Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thường Ấn Thác nói:
- Tuyệt đối không thể tiếp tục để như vậy!
Ánh mắt Thường Ấn Thác liền sáng lên, cười ha ha nói:
- Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu!
Diệp Trạch Đào nói ra một câu như vậy, đã biểu lộ rõ ràng thái độ của
mình, nói rõ Diệp Trạch Đào quyết định làm rõ chuyện này một lần, Thường Ấn Thác tỏ ra rất vui mừng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cần nhiều tư liệu hơn!
Biết Thường Ấn Thác sớm đã có chuẩn bị sẵn, cũng muốn mượn lực lượng
của mình để làm việc này, Diệp Trạch Đào cũng nói chuyện cũng trở nên
thẳng thắn hơn.
- Cậu yên tâm, cũng đâu phải chúng ta đang chiến đấu đâu!
Nghe thấy Thường Ấn Thác nói một câu như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào nóng lên, biết rằng việc này còn có rất nhiều người nhìn không vừa mắt, chỉ là lực lượng không đủ mà thôi.
Từ trong câu nói này của
Thường Ấn Thác, dường như Diệp Trạch Đào đã nhìn ra có rất nhiều cán bộ
cũng có chất khí chính nghĩa.
- Trạch Đào, Cũng không phải là chưa từng suy nghĩ sẽ làm việc này, mà là lực lượng của mọi người vẫn
chưa đủ mà thôi, nếu như cậu có thể tham gia vào việc này, vậy thì chúng tôi sẽ có thêm một lực lượng vững chắc rồi!
Diệp Trạch Đào
cũng không phải là một người dễ kích động, tuy rằng chuyện này hắn ta
phải làm, nhưng cũng phải phân tích rõ ràng rồi mới tiến hành, liền nói:
- Tư lệnh Thường, đây không phải là chuyện có thể làm trong vòng một
ngày, điều cần thiết là phải tiến hành một quá trình chắc chắn vững
mạnh!
Thường Ấn Thác cũng biết độ khó trong chuyện này, liền gật đầu nói:
- Tôi sẽ liên hệ với một số người để thu thập toàn bộ tư liệu lại, cậu
phải chủ trì việc này, nếu cần mọi người làm bất cứ điều gì, tuyệt đối
sẽ không có chuyện chậm trễ! Tôi cũng biết chuyện này sẽ rất khó khăn,
nếu như không có cách nào đạt được hiệu quả, lực lượng công kích của đối phương sẽ cực lớn, phải suy tính kỹ lưỡng trước rồi mới làm.
Lúc Diệp Trạch Đào trở lại phòng, trong đầu vẫn còn đang phân tích
những gì Thường Ấn Thác nói, cảm nhận được Thường Ấn Thác đó là một quân nhân ôm ấp tình yêu nước, ông ta cũng không nhìn quen cảnh tượng đang
xảy ra. Lần này biết sau khi xảy ra chuyện này, ông ta nhìn thấy lực
lượng phía sau lưng của mình, mục đích chính là muốn mượn lực lượng của
mình để làm một số chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bàng Chân gọi điện thoại tới, bối rối nói:
- Trạch Đào, tôi đã cùng bọn họ liên lạc một chút rồi, mọi người ai
cũng có chút sợ cậu, haiz, chuyện này không dễ xử lý rồi! Như vậy đi,
tôi sẽ sắp xếp một địa điểm khác, cậu xem có thể vì nể mặt tôi mà đến
gặp bọn họ một lần không?
Còn muốn bày mưu kế mình sao!
Diệp Trạch Đào càng có cách nhìn khác với Bàng Chân, thằng nhóc này
chắc là đã biết thái độ của mình rồi, bây giờ còn điện đến bày mưu tính
kế để đẩy mình vào bẩy, rốt cuộc thằng nhóc này suy tính gì thế!
- Bàng Chân, nếu như anh thấy khó xử, vậy thì đừng quan tâm chuyện này
nữa, người ra tay đánh người muốn tùy tiện cho qua chuyện này, không có
chuyện dễ dàng như thế, chuyện này chưa xong đâu!
Diệp Trạch
Đào biểu hiện ra một bộ dạng kích động, giống như là nếu không xử lý đám người này tuyệt đối không thể bỏ qua vậy.
