Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 799: Chương 799: Xấu hổ




Nói chuyện với Thi Minh Cương một lần, Diệp Trạch Đào lại bận rộn ở phòng làm việc cả buổi trưa, cho dù có về nhà cũng đã rất khuya rồi.

Diệp Trạch Đào vừa mới về tới phòng, liền nhận điện thoại của Hô Diên Ngạo Bác, từ trước đến giờ Hô Diên Ngạo Bác cũng rất ít gọi điện thoại, hôm nay là thế nào đây?

- Trạch Đào, tỉnh của các con tương lai sẽ có rất nhiều hoạt động đấy!

- Có phải về việc phi pháp không?

Diệp Trạch Đào giật mình, liền hỏi.

- Lần này mặt liên luỵ quá lớn rồi, con hãy cố gắng ít nói làm nhiều, tốt nhất là nên quay về huyện Lục Thương đi chuyên sâu vào tầng lớp cơ sở!

- Cha nuôi, có chuyện này, hôm nay Thi Minh Cương lại nói, muốn đi báo cáo công việc với cha.

Hô Diên Ngạo Bác trầm ngâm một chút nói:

- Việc này con đường quan tâm, vấn đề của ông ta lần này quá lớn, ai cũng không thể nào cứu được ông ta!

Nghĩ đến cuộc họp hội nghị ngày mai, Diệp Trạch Đào sẽ nói ra những lời nói giao dịch của Thi Minh Cương với mình.

Hô Diên Ngạo Bác hừ một tiếng nói:

- Bây giờ ông ta mới nghĩ ra, lúc trước đã làm cái gì, Trạch Đào, con phải biết rằng, con đang đi trên con đường quan trường, tình người cái gì, cũng phải nhìn vị trí hoàn cảnh, con hãy nói với ông ta, ta phải đi ra nước ngoài một chuyến, lúc trở về hãy nói sau.

Diệp Trạch Đào hiểu, đây là cái cớ của Hô Diên Ngạo Bác, liền chần chờ một chút.

Hô Diên Ngạo Bác biết rằng con người Diệp Trạch Đào rất nói tình nghĩa, cũng có chút không nể mặt, liền nói:

- Trạch Đào, vị trí chức vụ càng cào, con càng phải học cách đặt những thứ này nọ về tình người qua một bên, dùng lý trí để đối đãi sự việc! Đây cũng có thể coi như là một khoá học của con đây!

- Con hiểu rồi!

Tuy rằng Diệp Trạch Đào đạt đến địa vị cao Chủ tịch thành phố này, bản thân hắn cũng hiểu rõ, mình vẫn chưa thật sự trở thành một chính trị gia chinh chính, trong chuyện của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào đã phạm vào tật xấu hành động theo tính khí đạo nghĩa.

Mục đích lần này Hô Diên Ngạo Bác điện thoại đến đó chính là yêu cầu Diệp Trạch Đào khiêm tốn, việc này Diệp Trạch Đào có thể hiểu được, những chuyện mình làm ra quá nhiều rồi. Tuy nhiên, đối với việc của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đạo thật sự có chút vấn đề về sĩ diện.

Sau khi gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào ngồi đó suy nghĩ cẩn thận một lúc, lắc lắc đầu, sau đó mới đi vào phòng tắm tắm rửa, việc này thật là!

Diệp Trạch Đào biết rằng mình có chút cấp bách, sau một hồi suy nghĩ lại, Diệp Trạch Đào mới phát hiện, chính mình thậm chí có chút gì đó trở nên không tự tin, chẳng lẽ nói loại bỏ Thi Minh Cương, bước tiếp theo mình ở trong thành phố Cừ Dương sẽ không còn đường lối nào cả sao?

Trong lời nói của Hô Diên Ngạo Bác có thể nghe ra, vấn đề của Thi Minh Cương cực kì lớn, ai cũng không thể nào giúp đỡ ông ta, ai cũng tránh né ông ta, nhưng mình thì lại chạy vào, đây còn không phải việc biểu hiện chính mình không có lý trí sao, không trưởng thành trong chính trị!

