Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 362: Chương 362: Tung chiêu.




- Đi thôi, chúng ta tới gặp lão Lan một lát.

Diệp Trạch Đào nói với Lỗ Nghệ Hương sau khi cúp máy.

Lần đầu tiên nghe thấy có người gọi đường đường chính chính một Phó giám đốc Sở là lão già, Lỗ Nghệ Hương không khỏi buồn cười.

Nhìn Lỗ Nghệ Hương trên mặt còn ướt nước mắt, Diệp Trạch Đào nói:

- Sửa sang khuôn mặt đi nhé, người khác thấy lại nghĩ anh vừa bắt nạt em đấy!

Nghe vậy, Lỗ Nghệ Hương lấy bộ trang điểm trong ra, mau chóng trang điểm tại chỗ.

Nhìn bộ dạng vội vã đó của Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào lại thấy vui.

Thật ra không cần trang điểm Lỗ Nghệ Hương cũng là một người đẹp rồi, chỉ là lấp đi vài dòng nước mắt kia mà thôi.

Soi gương một hồi, Lỗ Nghệ Hương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trạch Đào, có chút e thẹn hỏi:

- Anh Diệp, thấy thế nào?

- Được!

Diệp Trạch Đào trả lời.

Lỗ Nghệ Hương dường như đong đưa ánh mắt quyến rũ, nhỏ nhẹ nói:

- Mới chỉ là được ạ!

Diệp Trạch Đào không để ý tới việc này, trong lúc Lỗ Nghệ Hương trang điểm, Diệp Trạch Đào nghĩ một hồi về việc nhằm vào Lan Thư Văn lần này, giờ thành ra đối đầu với cánh họ Tạ. Việc nhằm vào là điều chắc chắn, tự mình không ra tay, người cánh họ Tạ cũng chẳng để mình yên, cho nên mượn cớ Lan Thư Văn là người cánh Tạ, lần này đối phó Lan Thư Văn một chút, sau khi làm rối beng lên, thì một vài người của Dương Hiên ắt sẽ tiếp tay.

Diệp Trạch Đào tin rằng Dương Hiên chẳng muốn thấy thế lực của cánh Tạ còn lớn mạnh, nếu thật sự moi ra một số thứ từ Lan Thư Văn, rất có thể bên trong đó liên quan tới Tạ Dật. Đừng xem sự việc chỉ vì Lỗ Nghệ Hương mà làm thực ra mục tiêu của Diệp Trạch Đào đã nhằm vào người của cánh họ Tạ.

Bình thường khó tìm được cơ hội như này, hôm nay có được cơ hội, phải gắng lợi dụng mới đúng.

- Đi thôi!

Diệp Trạch Đào đứng lên.

- Anh Diệp, như thế có được không? Gã là Phó Giám đốc Sở.

Lỗ Nghệ Hương có chút lo lắng.

Tuy người anh rể Cố Minh Trung này là một Bí thư Thành ủy, nhưng dù sao cũng chỉ là một Bí thư, so với cán bộ cấp Sở có cách xa, Lỗ Nghệ Hương có chút lo lắng về việc đi gặp Lan Thư Văn.

Từ khi anh rể rời thành phố Hắc Lan, Lỗ Nghệ Hương thấy được tình hình của thành phố có nhiều thay đổi, chẳng còn lạ bộ dạng trước kia nữa, sau khi trải qua nhiều việc cô cũng chín chắn lên, mới hiểu ra tầm quan trọng của việc dựa vào thế lực mạnh.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Trạch Đào, trong lòng Lỗ Nghệ Hương phát sinh vài thay đổi mới.

Lỗ Nghệ Hương cũng chẳng biết nói thế nào về sự biến đổi này, chỉ là cảm thấy rất an toàn khi bên cạnh Diệp Trạch Đào.

Cười một cái, Diệp Trạch Đào nói:

- Có anh ở đây sẽ không việc gì!

Lời này nói ra Lỗ Nghệ Hương liền thoáng nhìn Diệp Trạch Đào một cái, thấy dáng bộ đứng lên cao to đẹp trai của Diệp Trạch Đào, trong lòng bỗng nay sinh một thứ cảm giác, người đàn ông này mới đúng là người đủ sức che gió che mưa.

Ừ một tiếng, Lỗ Nghệ Hương cùng Diệp Trạch Đào bước đi.

Sau khi hỏi nhân viên, Diệp Trạch Đào đưa Lỗ Nghệ Hương tới căn phòng nơi Ngụy Vĩ đang đợi họ.

Ngụy Vĩ từ lúc nghe điện thoại, trong lòng có chút lo lắng, gã hiểu tình hình của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào hiện giờ rất mạnh, con trai Tôn Tường Quân chết đều bởi hắn cũng chẳng hề gì, giờ Lan Thư Văn chẳng qua là một tên cấp Sở, lẽ nào có thể làm gì nổi Diệp Trạch Đào?

Cái lo lắng của Ngụy Vĩ còn ở chỗ làm náo loạn trên địa bàn của mình, cái chức Cục trưởng của y khó lòng giữ nổi.