Diệp Trạch Đào
cũng hy vọng Bàng Chân có thể truyền lời nói này đến tai bọn họ, để có
thể tiến thêm một bước tìm hiểu thái độ của những người đó.
- Haiz, Trạch Đào, để tôi nói với bọn họ một chút vậy!
Trong lòng Bàng Chân thật sự rất khó chịu, rất không vui vẻ với thái độ không nể mặt mình của Diệp Trạch Đào.
Dĩ nhiên, trong lòng cũng rất khâm phục Diệp Trạch Đào, không ngờ Diệp Trạch Đào đó lại không trúng kế!
Sau khi nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào đến đây rất có thể sẽ xảy ra
chuyện, Bàng Chân cảm thấy vô cùng lo sợ, anh ta biết rằng từ bây giờ
trở đi, con đường mà mình đi là một con đường đen rồi.
Lúc
này Bàng Chân đang ngồi trên một chiếc duy thuyền sang trọng lộng lẫy,
một vài cậu ấm rất hào hứng thảo luận với nhau, chẳng hề bận tâm gì đến
việc đã đánh người.
Du thuyền sang trọng lỗng lẫy rất lớn,
nói là du thuyền cũng không đúng phải nói là loại du thuyền dạng lớn,
phi cơ trực thăng không ngừng hạ cánh trên đó, từng lượt từng lượt đưa
người đến đây.
Nhìn thấy một đám nữ minh tinh xinh đẹp rung
động lòng người, các nữ minh tinh được đưa lên đây, ánh mắt của những
chàng thanh niên đó đều tỏa sáng.
- Bàng Chân, chuyện này gì thế, Diệp Trạch Đào đó vẫn còn cứng rắn vậy sao?
- Tin rằng tình hình bây giờ của chúng ta hắn ta cũng đã biết rõ rồi,
nếu như đã biết chúng ta hùng mạnh như thế rồi, vẫn có tư tưởng muốn đấu với chúng ta sao! Bố vợ già của hắn ta không phải là Lưu Đống Lưu sao?
Vậy thì có chuyện gì to tát đâu!
- Hắn ta không chỉ có mỗi
mình Lưu Đống Lưu là hậu đài, Hô Diên Ngạo Bác, Trịnh Thành Trung, Điền
Lâm Hỉ đều là hậu đài của hắn đấy!
- Hừ, Hô Diên Ngạo Bác lần này phải về hưu rồi, Trịnh Thành Trung có thể giữ lại chức vị hay không còn khó nói, Điền Lâm Hỉ đó chỉ là trong quân đội có chút lực ảnh hưởng mà thôi, những người này thì chưa đủ sức để làm khó chúng ta đâu, rất
có thể bọn họ vẫn chưa thấy được đường dây lực lượng của chúng ta.
Mấy tên con ông cháu cha phá lên cười hô hố.
Một người trong số đó nói với tên cậu ấm:
- Kim thiếu gia, ông bố nhà cậu lần này chắc chắn sẽ tiến cử vào cục chính trị, Lưu gia của hắn là cái thá gì!
Vị Kim thiếu gia đó nhíu mày nói:
- Lưu Đống Lưu cũng là một đối thủ!
Mọi người đều biết, bây giờ ông bố của Kim thiếu gia và Lưu Đống Lưu
cũng sẽ cùng tiến cử vào cục chính trị, vị trí của Hô Diên Ngạo Bác rất
có thể sẽ bị ông bố của Kim thiếu gia tiếp nhận, và Lưu Đống Lưu cũng
rất có thể sẽ dến Hải Đông để nhậm chức Bí thư, nếu như hai người cùng
được tiến cử, Lưu Đống Lưu vẫn có thể áp chế ông bố của Kim thiếu gia.
- Viên thiếu gia, ông bố nhà cậu lần này hẳn là có thể tiếp tay vị trí của Lưu Đống Lưu!
Mọi người cùng nhau bàn luận về một số vị trí của Trung ương, có vẻ rất náo nhiệt.