Lúc đang tắm rửa, Diệp Trạch Đào nghe thấy điện thoại đặt trên bàn đang reo lên, lấy một chiếc khăn tắm quắn lên người đi ra ngoài.

Cầm điện thoại lên xem, thì ra là điện thoại của Thi Minh Cương.

Nhìn thấy số điện thoại của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào thầm than, xem ra Thi Minh Cương thật sự rất nôn nóng, còn đây là muốn hỏi thăm tình hình đây.

Vừa rồi đã nghĩ đến việc này, biểu hiện trên mặt của Diệp Trạch Đào có vẻ rất thoải mái, dù sao chuyện này cũng đã phải làm như vậy, cũng chẳng có việc gì to tát lắm, vậy thì cứ nói với Thi Minh Cương một tiếng là được rồi. Còn về chuyện ngày mai trong cuộc họp Thi Minh Cương có thay đổi thái độ hay không, Diệp Trạch Đào cũng đã xem thông suốt rồi.

- Bí thư Thi, tôi là Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nhận điện thoại.

Thi Minh Cương nói:

- Trạch Đào, về đến nhà rồi hả?

Đây rõ ràng là không có gì để nói tìm việc để nói mà!

Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ, nói:

- Bí thư Thi, tôi vừa điện thoại cho cha nuôi của tôi, ông ta nói ngày mai ông ta phải đi ra nước ngoài để phỏng vấn, đoán chừng sẽ phải một thời gian đấy!

A!

Nghe rõ ràng tiếng thở dài bên đầu dây điện thoại Thi Minh Cương.

Tuy nhiên, rất nhanh, Thi Minh Cương lại lớn tiếng nói:

- Trạch Đào, Bí thư Hô Diên nói thế nào?

Diệp Trạch Đào suy nghĩ, dù sao thì chuyện cũng có thể kéo dài một chút, cho Thi Minh Cương một chút hi vọng cũng tốt, liền nói:

- Ông ta nói để ông ta tìm hiểu tình hình ở tỉnh Tây Giang một chút rồi nói tiếp.

Một lát sau Thi Minh Cương mới lên tiếng:

- Vậy cũng được, cũng chỉ có thể như vậy thôi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi!

Cửa ải này xem như đã thông qua!

Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào cảm thấy nhẹ cả người, thông qua chuyện này, hắn hiểu thêm được rất nhiều sự việc trên quan trường.

Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.

Diệp Trạch Đào đi qua mở cửa.

Diệp Trạch Đào cảm giác được một làn gió lạnh thổi ở bên ngoài, cũng không nhìn thấy rõ người đến.

- Xin chào Chủ tịch thành phố Diệp!

Lúc Diệp Trạch Đào nhìn một cái, không ngờ là hai chị em Lỗ gia đến, vội nói:

- Khách Quý đây, xin mời vào.

Vừa mới gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào quên mất mình đang quắn lấy một cái khăn lông to ở ngay phần eo, lúc nhường lối cho khách đi vào, không ngờ tới khăn lông lớn lại bị nới lỏng ra.

A!

Lúc này mọi người đều giật cả mình.

Diệp Trạch Đào liền vội nắm lấy chiếc khăn.

Thời tiết có chút lạnh, trong phòng có hệ thống sưởi ấm, có lẽ bên ngoài không có hệ thống sưởi ấm, lúc này Lỗ Nghệ Hương cũng không biết tình hình của Diệp Trạch Đào, cô đang đứng phía sau lưng Lỗ Nghệ Tiên, lôi kéo chị gái mình với mục đích nhanh chóng đi vào trong.

Đúng lúc đó, Lỗ Nghệ Tiên liếc mắt nhìn thấy tình trạng của Diệp Trạch Đào, mặt liền đỏ lên, tâm trí hoản loạn, căn bản là không phòng bị cái đẩy của em gái, cứ như vậy vốn là muốn đẩy ra, dưới tác động của hai lực trái ngược, liền bị bổ nhào về phía trước.

