Diệp Trạch Đào thực sự không ngờ hôm nay lại có bữa tiệc như thế, đối phương có sự chuẩn bị trước khi tới, Hắc Bạch hai nhà đều tới, muốn làm gì đây?
Trên mặt không hiện ra điều gì khác thường, Diệp Trạch Đào vừa cười vừa nói đi vào cùng với mọi người.
Vào bên trong, tất cả chỗ ngồi đều đã được khảo cứu cả rồi, thấy chỗ ngồi chính giữa đã là của Phùng Nghiệp Triển rồi, phó tỉnh trưởng Đào Hổ chủ động ra ngồi bên phía tay trái.
Nhạc Hòa Thần cũng đi sang vị trí đầu tiên bên tay phải rồi ngồi xuống..
Cứ như vậy, Diệp Trạch Đào vốn là nhân vật chính lại lập tức trở thành khách.
Tào Đại Sơn cười ha hả nói với Diệp Trạch Đào
- Chủ tịch thành phố mời ngồi!
Đưa Diệp Trạch Đào tới ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái.
Vừa tới đã muốn thử hắn?
Diệp Trạch Đào thấy tình huống này, lông mày hơi nhíu lại, dù thế nào đi nữa thì Phùng Nghiệp Triển cũng là một thương gia, cũng không phải là thương gia mà Diệp Trạch Đào ghét , hơn nữa theo quy định ở chốn quan trường thì chỗ ngồi đều phải khảo cứu, vốn là Tào Thiên Sơn mời thì bản thân anh ta chính là khách mời chính, mà lại sắp xếp cho anh ta ngồi phía sau Phùng Nghiệp Triển, bản thân hắn và Đào Hồ cũng ngồi đằng sau, như thế không phải tự nhiên Phùng Nghiệp Triển lại trở thành bá chủ sao?
Nếu như là tình huống bình thường, thì Diệp Trạch Đào cũng không có cái ý nghĩ đó, nhưng nghĩ đến chuyện Phùng Nghiệp Triển dương dương tự đắc trở thành nhân vật trung tâm, Diệp Trạch Đào thế nào cũng không thể để bản thân mình yếu thế như vậy được.
Khi Diệp Trạch Đào đang sửng sốt, thì mấy người khác lại đang theo dõi động tĩnh của Diệp Trạch Đào.
Lúc nãy Tào Thiên Sơn có giới thiệu, cho nên mọi người tất nhiên là hiểu Phùng Nghiệp Triển có cha là một nhân vật tầm cỡ, một phó thị trưởng thành phố đứng trước mặt phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thì không là cái gì cả.
Có lời giới thiệu như thế, hiển nhiên là địa vị hơn người rồi, nếu như Diệp Trạch Đào muốn đi lên thành phố thì chắc chắn phải suy nghĩ đến chuyện này.
Trong điều kiện tiên quyết lại đem hai nhà Hắc Bạch lên trước Diệp Trạch Đào, chính là muốn nói với Diệp Trạch Đào, cho dù là trong tối hay ngoài sáng thì Diệp Trạch Đào đều phải nể trọng một chút, nếu như Diệp Trạch Đào cứ như thế ngồi xuống thì là bạn bè với mọi người, còn nếu như không ngồi xuống nghĩa là muốn trở thành thù địch với mọi người rồi.
Đặt ra áp lực này, mọi người muốn xem lựa chọn của Diệp Trạch Đào.
Đây chính là một loại biểu hiện, đầu tiên là phải áp chế Diệp Trạch Đào.
Ngay tại thời điểm mọi người đang suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói với Tào Thiên Sơn:
- Bộ trưởng Tào, gần đây tôi có nghiên cứu một chút về phong thủy, cũng hơi mê tín một chút. Vị trí kia tôi không thể ngồi, nếu như ngồi thì nhất định sẽ uống say, chúng ta đổi sang phòng khác đi!
Nói xong, liền quay ra nói với nữ nhân viên phục vụ:
- Chuyển giúp tôi bàn này đến căn phòng khác.
