Ngay lúc Diệp Trạch Đào bận tham gia vào đoàn tuyên truyền cách thành tích của tỉnh thì trong dư luận lại có thêm sự thay đổi. Không biết từ đâu mà lộ ra chủ đề liên quan đến việc Diệp Trạch Đào có nên được đề bạt hay không tràn ngập trên khắp các mạng inte.
Việc này càng thúc đẩy sự việc của Diệp Trạch Đào hơn.
Một bài báo trên mạng có ghi rằng nhân dân trong huyện Thảo Hải đều hy vọng Diệp Trạch Đào sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Nhưng lý lịch của Diệp Trạch Đào lại hoàn toàn không đủ. Rốt cuộc là lý lịch quan trọng hay là năng lực mới là thiết yếu chứ?
Người gửi bài báo này đã đưa ra cảm xúc như thế.
Nếu đổi là một người bình thường thì mọi người sẽ không xem trọng như vậy. Diệp Trạch Đào làm ra nhiều thành quả như vậy, vốn dĩ có rất nhiều bạn trên mạng cho rằng cán bộ của Thảo Hải không hề xứng đáng với chức vụ họ đương nhiệm. Đúng ra là phải phái những cán bộ giỏi tới Thảo Hải. Diệp Trạch Đào lại là một cán bộ đáng giá như vậy, đối với việc này của hắn liền xuất hiện sự quan tâm chú ý ngoài sức tưởng tượng.
Chiến tích của Diệp Trạch Đào cơ bản đã được phần lớn các bạn trên mạng đưa ra, mọi người rất là có thiện cảm đối với một thanh niên trẻ có lòng vì dân này. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một nội dung như vậy, lập tức thu hút hứng thú của mọi người, trong khoảnh khắc đó lời bàn luận nào cũng có.
Tuy nhiên, chiếm nhiều nhất vẫn là lời bàn luận về việc kiên quyết đề bạt hắn.
Rất nhiều bạn trên mạng cho rằng, tuy là bây giờ xuất hiện một số việc đề bạt ngoài quy định. Nhưng việc này vẫn phải xem tình hình của đương sự ra sao. Giống như người có năng lực như Diệp Trạch Đào vậy, trong lòng lại chứa đầy sự quan tâm đối với nhân dân lại là người làm ra nhiều thành tích vượt trội như vậy thì chắc hẳn có thể đánh vỡ tất cả các tục lệ đó, để đưa hắn lên vị trí quan trọng.
Có một số bạn còn lấy ví dụ từ việc dùng các cán bộ quan chức ở phương Tây để đánh giá tới tác dụng của chế độ cán bộ trong nước. Cho rằng phân biệt đối xử không hề có lợi cho sự phát triển của Hoa Hạ.
Lại còn có một bạn đã đưa ra một số ảnh chụp không biết là từ trong một cuộc họp gì đó, một số lãnh đạo lớn tuổi đang họp do chịu không nổi nên đã ngủ say, hơn nữa còn cần người ta tới đỡ lên để họp. Các bạn trên mạng mới đưa ra câu hỏi, cán bộ như vậy còn có bao nhiêu sức lực để suy nghĩ cho công tác, bọn họ có thể thâm nhập vào từng nơi để lắng nghe tiếng nói của người dân không?
Theo thời gian, càng lúc càng có nhiều người chú ý tới việc này, việc này tạo ra sự xung đột đối với tác dụng của việc tổ chức và thiết lập chế độ cán bộ của Trung ương.
Diệp Trạch Đào không hề biết chuyện này, thời gian này cùng lắm thì sẽ không tới trường Đảng nữa. Tham gia vào đoàn tuyên để tiến hành tuyên truyền và giảng dạy đến khắp nơi. Tiếng tăm của hắn trong tỉnh đã ngày càng lớn mạnh, rất nhiều người biết đến sự tồn tại của hắn.
Tuy Diệp Trạch Đào cũng đã chán với việc như thế này rồi, nhưng tổ chức đã sắp xếp, hắn không muốn làm cũng không được.