A!

Cứ như vậy, lập tức liền bổ nhào vào trong ngực của Diệp Trạch Đào, khiến cho hai người càng thêm mắc cở chính là vì muốn đở lấy cô ta, chỉ có thể nghĩ đến là sẽ nắm trúng chiếc khăn lông lớn của Diệp Trạch Đào.

Trong nháy mắt, bởi vì Diệp Trạch Đào cũng giật mình không phòng bị, không ngờ chiếc khăn lông bị cô ta kéo rơi xuống mặt đất.

Người đẹp trong lòng, nhưng Diệp Trạch Đào liền quay người lại chạy thẳng vào phòng tắm.

Cứ như vậy, Lỗ Nghệ Tiên không đứng vững được lúc bổ nhào về phía người Diệp Trạch Đào, lần nữa bị té xuống mặt đất.

Trong lúc bối rối, không ngờ Lỗ Nghệ Tiên một tay đã nắm lấy vật đó của Diệp Trạch Đào.

Khiến cho Lỗ Nghệ Tiên ngượng ngùng chính cả người, mặt mũi của cô liền đổ sầm vào mông của Diệp Trạch Đào.

A!

Lần này Diệp Trạch Đào hét to!

Cũng may, hành động của Diệp Trạch Đào nhanh nhẹn, bước những bước dài, đã vọt nhanh vào phòng tắm.

Lúc này Lỗ Nghệ Hương mới phát hiện ra đã xảy ra chuyện lớn, nhìn thấy chị mình ngã dưới đất, trong tay còn đang nắm lấy một tắm khăn lông lớn, hai mắt mở to ra.

- Chị, chị làm sao thế?

Lỗ Nghệ Hương có chút không hiểu rõ, liền hỏi một câu.

Việc này làm cho Lỗ Nghệ Tiên xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Lúc Lỗ Nghệ Hương nhìn về phía phòng tắm, mặt cũng đỏ ửng lên.

Cẩn thận đóng cửa lại, Lỗ Nghệ Tiên nói:

- Chuyện này là như thế nào đây!

Vừa nói, vừa đưa tay ra đỡ Lỗ Nghệ Hương.

Bây giờ Lỗ Nghệ Tiên căn bản là không tiện để gặp Diệp Trạch Đào, nắm lấy tay Lỗ Nghệ Hương, mở cửa kéo em gái chạy thật nhanh ra ngoài.

- Chị, tại sao lại phải chạy đi?

- Cũng tại em cả đấy, bây giờ chị không có mặt mũi gì gặp Chủ tịch thành phố Diệp!

Nghĩ đến việc lúc nãy miệng chút xíu đã đặt gần mông của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Tiên vừa thẹn vừa vội nói:

- Son môi màu đỏ của chị còn chứ?

- Đúng vậy, màu sắc của cây son môi đó rất tươi đẹp!

Ấn tay của em gái một cái, Lỗ Nghệ Tiên nói:

- Mắc cở chết đi được!

- Không ngờ dáng người anh Diệp lại tuyệt đến thế, giống như vận động viên thể dục thể thao vậy!

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, Lỗ Nghệ Hương cũng nhìn thấy các cơ bắp đầy đặn của Diệp Trạch Đào, liền nói một câu.

Là người từng trải, lúc này Lỗ Nghệ Tiên đang suy nghĩ, nắm được vật đó của Diệp Trạch Đào so với Cố Minh Trung còn khoẻ mạnh hơn, Chủ tịch thành phố Diệp thật là cường tráng!

Hai người mang theo tâm trạng đi ra ngoài.

- Chị, chị cảm thấy thế nào về lời nói của Cố Minh Trung, chị quyết định sẽ điều đến thành phố Kênh Dương sao? Anh Diệp bảo em liên lạc với Phó giám đốc sở Phương của tỉnh, hôm nay em liên lạc rồi, Phó giám đốc sở Phương rất khách khí, cũng không biết có thể điều đến tỉnh Tây giang không, vốn là muốn hỏi về vấn đề đó một chút, giờ thì tốt rồi, hỏi cũng không xong!

