Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 386: Chương 386: Xây mười bốn trường học




Thực ra, một số người cơ thể nhạy cảm cầm viên đá trong tay còn có một vài cảm nhận. Thông thường một viên đá tốt, nếu tĩnh tâm một chút rồi cảm nhận, sẽ có cảm giác không giống so với khi cầm những viên đá khác.

Đám người Diệp Trạch Đào cầm đá lên cố gắng vận hành Ngũ Cầm Hí của mình để kiểm tra, nhưng rất nhiều viên đá đều không có bất kỳ cảm giác gì.

Nhìn thấy chỗ này nhiều đá như vậy, thầm buồn cười, bản thân cũng thấy là đương nhiên thôi, Ngũ Cầm Hí sao lại có thể thật sự cảm nhận được các loại đá đặc biệt chứ?

Thấy Lưu Dương và Lưu Mộng Y đang chuyên chú xem xét đá ở bên kia, Diệp Trạch Đào liền đi tới.

- Anh Diệp, sao rồi, đã phát hiện được viên nào tốt chưa?

Lưu Dương nhìn Diệp Trạch Đào.

Lắc đầu cười, Diệp Trạch Đào nói:

- Mọi người tiếp tục đi, tôi xem là được rồi!

Có thể nhận thấy, Lưu Dương rất thích đánh cuộc đá.

- Anh Diệp, tấm séc một triệu kia dù sao anh cũng phải dùng hết, cứ nhặt vài viên thử vận may đi.

Lưu Dương lại nói.

Khi thấy Lưu Dương ôm một viên đá rồi dùng dụng cụ chuyên ngành nhỏ xem xét ở bên đó, Diệp Trạch Đào thấy ở lĩnh vực này cô ta có khả năng là người trong nghề.

Lúc nhìn sang Trương Phong, thấy cậu Trương Phong đó lúc này cũng tỏ ra chuyên chú, đang cầm xem một viên đá nhìn bề ngoài rất đẹp.

Châm một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào trông thấy một băng ghế đá được làm từ đá tảng, liền đi qua đó ngồi xuống.

Trong này thật có ít ghế đá thế này quá, mặc dù là để cho mọi người nghỉ ngơi.

Vừa hút thuốc, vừa xem mọi người bận rộn.

Trông thấy tình hình ở đây, Diệp Trạch Đào chỉ có thể thở dài, cuộc sống của những kẻ quyền quý xem ra thật quá nhàm chán!

Hút xong điếu thuốc, thấy Lưu Dương và Lưu Mộng Y đã tìm được một vài viên đá, hai người đều tỏ ra rất hưng phấn.

- Trạch Đào, thế nào, nhặt mấy viên thử một chút xem?

Thấy mấy viên đá đó đều có ghi rõ giá, Diệp Trạch Đào xem một chút, hai cô gái cũng không thể xem là loại vung tay quá trán, mỗi người cũng chỉ khoảng trăm ngàn mà thôi.

- Anh Diệp, anh đừng hút thuốc nữa, mau đi nhặt mấy viên thử vận may đi.

Lưu Dương lớn tiếng nói.

Lưu Mộng Y cũng cười nói:

- Trạch Đào, thử vận may chút đi.

Trông thấy có nhân viên đi tới, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Được, tôi thử chút vận may vậy.

Nói xong, chỉ vào cái ghế đá rất lớn mà mình đang ngồi, nói:

- Tảng đá này bao nhiêu tiền?

Câu nói này lập tức khiến tất cả mọi người bật cười.

Lưu Dương cười đến ôm bụng nói:

- Anh Diệp à, không phải chứ, anh định biến ghế đá của người ta thành bảo vật à!

Người nhân viên kia lại rất nghiêm túc đáp:

- Cái ghế này nếu anh muốn, mười ngàn là có thể đem đi.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Được, lấy nó đi.

Ban nãy ngồi trên đó, Diệp Thạch Đào cảm thấy Ngũ Cầm Hí của mình dường như tự động vận hành, so với bình thường còn mạnh mẽ hơn, trong lòng cũng có chút khó hiểu.

Diệp Trạch Đào càng cảm thấy phía dưới mông truyền đến từng đợt khí rất đặc biệt.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác của hắn mà thôi.

Dù sao séc cũng phải dùng hết, cứ mổ xẻ cái ghế đá này ra xem bên trong có huyền cơ gì cũng hay.

Lưu Mộng Y cười nói:

- Tùy anh thôi!

Mới có mười ngàn, Lưu Mộng Y thấy bộ dạng rất tùy ý của Diệp Trạch Đào, cười nhẹ nói.

Lúc này có vài người bước đến.

Nhìn bộ dạng của họ, Diệp Trạch Đào biết, hôm nay lại thua thê thảm rồi.

Lưu Dương hỏi:

- Thế nào, hôm nay các người lại thua bao nhiêu?