Tắm xong đi ra, lúc Diệp Trạch Đào ngồi ở đó hút thuốc thì Điền Lâm Hỉ gọi điện tới.
Diệp Trạch Đào ấm ức nói:
- Thầy ơi, em chán lắm rồi, ngày nào cũng phải giảng đúng một chuyện!
Trước mặt người khác hắn không dám than phiền nhưng trước mặt Điền Lâm Hỉ hắn vẫn có thể nói ra những điều phiền muộn.
Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:
- Làm người nổi tiếng không dễ dàng đúng không?
- Đúng đó thầy, sớm biết chuyện sẽ thế này, nổi tiếng làm gì chứ?
- Đây là việc mà Tỉnh ủy Ninh Hải đã hết cách, chiêu cuối cùng rồi. Thầy đã gọi cho Dương Hiên bảo cậu ta làm mờ nhạt dần dần chuyện này. Tất cả các việc đều đã vận hành đâu vào đó rồi. Việc Tỉnh ủy chuyển dời mục đích chú ý của giới truyền thông đã thành công rồi. Chuyện của cậu sớm đã được đẩy qua chuyện khác, chắc hẳn tỉnh sẽ làm cho mọi chuyện dịu xuống thôi.
Diệp Trạch Đào nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm nói:
- Vậy thì tốt quá!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Vốn dĩ điều kiện của cậu đều không đạt đủ tiêu chuẩn để đề bạt, tỉnh Ninh Hải làm như vậy cộng thêm sự bàn luận của những người trên mạng, Ban tổ chức cán bộ Trung ương có áp lực lớn trong chuyện này nên đã mở một cuộc họp đối với vấn đề đề bạt cậu.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Không phải chứ thầy, em chỉ là một cán bộ cấp huyện cỏn con, còn phải cần đến Ban tổ chức cán bộ Trung ương đứng ra nghiên cứu nữa sao?
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Bây giờ trong nước đều phải thuận theo ý của công chúng, trong chuyện của con không thể nào làm trái ý dân được. Ban tổ chức cán bộ Trung ương cho rằng trường hợp này của con thuộc vào loại đặc biêt, có thể sẽ suôn sẻ thôi!
Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ, Ban tổ chức cán bộ Trung ương có thể đưa ra kết luận như vậy, chắc hẳn cũng là kết quả từ sự phối hợp sự hành động của khắp nơi.
Ý kiến của công chúng đối với nhân dân mà nói là một vấn đề lớn, nhưng đối với cấp lãnh đạo mà nói thì đó không có uy lực lớn như trong tưởng tượng của mọi người. Việc mấu chốt vẫn là kết quả vận động của Điền Lâm Hỉ.
- Thưa thầy em lại phải làm phiền thầy rồi!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Quan trọng là cậu tạo ra thành tích đủ để người ta tin và khâm phục. Nếu không có thành tích này thì ta cũng hết cách. Cậu cứ chờ xem không lâu nữa Ninh Hải sẽ bổ nhiệm cậu thôi.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Còn thầy thì sao?
Điền Lâm Hỉ biết là Diệp Trạch Đào hỏi về thái độ của mình đối với tỉnh.
Cười cười Điền Lâm Hỉ nói:
- Thầy vẫn không có biểu hiện gì, bọn họ muốn giành thì cứ để bọn họ giành đi.
Diệp Trạch Đào liền hiểu ra, ông lão Điền cứ tiếp tục duy trì thái độ như vậy là một hành động sáng suốt nhất.
- Trạch Đào, lãnh đạo cấp cao cũng đã xem các bản tin liên quan đến cậu trên truyền thông. Ông ấy còn phái người tới xã Xuân Trúc tìm hiểu tình hình, ông ấy khen ngợi cậu rất nhiều, kêu ta nói cho cậu biết là một người muốn giúp đỡ nhân dân thì phải đem tư tưởng vì dân phục vụ ra thực tế mà hành động. Cậu có thể làm ra những thành tích như vậy, ông ấy rất vui mừng, đến thời điểm thích hợp ông ấy cũng sẽ tới xã Xuân Trúc xem thử. Ông ấy hy vọng có thể nhìn thấy một xã Xuân Trúc hoàn toàn thay đổi.