Lan Thư Văn thấy điệu bộ nghe điện thoại của Ngụy Vĩ tâm trạng không ổn, trong lòng chút ít không vui, bản thân đường đường một Phó giám đốc Sở, một Phó Giám đốc quản lý thành phố Hắc Lan, Ngụy Vĩ cho dù là người của Dương Hiên, đối với mình xem ra phục vụ không tốt. Một tên cảnh sát quèn cũng làm không nổi, Cục trưởng như thế thật không xứng chức.

Liếc nhìn Cục trưởng Phương Hướng Lâm, trong lòng Lan Thư Văn nghĩ, Phương Hướng Lâm này trước nay đối với mình không tồi, đưa tên tiểu tử này lên ghế Cục trưởng, cũng coi như nếu mình có xuống, tiếng nói sẽ vẫn còn trọng lượng ở một hai nơi.

Ngụy Vĩ không nhắc tới việc Diệp Trạch Đào sẽ đến.

Lan Văn Thư từ lúc gặp Lỗ Nghệ Hương, trong lòng ngứa ngáy. Trước mắt thường hiện ra Lỗ Nghệ Hương con người phong tình và rung động lòng người đó, thân hình đầy khiêu gợi của Lỗ Nghệ Hương, Lan Văn Thư trong lòng liền phát sinh một loại kích thích, người con gái như vậy mới xứng là con gái thượng hạng, nếu có thể đoạt được thân thể nàng, cảm giác đó chắc chắn sướng quá rồi.

Uống vào mấy ly rượu, Lan Thư Văn cũng buông thả hơn, nói với Phương Hướng Lâm:

- Tiểu Phương, nếu Tiểu Lỗ đang ở đây, gọi cô ấy tới đi, mọi người cùng vui vẻ một chút.

Trong lòng Ngụy Vĩ ngầm bực bội, cái lão già thối tha này thật muốn xuống rồi, cái gì cũng không lo ngại!

Mắt liếc nhìn phía cửa, trong lòng Ngụy Vĩ nghĩ, Diệp Trạch Đào đến, sẽ có kịch hay để xem rồi.

Phương Hướng Lâm nghe Lan Thư Văn nói vậy, liền gật đầu nói:

- Tôi đi coi chút, gọi cô ấy tới.

Y đến là thật thà, có sự ủng hộ của Lan Thư Văn rồi, chẳng cần để ý tới cảm nghĩ của Lỗ Nghệ Hương.

- Ừ, nếu có người khác, cũng gọi cả đến, tôi muốn xem xem là người thế nào khiến Tiểu Lỗ xin nghỉ phép để đi ăn cơm cùng.

Tất cả mọi người đều nhận thấy trong giọng nói của Lan Thư Văn đầy vẻ ghen tuông.

Mọi người thầm nhủ, người trẻ tuổi cùng Tiểu Lỗ ăn cơm kia xem ra muốn gặp phiền phức rồi, con người Lan Thư Văn không nói đạo lý, nghe nói có lần y đem tên chồng của người phụ nữ y thích gọi tới, nếu không phải là người phụ nữ đó đồng ý qua đêm với y, chồng cô khó mà ra qua nổi.

Khi mọi người đang thở dài cho cái người ăn cơm cùng Lỗ Nghệ Hương, thấy một người trẻ tuổi trước mặt đi đến, phía sau cùng với Lỗ Nghệ Hương, hai người đã tới.

- Diệp Trạch Đào!

Rất nhiều người đều biết qua Diệp Trạch Đào, khi vừa nhìn thấy người cùng Lỗ Nghệ Hương đến là Diệp Trạch Đào, mọi người có chút giật mình.

Có người nhìn thoáng qua Lỗ Nghệ Hương, trong lòng thầm nghĩ, Lỗ Nghệ Hương hóa ra dựa vào Diệp Trạch Đào, chẳng trách không thèm để ý tới Lan Thư Văn.

Diệp Trạch Đào là ai kia chứ, đó là sát thủ nha nội đó, mọi nhân vật con ông cháu cha đều có thể loại bỏ bởi hắn. Một gã Phó giám đốc Sở liệu có thể trụ được không?

Tiếp theo sẽ có kịch hay để xem rồi.

Lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Lan Thư Văn sắc mặt có chút thay đổi không tốt lắm, y chỉ là cảm thấy người thanh niên hôm nay có chút quen thuộc, sau khi uống vài ly rượu, chưa thật sự nhận ra Diệp Trạch Đào, nhìn cảnh Diệp Trạch Đào phong độ đẹp trai cùng Lỗ Nghệ Hương xinh đẹp đi tới, trong lòng tràn đầy sự ghen tuông mãnh liệt.

- Chủ tịch Diệp, anh đến rồi!

Ngụy Vĩ đứng dậy trước.

Những người khác cũng đều đứng dậy nghênh đón.

Đừng xem Diệp Trạch Đào chỉ là một chủ tịch Huyện, người trong thành phố muốn tạo quan hệ với hắn có rất nhiều, mọi người thấy Diệp Trạch Đào xuất hiện, những việc khác đều bỏ đó, tranh nhau tới bắt tay hỏi thăm Diệp Trạch Đào.