- Bộ trưởng Tào, đi thôi!
Nói dứt lời Diệp Trạch Đào liền hướng ra bên ngoài.
Tình huống như thế này cũng từng thấy trong những buổi tiệc, có một số lãnh đạo thích tìm một căn phòng mà bản thân yêu thích, cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng hôm nay mọi người đã dàn trận, chính là muốn Diệp Trạch Đào tỏ thái độ, không ngờ Diệp Trạch Đào lại thấy cớ phong thủy, việc này làm cho vài người sững sờ ngẩn người ra.
Tào Thiên Sơn là người mời khách, sự việc trở thành như thế này, mọi người vì chuyện của Diệp Trạch Đào mà cảm thấy mất hứng cũng là chuyện thường tình.
Tào Thiên Sơn liền nhìn vào chiếc ghế chỗ Phùng Nghiệp Triển đang ngồi.
Phùng Nghiệp Triển cũng không ngờ sự việc trở thành như thế này, sắc mặt liền trở nên cực kỳ khó coi.
Nhạc Hòa Thần cười cười nói:
- Rất có phong cách!
Phùng Nghiệp Triển mặt hơi biến sắc lớn tiếng nói:
- Vậy thì qua đó xem!
Khi vài người đi vào, thì Diệp Trạch Đào đã ngồi ở ghế giữa rồi.
- Bộ trưởng Tào, gian phòng này cảm giác rất tốt, mau tới ngồi đi!
Diệp Trạch Đào mỉm cười chỉ vị trí thứ nhất bên trái hắn.
Tào Thiên Sơn cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp là cán bộ lãnh đạo, chuyện phong thủy này nếu như không học thì sẽ có ảnh hưởng xấu.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bộ trưởng Tào nói đúng, anh mời khách, khi tôi đến đều không thấy đồ ăn đâu, anh xem xem, bọn họ đều không kiên nhẫn đợi được nữa rồi!
- Giám đốc sở Đào, mau ngồi xuống, hôm nay Bộ trưởng Tào mời khách nhưng không thấy đồ ăn, bữa ăn này tôi mời.
Diệp Trạch Đào nói như kiểu biến bản thân mình thành chủ tọa ngày hôm nay, cũng nói hôm nay bản thân mời khách, cho nên ngồi chỗ giữa này là hợp lý.
Tào Thiên Sơn sắc mặt vốn bình tĩnh đã thay đổi hẳn, Diệp Trạch Đào hoàn toàn không nể mặt Phùng Nghiệp Triển, tự nhiên biến Phùng Nghiệp Triển trở thành khách mời.
Thực ra, lúc Tào Thiên Sơn giới thiệu mọi người là muốn biết được động tĩnh của Diệp Trạch Đào, chính là lấy phương thức giới thiệu khách mời để dùng, Diệp Trạch Đào cũng dùng cách này để có chỗ ngồi thực sự mà thôi.
Nhưng Tào Thiên Sơn biết, sau bị Diệp Trạch Đào làm ra như thế, cục diện đã có nhiều thay đổi, Diệp Trạch Đào cũng không còn chịu sự áp chế của Phùng Nghiệp Triển nữa rồi.
Phùng Nghiệp Triển lúc này thực sự nổi giận, đây là tỉnh Tây Giang, đặc biệt hơn nữa lại là thành phố Cừ Dương, là nơi cha anh ta kinh doanh, anh ta có hẳn hai nhà hàng, có sự ủng hộ của hai nhà họ Hắc Bạch, từ trước đến giờ vẫn thuận buồm xuôi gió, cũng có không ít cán bộ bị anh ta nắm thóp trong tay, bản thân anh ta là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, một Phó chủ tịch thành phố nhỏ con mà dám không nể mặt anh ta, chuyện này cho dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể nhẫn nhịn được.
Tiêu Sơn Căn là nhân vật hắc đạo, liền nhìn thoáng qua lão Nhạc Hòa Thần.