Bàng Chân có một cảm giác mất mát, lúc ông bố của anh ta còn chức vị,
những người này đều tìm đủ mọi cách lấy lòng anh ta, nhưng thế sự vô
thường, theo như sự nghĩ hưu của ông bố, đám thuộc hạ vốn đang ở dưới
tay mình lại phản bội chuyển sang nịnh nọt những tên cậu ấm khác. Nghĩ
đến việc bọn họ đã liên kết lại với nhau thành một dây xích lợi ích hùng mạnh, và việc ông bố mình và bọn Trịnh Thành Trung trong Chính trị vốn
luôn đối đầu nhau, Bàng Chân thầm thở dài một tiếng, làm xong chuyện này hẳn là phải tìm cách để đi ra nước ngoài! Ở Trung Quốc này đã không còn vị trí cho mình nữa rồi.
- Bàng Chân, đang suy nghĩ gì thế?
Kim thiếu gia mỉm cười hỏi.
Kim thiếu gia tên gọi là Kim Huyền Sâm, bố cậu ta bây giờ là Chủ tịch thành phố Tân Cảng – Kim Bản Thành.
Theo như sự thăng tiến địa vụ của Kim Bản Thành, nghe nói là người được tuyển chọn để tiếp nhận vị trí của Hô Diên Ngạo Bác, địa vị của Kim
Huyền Sâm cũng không ngừng thăng cao.
Nhìn thấy bộ dạng tâm
trạng không ổn định của Bàng Chân, người mà lúc trước mình phải lấy
lòng, khóe miệng của Kim Huyền Sâm lộ ra một chút tình ý tự đắc.
Lúc này Bàng Chân đang suy nghĩ tìm cách nào đó nhanh chóng xuất ngoại, cười lớn nói:
- Vốn định hôm nay sẽ hoạt động, nhưng Diệp Trạch Đào không đến, việc này làm sao bây giờ?
- Ngu thiếu gia sớm đã chuẩn bị sẵn vậy thì làm sao có thể thay đổi
chứ, tất nhiên là đúng giờ khởi hành rồi. Hơn người, người nên đến cũng
đã đến rồi, lần này không làm được để lần sau, ngoài việc vui chơi ra,
tiền kiếm được cũng được một mảng lớn đấy, chỉ là một Diệp Trạch Đào mà
thôi, không cần thiết phải quan tâm hắn quá nhiều đâu!
Kim Huyền Lâm liền nói một câu như vậy.
Lúc nhắc tới Ngu thiếu gia, trên mặt mọi người đều biểu hiện ra vẻ kính sợ.
Lúc nói chuyện, điện thoại của Kim Huyền Sâm vang lên, sau khi Kim
Huyền Sâm nói với đối phương một lúc, rồi mới nói mọi người:
-
Đừng quan tâm đến tên Diệp Trạch Đào nữa, Ngu thiếu gia nói hôm nay cứ
ra biển như đã hẹn trước, lần này người được mời đến không ít, chuyến
vừa rồi cũng kiếm được không ít!
Nghe nói như vậy, các cậu ấm ở đây trở nên hưng phấn hẳn lên.
Một cậu ấm cười lớn nói với cậu ấm kia:
- Thằng nhóc này lần trước cá độ với mọi người, nói rằng ai có thể làm
cho người phụ nữ kia mang thai, thì người đó phải trả cho cô ta năm
triệu, bây giờ người phụ nữ đó đang được chăm sóc đặc biệt, thế nào,
người phụ nữ đó cũng gần đến ngày sinh rồi chứ? đến lúc đó xét nghiệm
DNA, ha ha.
Mọi người phá lên cười.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang nói chuyện với Hoàng Tả Tùng.
Sáng sớm Hoàng Tả Tùng đã tìm đến, vừa đi vào liền cười với Diệp Trạch Đào và nói:
- Tiểu Diệp, hai ngày nay chiêu đãi không chu đáo, chuyện xảy ra ở trong tỉnh quá nhiều!
- Bí thư Hoàng, công việc ở Tỉnh uỷ các ông nhiều thế, cũng có thể đến
thăm bố tôi, tôi đã rất cảm kích rồi. Không biết hôm nay ông đến đây, có phải là đã bắt được người đánh bố tôi không?