Diệp Trạch Đào lại nghe được sự tán dương của Hoa Uy đối với việc làm của mình một lần nữa, trong lòng cũng rất là vui mừng nói:
- Em sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.
Rõ ràng Điền Lâm Hỉ cũng rất vui mừng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tuy lần này đẩy cậu vào một tình thế nguy hiểm, nhưng như vậy cũng tốt. Chỉ cần cậu cứ nắm chắc ý định của mình, thì không có ai dám làm gì cậu cả.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng có áp lực riêng của mình. Nổi tiếng cũng không phải là chuyện tốt. Lần này bị Tỉnh ủy lợi dụng, tuy bản thân cũng có được lợi ích nhưng làm người nổi tiếng cũng không phải là dễ dàng gì. Ít nhất thì trong mấy năm này mình vẫn là tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông.
Diệp Trạch Đào không lo về việc này, chỉ cần bản thân duy trì tác phong của mình là được rồi.
Diệp Trạch Đào hỏi một câu:
- Tỉnh ủy có sự thay đổi gì không?
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lần này tỉnh Ninh Hải đưa ra một số việc, Trung ương có đánh giá. Sắp tới bộ máy chính quyền của Tỉnh ủy Ninh Hải vẫn sẽ có một số điều chỉnh. Ngoài ra, ta tính cho Hứa Phu Kiệt đến tỉnh khác đảm nhiệm chức bí thư, cán bộ vẫn phải giao lưu với nhau mà.
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ lại nói tiếp:
- Trước khi Hứa Phu Kiệt đi chắc hẳn sẽ sắp xếp yên ổn chức vụ cho cậu.
Có được cuộc trò chuyện với Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào biết lần này chắc là không lâu nữa mình sẽ được lên chức thôi.
Hai ngày nữa lại trôi qua, cuối cùng Hứa Phu Kiệt gọi điện tới.
Lần này Hứa Phu Kiệt vẫn tỏ ra rất là thân thiết, nói với Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, xét thấy những thành tích của cậu rất là nổi trội. Thông qua việc xem xét trọng hội nghị thường vụ của Thành ủy quyết định ủy nhiệm cậu đảm nhiệm chức Phó bí thư , Ủy viên đảng ủy, quyền Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện Thảo Hải. Phải nhanh chóng làm tốt công tác của huyện Thảo Hải. Lần này phải thay đổi bộ máy chính quyền tập thể, ngày kia cậu tới thành phố Hắc Lan báo cáo đi!
Làm Chủ tịch huyện rồi!
Trong lòng của Diệp Trạch Đào kích động vô cùng, không ngờ mình thực sự đã trở thành Chủ tịch huyện rồi!
Cảm nhận được sự kích động của Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt cũng thầm than vãn, sao mình lại không có được phúc phận như vậy! Không ngờ hội nghị thường vụ Thành ủy lần này lại diễn ra thuận lợi đến vậy. Cơ bản là toàn bộ số phiếu bổ nhiệm cho Diệp Trạch Đào đều được thông qua. Hứa Phu Kiệt hiểu rõ, đây là kết quả thể hiện ý muốn của tỉnh. Nói rõ khắp nơi đều đã khẳng định chắc chắn trong chuyện này.
- Trạch Đào, do sự cần thiết của công tác, việc học tập của cậu tại trường Đảng, tỉnh cũng đã suy xét rồi nên linh động một chút cho cậu. Trong nửa tháng của mỗi tháng cậu đi học tại trường Đảng vài ngày, đến khi nào hoàn thành xong khóa học là được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của tổ chức.
- Ừ, cứ như vậy đi!
Trong lòng của Hứa Phu Kiệt rất không vui, nhìn thấy Diệp Trạch Đào cứ không ngừng được lên chức mình thì lại phải rời khỏi tỉnh Ninh Hải. Nếu không có sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ có thể lần này mình quả thật đã bị rớt xuống rồi.
