinh lớn vừa xuất hiện, có thể đoán được khu kinh tế này sẽ trở thành như thế nào rồi, khu này nhất định sẽ trở thành một thành phố mới của tỉnh Cam Ninh, một thành phố mà mọi mặt của nó đều có thực lực phát triển hơn tất cả những thành phố khác của
tỉnh Cam Ninh này.
- Ông Hà, một thành phố mới có sức mạnh kinh tế, thực lực tổng hợp đều vượt qua các thành phố khác đó!
Đầu óc Hà Kim Nghiêu không đủ suy tính, việc này xảy đến lại quá đột xuất.
Mọi người đều không nhìn ra được ưu điểm của khu kinh tế Giáp Hà. Nếu
cứ tiếp tục làm như thế, rõ ràng là vả vào mặt những lãnh đạo của Tỉnh
ủy Cam Ninh này.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hà Kim Nghiêu nói:
- Chủ tịch Thành, anh là Chủ tịch Tỉnh, có thể nhúng tay vào khu kinh tế mới Giáp Hà này được mà đúng không?
Nói đến đây hai người chợt thấy bất lực. Lúc đó mới phát hiện ra Dương
Thăng Hải ông ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, cuộc họp hội nghị của Ủy
ban Thường vụ Tỉnh Ủy sớm đã báo cáo với Trung ương. Không biết chừng
buổi nghiên cứu về sự phát triển của khu kinh tế Giáp Hà, và cả việc đề
cử Dương Thăng Hải làm phụ trách của khu kinh tế này đều đang nằm trong
tập hồ sơ trên bàn làm việc của Thủ Tướng rồi.
Việc này căn bản không có cách gì để can thiệp nữa rồi!
Thành Quy Hán kích động, vào thời điểm này không còn cách nào khác
nhúng tay vào nữa. Thế nhưng có một việc có thể làm được, đó chính là
thông qua sự can dự của Trần Đại Tường. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không
phải không có thu hoạch được gì, ít nhất vẫn có sự tham dự.
Lúc đó, địa vị của Trần Đại Tường trong lòng của Thành Quy Hán lại tiếp tục được nâng cao.
- Ông Hà, may là đồng chí Trần Đại Tường nói cho tôi biết việc này, nếu không thì chúng ta vẫn không hay biết gì. Trần Đại Tường vẫn cứ là một
đồng chí tốt về mọi mặt.
Lúc này, việc hai người cùng nghĩ tới đó là làm thế nào để có thể đạt được lợi ích cá nhân trong khối lợi ích khổng lồ đó.
Hà Kim Nghiêu buồn bực hơn rất nhiều so với Thành Quy Hán, vốn dĩ Vu
Chi Hán là người của mình, chiếm vị thế thiên thời địa lợi, những thành
tích đạt được thì công lao đầu tiên phải kể đến là của Vu Chi Hán, đáng
tiếc là trong hội nghị Vu Chi Hán đồng thời cũng là người giao hoàn toàn khu kinh tế Giáp Hà cho Diệp Trạch Đào. Cứ tiếp tục như thế, lợi ích mà Vu Chi Hán đạt được từ sự phát triển của khu kinh tế Giáp Hà sẽ còn rất ít. Vu Chi Hán cũng không có cách nào đạt được lợi ích, thì bản thân
mình lại càng không có cách gì đạt được.
Làm thế nào bây giờ?
Nhìn Hà Kim Nghiêu mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi phòng, Thành Quy Hán ngồi nghĩ một lát sau đó mới gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào.
Lần này Thành Quy Hán dùng thái độ hết sức thân mật nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, tôi là Thành Quy Hán.
- Chủ tịch Thành, xin chào, tôi là Diệp Trạch Đào.
- Là như thế này, Trung ương và Tỉnh rất coi trọng công việc của khu
kinh tế Giáp Hà. Tôi muốn hiểu biết cặn kẽ về công việc của khu kinh tế
Giáp Hà, cậu đến đây gặp tôi được không?
- Được, tôi sẽ tới ngay.
Thấy Diệp Trạch Đào vẫn còn rất nghe lời, nói sẽ đến ngay, Thành Quy Hán lúc này mới nở một nụ cười.
Hồi tưởng lại lần gặp giữa mình và Diệp Trạch Đào, trong lòng Thành Quy Hán dâng lên sự coi trọng. Ông ta hiểu rất rõ. Nếu như không có một lực lượng lớn mạnh, hùng hậu đứng đằng sau, Diệp Trạch Đào không thể chỉ
trong vòng một thời gian ngắn có thể làm nên chuyện. Dương Thăng Hải xem chừng cũng là hưởng lợi lộc nhờ Diệp Trạch Đào. Bản thân mình nên làm
gì đó để cải thiện mối quan hệ với Diệp Trạch Đào mới được. Không nhất
thiết phải đối đầu với Diệp Trạch Đào. Nếu như có thể thỏa thuận, hoàn
toàn có thể đạt được việc cả đôi bên cùng có lợi.