Hoàng Tả Tùng có chút lúng túng nói:
- Tiểu Diệp, ông Tôn cũng không còn mặt mũi gì đến gặp các cậu rồi, bây giờ con trai ông ta đã bị giam lỏng trong nhà, haiz, tôi đến đây cũng
vì muốn nói giúp vài câu.
Diệp Trạch Đào liền tỏ vẻ nghiêm túc.
Đúng lúc này, Thường Ấn Thác cũng đến, cùng với Hoàng Tả Tùng nói
chuyện một lúc, Thường Ấn Thác dường như cũng đang giúp Hoàng Tả Tùng
nói vài câu, cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Hoàng Tả Tùng cũng đã đến nói giúp rồi, Trạch Đào, phải nể mặt một chút mới phải.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới gật đầu nói:
- Nếu đã là như vậy, tôi cũng không có yêu cầu gì quá nhiều, chính là
để bọn họ đến tạ lỗi với bố tôi một cái, tin rằng chuyện này hẳn không
khó đấy chứ?
Hoàng Tả Tùng khẽ gật đầu nói:
- Chuyện này đương nhiên, đương nhiên rồi.
Thường Ấn Thác cười nói:
- Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi, Bí thư Hoàng, hình như
tôi nghe nói mấy thằng nhóc đó đã đi ra biển vui chơi rồi!
Sắc mặt Diệp Trạch Đào liền thay đổi, nói với Hoàng Tả Tùng:
- Bí thư Hoàng, xem ra những người đó không có chút thành ý gì rồi!
Hoàng Tả Tùng không ngờ các cậu ấm đó không biết chuyện này không được
giải quyết thuận lợi, đều ra biển vui chơi rồi, sắc mặt cũng có chút
không ổn định, nói với Diệp Trạch Đào:
- Để tôi đi hỏi chuyện này một chút!
Hoàng Tả Tùng không dám nán lại nữa, nhanh chóng lên xe rời khỏi.
Tiễn Hoàng Tả Tùng đi rồi, Thường Ấn Thác nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi đã sắp xếp người trà trộn lên chiếc du thuyền đó!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào liền sáng lên, biết suy nghĩ của Thường Ấn Thác, khẽ gật đầu nói:
- Hãy châm ngòi trước, để xem phản ứng thế nào!
Thường Ấn Thác cũng khẽ gật gật đầu.
Lúc này Diệp Trạch Đào có vẻ rất tự nhiên, nếu đã phải động thủ, đương
nhiên phải để cho đối phương cho rằng mình đã không muốn động thủ nữa
rồi, nói với Thường Ấn Thác:
- Tôi đi ra ngoài xem quan cảnh Gia Đảo.
Thường Ấn Thác cười nói:
- Đúng rồi, hẳn là cậu vẫn chưa đi tham quan cảnh sắc tuyệt vời của Gia Đảo, nên đi xung quanh tham quan một chút.
Đang đi trên đường, Lý Duy nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, đằng sau lưng mình có người theo dõi!
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Muốn theo cứ để họ theo đi, thực ra cũng có một số người đang lo lắng!
- Chủ tịch thành phố Diệp, các cậu ấm kia cũng đã ra biển cả rồi, quy
mô lần này rất lớn, rất nhiều đại gia và minh tinh tham gia. Người của
chúng ta không có cách nào lên thuyền được, những người tham gia đều
được đưa lên du thuyền bằng trực thăng và phải trả một số tiền rất lớn.
Diệp Trạch Đào biết người của Lý Duy đã đến đây rất đúng lúc, nhưng để
tham gia những hoạt động thế này không phải dễ dàng, có sự sắp đặt của
Thường Ấn Thác bọn họ, Diệp Trạch Đào cũng không chỉ thị bắt buộc Lý Duy bọn họ phải trà trộn được vào trong đó, liền nói:
- Chuyện này các cậu đừng quan tâm nữa!
Lý Duy nói:
- Tuy rằng chúng tôi không lên được du thuyền, nhưng chúng ta có thể
làm một số chuyện ở trên bờ, lần này mọi người cũng đã có được một ít
thu hoạch rồi, và đang tiến hành.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đây chỉ là mới bắt đầu, bây giờ mọi thứ đều đang yên tĩnh, tin rằng vài ngày nữa thôi, tỉnh Nam Nhiệt sẽ náo nhiệt hẳn lên.