- Nói cái quái gì vậy, cũng không giống như Chủ tịch thành phố Diệp! cái gì, em nói cái gì?

Tinh thần Lỗ Nghệ Tiên đang hoảng loạn, liền phản ứng mạnh với câu nói vừa rồi của em gái cô.

Ồ!

Lỗ Nghệ Hương còn không kịp phản ứng, mặt liền đỏ ửng lên, đánh vào tay của Lỗ Nghệ Tiên một cái nói, cười nhẹ nói:

- Lời nói gì của Cố Minh Trung, mà không bằng anh Diệp cái gì?

Hai cô gái cứ thế phá lên cười.

Lúc này mặt của Diệp Trạch Đào cũng đỏ ửng lên, lúc chạy vọt vào phòng tắm, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Hôm nay sao mình lại quên mất chuyện mình vừa mới tắm xong!

Càng nghĩ mặt càng đỏ lên, lúc này hắn ta không biết nên làm thế nào mới tốt, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, rất nhanh lại không nghe thấy âm thanh gì.

cẩn thận lắng nghe âm thanh ở bên ngoài, lúc cảm thấy không có người, lúc đó mới đưa đầu ra nhìn xem tình hình bên ngoài, quả nhiên hai chị em Lỗ gia đã không còn trong nhà nữa.

Ôi!

Diệp trạch Đào phát hiện hôm nay mình đã làm trò cười cho thiên hạ rồi, nhìn về phía cửa sổ, liền thấy hai người phụ nữ đó đang cười nói rời khỏi.

Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào chợt nhớ ra thật ra mình còn chưa tắm sạch sẽ, lần nữa đi vào trong phòng tắm.

Nhà của Diệp Trạch Đào đang ở là do thành phố phân, cũng không biết lúc trước một vị lãnh đạo thành uỷ nào đã ở đây, toàn bộ trang thiết bị trong căn nhà cũng không tệ, Diệp Trạch Đào cũng không thiết kế lại nhà, phòng tắm rất lớn, trên tường toàn bộ được lắp gương, lúc cởi hết quần áo ra, Diệp Trạch Đào liền phát hiện có vấn đề, nhìn vào trong gương, hai mắt mở to hết cỡ, không ngờ trên mông dính một vét son môi đỏ.

Lúc cẩn thận nhìn lại một lần, cũng không phải chỉ là một dấu môi son thôi, không ngờ khi mặc quần vào vẫn không thể nào lau chùi đi, chỉ lau chùi được một chút mà thôi.

Lúc tưởng tượng lại, Diệp Trạch Đào liền nhớ lại, vết son môi này chắc là lúc mình chạy Lỗ Nghệ Tiên đã hôn lên đó.

Lúc này Diệp Trạch Đào thật sự không thể nào bình tĩnh, không ngờ bị một người phụ nữ xinh đẹp hôn lên mông.

Lại nghĩ đến tình huống lúc đó, lại nghĩ ra, vị trí phía dưới của mình cũng bị nhéo một cái.

Cúi đầu xuống nhìn, trán Diệp Trạch Đào đổ mồ hôi, nếu lúc đó không tránh kịp, thì vấn đề có thể sẽ nghiêm trọng hơn.

Mở nước ra tắm, dưới làn nước ấm Diệp Trạch Đào nhanh chóng rữa sạch đi vét son môi đó, một bên tắm, một bên hồi tưởng lại tình huống lúc đó. Diệp Trạch Đào phát hiện phần bên dưới của mình có chút động đậy, trong lòng tràn ngập một dục vọng mãnh liệt.

Diệp Trạch Đào cũng đã lâu không quan hệ rồi, ngâm mình trong làn nước ấm, Diệp Trạch Đào nắm lấy vật đó trong tay dưới làn nước, một chất dịch đậm đặc được bắn ra từ bộ phận phía dưới của cơ thể hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.