Lưu Tùng vẻ mặt đau khổ nói:

- Dạo này vận may không tốt gì cả!

Phương Hoành Tinh nói:

- Mỗi người thua khoảng mấy trăm ngàn!

Thấy mọi người đều cầm đá, Lưu Vĩ nói:

- Biết thừa các người lại làm trò này, mỗi lần đến đây đều chơi cái này!

- Trạch Đào, anh sao, làm được gì rồi, tấm séc một triệu kia không tiêu hết thì phí!

Nghe thấy điều này, Lưu Dương lại phá lên cười, chỉ vào cái ghế đá cực lớn kia nói:

- Không ngờ phải không, Trạch Đào đánh cuộc là cái này!

Khi mọi người thấy không ngờ là một cái ghế đá cực lớn, tất cả đều vui mừng.

Lực Phàm vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào khác với tất cả chúng ta, làm việc gì cũng đều có mánh khóe của hắn, không chừng trong này thật sự có thứ hay!

Mọi người lại nhìn cái ghế đá xem ra không có điểm gì đặc biệt, tất cả lại vui vẻ.

Phương Hoành Tinh nói:

- Mau đem đi cắt đi, việc này chúng ta không thể bỏ qua được!

Mấy người này xem ra đều là những kẻ muốn tìm niềm vui, trông thấy chuyện hay thế này, tất cả đều tỏ ra hưng phấn.

Lưu Mộng Y cười nhìn Diệp Trạch Đào, cô ta cũng có vẻ hiểu cách nghĩ của Diệp Trạch Đào, chính là muốn tùy tiện tiêu hết tấm séc này mà thôi.

Khi mọi người đi vào một tiệm lớn chuyên nhận cắt đá, thì thấy một vài người đang xem cắt đá ở đó.

Nhân viên không ít, mọi người làm việc đều rất chuyên nghiệp.

Ngồi trên tảng đá, Diệp Trạch Đào nhìn những viên đá của Lưu Dương và Lưu Y Mộng bị cắt, thấy bộ dạng hai người lúc thì lo lắng, lúc lại hưng phấn. Diệp Trạch Đào đưa cho mỗi người nhà họ Lưu một điếu thuốc rồi nói:

- Xem ra cái trò này vẫn thật hấp dẫn người ta mà!

Một lúc sau, số đá của hai cô gái đều bị cắt hết, tính ra chắc mỗi người lỗ mấy chục ngàn.

Thấy hai cô tâm trạng không tốt, Diệp Trạch Đào nói:

- Nếu có thứ tốt, người khác đã sớm lấy đi rồi, còn đợi các cô đến tìm sao!

- Còn cái này nữa.

Lưu Chính chỉ vào tảng đá lớn trên đất, la lớn với thợ cắt đá.

Tảng đá đó nhanh chóng được khiêng lên, người thợ cắt đá trông thấy cái ghế thì sững sờ nói:

- Cái này là ghế đá?

Lưu Chính cười ha hả đáp:

- Phải, chính là ghế đá, sao nào?

Ông thợ cắt đá gãi đầu lẩm bẩm:

- Chuyện quái quỷ!

- Cắt thế nào đây?

Người thợ cắt đá hỏi.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tùy ông!

Lần này Lưu Dương và Lưu Mộng Y không phớt lờ nữa, hai cô gái bước lên chuyên chú hướng dẫn người thợ cắt đá phải cắt thế nào.

Nhìn từng nhát dao hạ xuống, Lưu Phàm nói:

- Chuyện này cũng là chuyện vui lớn, Trạch Đào thuộc loại người không quan tâm đến tiền bạc đâu.

- Phải đấy, coi tiền như cỏ rác, nếu sau này không cần tiền, đưa tôi dùng cho!

Lưu Chính cười đùa.

Mọi người đều rất vui vẻ, cảm thấy Diệp Trạch Đào cũng là một người có thể đùa.

Lúc này cũng có vài người xung quanh, mọi người thấy có người dùng tiền để cắt một cái ghế đá, cũng chết sặc thì buồn cười.

Một anh chàng quen Lưu Phàm cười đùa:

- Lưu Phàm, nhà họ Lưu các người nhiều tiền quá dùng không hết à, chạy ra đây mua vui à!

Trừng mắt nhìn gã một cái, Lưu Phàm nói:

- Không được sao?

Đối phương liền phá lên cười nói:

- Được, sao lại không được chứ, ha ha!

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Lưu Dương.

- Cẩn thận!

Theo tiếng hô kinh hãi của cô, ánh mắt mọi người nhìn sang, chỉ thấy nước vừa dội xuống, một phiến lóng lánh hiện ra trước mắt mọi người.

A!

Mọi người vốn đang cười đùa giờ đều trợn trừng hai mắt.

Diệp Trạch Đào cũng ngây người, trong lòng thầm nghĩ, “có thật à?”