Nói điện thoại xong, Diệp Trạch Đào biết là phải quay về trường Đảng để làm các thủ tục, liền tìm đến lãnh đạo của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, đồng chí phụ trách tuyên truyền của ban Tuyên giáo Tỉnh ủy sớm đã nhận được mệnh lệnh, liền nói trước với Diệp Trạch Đào:
- Anh phải đi thành phố Hắc Lan báo cáo rồi sao?
- Tôi vừa mới nhận điện thoại thông báo.
- Tôi cũng đang định thông báo cho cậu biết, công tác tuyên truyền giảng giải lần này đã xong rồi, mong là cậu quay về với cương vị công tác của mình sẽ đạt được nhiều thành tích hơn nữa.
Phái một chiếc xe đưa Diệp Trạch Đào quay về trường Đảng.
Mấy ngày không quay về, Diệp Trạch Đào đi vào trong trường Đảng, dọc theo trên đường người quen và người không hề quen biết đều chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, Diệp Trạch Đào liền biết được thu hoạch lớn nhất của tỉnh lần này đối với việc tuyên truyền của mình đó chính là các cán bộ đã nóng mắt lên hết rồi.
Mới vừa đi vào ký túc xá liền nhìn thấy đám người Chử Hướng Tiền đang ngồi trong đó nói chuyện.
Nhiền thấy Diệp Trạch Đào bước vào, mắt của Chử Hướng Tiền sáng lên, liền vội đứng dậy bắt lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Hoan nghênh người nổi tiếng quay về!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Đừng nói vậy mà!
Triệu Đại Hải cũng cười và cùng bắt tay với Diệp Trạch Đào nói:
- Báo cáo của cậu chúng tôi đều đã xem qua, đều nhận được một sự giáo dục rất sâu sắc đó!
Những bạn học khác trong trường Đảng cũng hỏi thăm và cùng bắt tay với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào lúc này ở trong lòng của mọi người là ngôi sao chính trị mới đang không ngừng phát triển đi lên của Ninh Hải.
Chử Hướng Tiền hỏi:
- Trạch Đào, lần này anh quay về là sao đây?
- Thành ủy Hắc Lan kêu tôi quay về để đi tiếp nhận quyết định.
Biết được những người này nắm thông tin rất nhanh, Diệp Trạch Đào cũng không cần phải giấu diếm họ.
Vài bạn học đều sáng cả mắt lên, lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, đương nhiên là bọn họ đoán được kết quả của việc Diệp Trạch Đào quay về tiếp nhận quyết định lần này.
Diệp Trạch Đào lại thăng chức nữa thôi!
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Chử Hướng Tiền hỏi:
- Làm Chủ tịch huyện hay là Bí thư?
Diệp Trạch Đào nói:
- Có khả năng sẽ là Chủ tịch huyện!
Vỗ một cái vào vai Diệp Trạch Đào, Chử Hướng Tiền lớn tiếng nói:
- Không bàn cãi nữa, cậu khao đi!
Mọi người đều kêu la kêu Diệp Trạch Đào phải khao.
Diệp Trạch Đào không hề muốn trong thời điểm này mà lại tổ chức quá phô trương nên cười nói:
- Khao thì nhất định rồi, nhưng đợi tôi quay về rồi khao, được không?
Đương nhiên là mọi người cũng biết sự lo lắng của Diệp Trạch Đào, Chử Hướng Tiền nói:
- Được, chúng tôi sẽ nhớ kỹ việc này.
Thở dài một hơi, Chử Hướng Tiền nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào à, cậu là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất của toàn tỉnh thậm chí của cả nước luôn rồi!
Triệu Đại Hải nói:
- Trẻ thì sao chứ, các cậu không thấy các tranh luận trên truyền thông sao? Việc thăng chức lần này của Trạch Đào là ý muốn của công chúng! Là ý của công chúng đó, có được mấy người nhận được ý của dân như vậy chứ?
Các bạn học khác cũng đang than vãn.
Tất cả mọi người đều biết, bọn họ không thể nào giống như Diệp Trạch Đào có được sự quan tâm của nhân dân sâu sắc như vậy được. Có được ý muốn của dân chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong việc Diệp Trạch Đào thăng chức, mọi người biết là cho dù họ không phục cũng không được.