- Cục trưởng Ngụy, hôm nay tôi cùng Tiểu Lỗ tới đây ăn cơm, nghe nói mọi người cũng ở chỗ này, liền kéo Tiểu Lỗ tới kính rượu mọi người, ha ha, không làm phiền chứ?

- Hoan nghênh Chủ tịch Diệp đến, đây là vinh hạnh của chúng tôi, vui mừng còn chưa hết đấy ạ!

Ngụy Vĩ cười ha ha nói.

Nhìn qua Lỗ Nghệ Hương, Ngụy Vĩ liền cười nói:

- Hóa ra Tiểu Lỗ mời Chủ tịch Diệp ăn cơm à!

- Chào Cục trưởng Ngụy!

Lỗ Nghệ Hương kính cẩn chào hỏi, rồi lại chào hỏi các vị lãnh đạo trong Cục.

Trên mặt Diệp Trạch Đào tỏ vẻ nghiêm túc, nói với mọi người:

- Mọi người cũng rõ tôi và đồng chí Cố Minh Trung anh rể của Tiểu Lỗ là chỗ bạn bè, anh Cố lúc sắp rời thành phố Hắc Lan có giao phó Tiểu Lỗ cho tôi, nói ra hổ thẹn, quá bận rộn công tác, chưa đủ quan tâm tới Tiểu Lỗ. Hôm nay nếu không phải có chút thời gian gọi Tiểu Lỗ tới ăn cơm, tôi vẫn chưa biết Tiểu Lỗ ở đây đã xảy ra việc gì, ôi, mọi người đều là người quen của anh Cố, tôi nghĩ mọi người cũng không hi vọng Tiểu Lỗ chịu thiệt thòi chứ?

Lời nói này hoàn toàn là lời khiển trách.

Việc của Lỗ Nghệ Hương lại có mấy người mà không biết chứ, hôm nay Lan Thư Văn chính là muốn gọi Lỗ Nghệ Hương tới tiếp rượu, ý đồ đó mọi người làm gì mà không thể không biết.

Sắc mặt mọi người đều có chút không tốt lắm, khi nghĩ tới lúc mới đầu Cố Minh Trung còn ở, do Cố Minh Trung là thư kí của Hứa Phu Kiệt, mọi người đều theo Cố Minh Trung, giờ người vừa đi, em vợ bị kẻ khác ức hiếp như vậy, đây là Diệp Trạch Đào quở trách những kẻ nịnh bợ!

Lan Thư Văn nghe cách xưng hô của mọi người, mới nghĩ ra, người này là Diệp Trạch Đào, y cũng biết một vài điều về Diệp Trạch Đào.

Khi thấy Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Lan Thư Văn biến đổi thất thường không ổn định, bản thân là một Phó giám đốc không tồi chút nào, thế nhưng, Diệp Trạch Đào đó cũng có người thế lực rất lớn đằng sau!

Làm sao bây giờ?

Lan Thư Văn thực ra cũng là kẻ hiểu rõ, ức hiếp một vài người không có chỗ dựa dẫm còn được, đụng phải người thực sự lợi hại, y thật không dễ mà đi qua, đặc biệt khi đụng tới danh tiếng khắp tỉnh như Diệp Trạch Đào, Lan Thư Văn có chút lưỡng lự.

Diệp Trạch Đào vẫn âm thầm quan sát trạng thái của Lan Thư Văn, vốn là tới gây chuyện, thấy vẻ mặt biến đổi thất thường của Lan Thư Văn, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, lão già thối tha này xem chừng muốn rút lui.

Quyết không để lão già này dễ dàng bỏ cuộc như thế, Diệp Trạch Đào tiến thêm bước nữa, mắt nhìn hướng về phía Lan Thư Văn nói:

- Anh là Phó giám đốc Lan ?

Trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, Lan Thư Văn không ngờ từ ghế ngồi đứng dậy đưa cái bắt tay Diệp Trạch Đào.

Khi y đưa tay ra, Diệp Trạch Đào nói:

- Giám đốc Lan, tôi nghe nói có người dùng quyền thế cưỡng bức Tiểu Lỗ làm một số chuyện cô ấy không muốn, mà còn nói ra một vài lời, nói là nếu cô ấy không nghe, sẽ làm thế này thế kia, tôi rất kinh hãi. Trong cán bộ lãnh đạo của chúng ta không ngờ còn tồn tại những con sâu như vậy, xin mời Giám đốc Lan cho biết một chút, nếu có những người như thế tồn tại, coi như là phá hoại trung ương, tôi tuyệt đối không bỏ qua!

Lời nói của Diệp Trạch Đào rất có khí thế, vỗ thẳng vào mặt Lan Thư Văn, mà còn đánh rất vang, nhiều ý nói rằng lão già thối tha Lan Thư Văn dám gây chuyện.

Mọi người đều giật mình, hướng mắt nhìn về phía Lan Thư Văn, giờ Diệp Trạch Đào người ta thế mạnh, lão già thối tha còn có bao nhiêu dũng khí dám phản kích lại đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.