Bang Hoa Hồng thực ra là là tên xưng hô trong nội bộ bang, hiện tại mọi người bắt đầu sử dụng công ty làm phương thức tiến hành thay đổi rồi, bất động sản của Cừ Dương chính thức đổi tên bang Hoa Hồng, ở Cừ Dương bên trong ngành bất động sản, bang Hoa Hồng thông qua việc tiếp xúc với các nhân viên, đã dần dần được thanh tẩy, dịch vụ vận chuyển của bang Hoa Hồng ở Cừ Dương cũng tham gia vào khá sâu, còn thành lập tập đoàn Baidu do Nhạc Hòa Thần là hội trưởng hội vận chuyển, tuy nhiên thế lực của hắc đạo này đang ở trong một vòng luẩn quẩn có uy danh rất lớn.
Bang Hoa Hồng sở dĩ phát triển được như thế chính là vì có sự giúp đỡ của Phùng Nghiệp Triển, bang Hoa Hồng và nhà họ Phùng có quá nhiều mối quan hệ.
Thấy Diệp Trạch Đào không nể mặt, là nhân vật thứ hai trong bang Hoa Hồng, Tiêu Sơn Căn biết là bản thân cần phải ra mặt rồi.
- Chủ tịch thành phố tất nhiên là phải thích phong thủy rồi, tôi có một người bạn kinh doanh về vấn đề này, khi nào có thời gian rảnh tôi đưa anh đi xem phong thủy của đất mộ thế nào?
Đây là nói cái gì!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía của Tiêu Sơn Căn.
Khi nhìn đến bộ dạng của những người khác, thì tất cả đều đang tỏ ra rất vui.
- Ồ, giám đốc Tiêu xem ra cũng tìm ra được phần mộ tốt của mình rồi.
Lời nói của Diệp Trạch Đào tuy rằng đang muốn trêu cười nhưng lại làm cho sắc mặt của Tiêu Sơn Căn biến sắc.
- Chủ tịch thành phố Diệp, có thể là vừa mới đến thành phố Cừ Dương, cho nên trật tự trị an không được tốt, có lúc xảy ra án mạng.
Diệp Trạch Đào liền cười nhìn về phía Cao Triệu Sâm nói:
- Cục trưởng Cao, lại làm cho giám đốc Tiêu bẽ mặt rồi!
Sắc mặt của Cao Chiếu Sâm có chút khó coi, ngay trước mặt Cục trưởng cục công an lại nói là trị an không tốt. Điều này rõ ràng là cách tốt nhất để làm bẽ mặt Tiêu Sơn Cân rồi, tên Tiêu Sơn Cân này dựa vào sự ủng hộ của nhà họ Phùng mà không thèm coi anh ta ra gì nữa rồi sao?
Nhạc Hòa Thần cũng biết những lời này nói ra khiến người khác không thể nhịn được nữa rồi, cho nên trừng mắt liếc Tiêu Sơn Căn một cái, cười ha hả nói:
- Thành phố Cừ Dương không tệ lắm, Sơn Căn à, đừng có nói linh tinh, Chủ tịch thành phố Diệp mới đến, cũng không nắm rõ ràng tình hình lắm, phải nói cho Chủ tịch Diệp biết rõ tình hình nhé.
Phùng Nghiệm Triển lúc này cũng đã bình tĩnh lại, đi vào ngồi phía bên phải của Diệp Trạch Đào rồi mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng lớn. Tôi cho rằng người có tiền đồ rộng lớn đều có ánh mắt khác người thường, được quen biết Chủ tịch thành phố khiến tôi rất vui mừng.
Phùng Nghiệp Triển thay đổi thái độ cũng rất nhanh!
Diệp Trạch Đào tươi cười nói:
- Phùng Thiếu là người tuổi trẻ tài cao, xem ra, xem ra ở thành phốCừ Dương làm ăn cũng được!