Lưu Mộng Y là người kích động nhất, thấy chồng mình quả thật làm được những chuyện người khác không làm được, sự xúc động trong lòng thật khó dùng lời để diễn đạt, vội nói với người thợ cắt đá:

- Cẩn thận chút, từ từ thôi.

Người thợ cắt đá cũng sửng sốt, thật đúng là gặp phải chuyện lạ, cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

Một dao cắt xuống, hiện ra trước mắt mọi người là một loại phỉ thúy chất lượng rất tốt.

Chính Diệp Trạch Đào cũng có chút ngồi không yên, nhìn thứ đẹp đẽ đang hiện ra từng chút một trước mắt mọi người, hai mắt dần trở nên đờ đẫn.

Lưu Chính cũng không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá bị cắt xẻ kia, miệng há hốc.

- Một khối lớn như vậy!

Không biết ai đó nói câu này.

Lúc này, Bàng Chân nghe ngóng được tin tức cũng đến, trông thấy khối đá rất đẹp được cắt ra từ chiếc ghế đá, thì cũng giật mình.

- Mười triệu, tôi mua!

Một vị công tử bột lớn tiếng nói.

Lưu Dương bĩu môi nói:

- Cắt thêm một nhát nữa!

Cô xem ra cũng là người có kinh nghiệm.

Người thợ cắt đá kia lại hạ một dao xuống.

Theo nhát dao cắt xuống, mọi người đã có thể nhìn ra được, quả nhiên là một khối phỉ thúy lớn, thực sự rất đẹp!

Bàng Chân mỉm cười nói:

- Diệp lão đệ thực có vận may lớn!

Diệp Trạch Đào lúc này cũng đã khôi phục thần trí, mỉm cười đáp:

- Vốn chỉ muốn tùy tiện chơi chút, thật không ngờ lại thành chơi lớn!

Bàng Chân liền cười ha hả đứng lên nói:

- Thế này đi, thứ này cậu lấy cũng vô dụng, hay là, cậu bán cho tôi đi, năm mươi triệu nhé!

Diệp Trạch Đào sửng sốt, quay sang nhìn khối đá kia.

Lúc này Lưu Mộng Y cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào, theo tình hình cắt xẻ mà nói, có thể sẽ càng có giá hơn, mà cũng có thể còn không được đến năm triệu, chuyện này phải để Diệp Trạch Đào tự quyết định.

Lưu Dương cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Thấy ánh mắt của hai người, Diệp Trạch Đào biết rằng, việc này hắn phải tự mình chọn lựa. Mỉm cười quay sang Bàng Chân nói:

- Anh Bàng tặng tấm séc một triệu kia tôi còn chưa dùng, mới chỉ mua cái ghế đá mười ngàn này, thế này thì chiếm được lợi của anh Bàng quá rồi, thế này đi, tiền tôi không cần, nếu anh Bàng có lòng, thì cầm số tiền này đến huyện THảo Hải chúng tôi để xây trường học đi. Giờ huyện Thảo Hải có mười lăm xã, xã Xuân Trúc đã xây dựng một trường trung học, mười bốn xã khác vẫn chưa có một ngôi trường tốt, việc này nếu anh Bàng có sức, thì coi như anh xây giúp trường trung học là được!

Lời này nói ra khiến mọi người xung quanh đều biến sắc.

Đối mặt với số tiền hàng chục triệu kia, Diệp Trạch Phàm căn bản không làm gì cả, lại muốn dùng để xây trường học cho huyện sao!

Bàng Chân lần đầu tiên nhìn nhận Diệp Trạch Đào một cách nghiêm túc, gã cũng bị lời này của Diệp Trạch Đào làm cho kinh hoàng.

Thấy bộ dạng thản nhiên của Diệp Trạch Đào, Bàng Chân thầm cảm thán, “Cái tên Diệp Trạch Đào này quả thật là một nhân vật không tầm thường!”

Bàng Chân càng hiểu ra rằng, đây là Diệp Trạch Đào dùng tiền gã tặng để tặng lại cho gã danh tiếng.

“Mình tặng một triệu và tấm séc, Diệp Trạch Đào báo đáp là bội số của một triệu kia, người này làm việc thật có chí khí!”

“Đây là một nhân vật rất đáng để kết giao!”

Bàng Chân lúc này cũng tỏ ra rất chân thật, nghiêm túc nói:

- Cậu Trạch Đào đã xem trọng tôi, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Vậy rất cảm tạ anh Bàng!

Tâm tình quả thật rất tốt, khi nghĩ đến việc số tiền hàng chục triệu này có thể khiến mỗi một xã ở huyện Thảo Hải đều có một ngôi trường đẹp, trên mặt Diệp Trạch Đào liền hiện lên một nụ cười.

Vốn đang nghĩ xem phải làm thế nào để cải tạo một chút trường học của mười bốn huyện còn lại, giờ xây dựng trường học toàn huyện không còn là vấn đề nữa, điều này có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với sự nghiệp giáo dục của toàn huyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.