Phùng Nghiệp Triển cười ha ha nói:
- Tất cả mọi người đều nói một từ, đó chính là đồng tâm hiệp lực, bốn chữ này tôi cực kỳ quen thuộc, chỉ có cùng ngồi trên một chiếc thuyền thì mới có cơ hội cùng đồng lòng được. Nếu như không ngồi chung một thuyền, vậy thì đối đãi khác nhau là phải rồi!
Diệp Trạch Đào đồng ý nói:
- Phùng thiếu nói rất đúng, nếu như là một cái thuyền đang chìm thì lại là một tình huống khác rồi.
Sắc mặt của Phùng Nghiệp Triển đột nhiên trở nên khó coi. Hôm nay Diệp Trạch Đào so với anh ta thì đúng là hơn nhiều rồi!
- Chủ tịch thành phố Diệp, trong biển lớn có quá nhiều con thuyền, nên ngồi một con thuyền kiên cố một chút, có con thuyền như thế, thì mọi người mới có thể đồng lòng, như thế thì an toàn và thuận lợi hơn biết bao!
Diệp Trạch Đào nói:
- Phùng thiếu nói đúng!
Nhìn thấy lời nói không được vừa ý, Đào Hổ cười cười nói:
- Hôm nay đến đây chính là muốn làm quen với Chủ tịch thành phố Diệp, còn rất nhiều chuyện chưa tìm hiểu kỹ càng. Dù sao thì cũng phải hiểu rõ ràng toàn diện tình huống của thành phố Cừ Dương mới đúng, mọi người hôm nay nên giúp chủ tịch thành phố Diệp hiểu rõ tình hình ở thành phố Cừ Dương mới đúng chứ!
Tào Thiên Sơn cũng khôi phục dáng bộ cười tủm tỉm, nói với Diệp Trạch Đào:
- Giám đốc Tào nói đúng, sau này chủ tịch thành phố có chỗ nào không hiểu thì có thế đến chỗ lão Tào tôi, chúng ta có thể trao đổi một chút!
- Vậy thì cảm ơn bộ trưởng Tào, nói thật tôi cũng vừa mới đến tỉnh Tây Giang, tình hình ở tỉnh Tây Giang tôi cũng không nắm rõ lắm, đến lúc đó phiền bộ trưởng Tào một chút rồi!
Tào Thiên Sơn cười ha ha nói:
- Có việc gì chủ tịch thành phố Diệp cứ nói, chỉ có hiểu rõ tình hình của thành phố Cừ Dương mới có thể có được một nhận thức đúng đắn được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình của thành phố Cừ Dương thực sự làm người khác không thể nào mà nhìn ra được, chiếc thuyền này cũng lớn đấy, Chủ tịch thành phố Trần có sự ủng hộ của Bí thư Vi, liệu có thể xem đó là một chiếc thuyền lớn chăng?
Đào Hổ cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp đúng là người có khả năng giác ngộ quá tốt, đáng tiếc là mấy chiếc thuyền lớn kia đều không thích hợp với chủ tịch thành phố Diệp!
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Cũng không nhất định thế, tôi với Phó chủ tịch thành phố Phương là người quen cũ, chúng tôi cũng có rất nhiều chủ đề chung, như là quan trường này, vi quý này, haha.
Mọi người vừa nghe thấy thì sắc mặt liền biến đổi, thấy lời nói của Diệp Trạch Đào cũng có lý, trong chốn quan trường không có kẻ thù mãi mãi, tuy rằng lúc này Phương Siêu Minh và Diệp Trạch Đào không hợp nhau nhưng không biết chừng sau này hai người lại liên kết với nhau.
Phùng Nghiệp Triển cảm thấy coi trọng Phương Siêu Minh, chuyện của mình thì bản thân mình phải tự biết, nếu như lúc này Phương Triệu Minh muốn động đến mình, thì nhất định sẽ phiền phức.
Diệp Trạch Đào âm thầm quan sát nét mặt của mọi người, bản thân nói mấy câu cũng phải suy nghĩ trước, xem xem bọn họ với Phương Siêu Minh sẽ có kết quả như thế nào.