“Là ai không quan trọng, ta thấy việc quan trọng bây giờ là lễ đính hôn của cậu đấy.” Vân Phong khó chịu nói, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống cả chục độ.
”Đúng vậy, em không cần phải để ý tới loại người không có danh phận này đâu.” Vân Cơ không với giọng châm chọc tới gần.
”Anh à, em thấy chúng ta không nên ở đây nói chuyện với một số kẻ không hiểu biết, những kẻ không được dạy dỗ tử tế khó nói chuyện lắm. Mấy cái dạng người này tốt hơn hết là anh đừng giao tiếp nếu không sẽ ảnh hưởng tới mình đấy.” Thủy kéo Phong đi, vừa đi vừa nói còn cố ý nói to để Vân Cơ nghe thấy. Vân Cơ tức giận muốn đánh về phía Thủy lại bị Tử Dương kéo lại
... ...... ...... .......
”Giờ lành đã đến, mời hoàng tử Tử Dương và công chúa Ỷ Lan bước tới để làm lễ.” Người chủ trì buổi lễ nói.
Ngay khi hai người vừa bước tới thì Hàm Kỳ xông vào, Mộc Lan và Mộc Trâm cũng không biết từ đâu mà đuổi đến.
”Hai người không được để hắn nói chuyện, cứ đuổi đánh hắn cho ta, nhớ là nếu muốn phá cái gì thì cứ tận tình mà phá cho ta.” Giọng nói của Hồng Thủy vang lên trong đầu Mộc Trâm và Mộc Lan.
Nghe thấy vậy, Mộc Lan và Mộc Trâm cũng rất vui lòng mà thực hiện hết sức lời chủ nhân giao phó.
Đánh gãy bàn, ghế, đập tan chậu hoa, phá hỏng cửa kính, làm bắn thức ăn lên người khách mời, đuổi Hàm Kỳ chạy vòng vòng...... Có thể nói, lúc này buổi lễ đính hôn tốt đẹp đã trở thành một bãi chiến trường đúng nghĩa, mọi người thì còn đang ngạc nhiên, trợn tròn mắt mà nhìn, còn một số thì lá hét ầm ĩ, chạy tứ lung tung.(viết tới đây hình như chưa đủ loạn thì phải.)
”Thôi đủ rồi dồn hắn về trước mặt hai nhân vật chính của chúng ta đi.” Đã qua một lúc lâu, Thủy lại lên tiếng nói với Mộc Lan và Mộc Trâm lúc này đang có vẻ rất là say mê trò chơi đuổi bắt này.
Nghe thấy vậy, hai người lập tức đuổi dồn Hàm Kỳ tới trước mặt Ỷ Lan và Tử Dương. Hàm Kỳ vừa tới trước mặt họ, Hồng Thủy liền mau chóng dùng một trưởng đánh tới, tiện thể sử dụng luôn một loại phép thuật gì đó.
Hàm Kỳ bị đánh, máu từ cơ thể bắn toàn bộ lên hai người trước mặt, trước khi thân thể hắn ngã xuống, một ngụm máu thật lớn từ trong miệng phun ra phía trước, dính hết lên quần áo của cô dâu và chú rể.
Mộc Lan và Mộc Trâm lập tức tới lôi xác Hàm Kỳ ra ngoài, lúc đi ra vai hai người run một cách rất mãnh liệt, chắc là đang phải cố nhịn để không cười thành tiếng.
Vân Phong đứng ở một bên cũng trong tình trạng tương tự, lần này cậu thực sự phục em gái mình, có thể quang minh chính đại mà phá tan tành đám cưới nhà người ta.
”Các người rốt cuộc là đang làm cái trò gì đây?” Quốc vương Hỏa quốc gầm lên, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên và sau đó là trở thành tím tái.
Ỷ Lan lúc này đã tức tới mức lắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt như sắp chảy máu đến nơi. Khuôn mặt đã không còn tươi cười nữa mà chuyển sang u ám vô cùng.
”Xin lỗi ngài, vừa rồi là do chúng tôi truy bắt kẻ có ý định làm phản, mong người thông cảm.” Hồng Thủy nhỏ nhẹ nói, làm ra bộ dạng hối lỗi vô cùng.
”Đúng vậy, cha à, người bỏ qua đi.” Phong tiến lên kéo Thủy vào lòng.
”Anh đây là đang làm gì, sao lại bênh vực cô ta.” Vân Cơ tức giận nhìn chồng mình ôn nhu ôm người con gái khác.
”Không phải bênh vực mà là tôi chỉ nói đúng sự thật thôi.” Phong lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Cơ một cái.
”Vân Phong, con đang làm gì vậy? Sao con lại ôm một người con gái khác ngay trước mặt vợ mình, hơn nữa còn lên tiếng bênh vực cô ta.” Hoàng đế Hỏa quốc nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau như không có gì giữa trốn công cộng.
”Đây là chuyện của con. Tóm lại là con xin lỗi vì đã làm hỏng buổi tiệc. Nhưng mà cũng mong mọi người thông cảm vì đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
”Ngoài ý muốn hay là cố tình.” Ỷ Lan gào lên
”Mong cô cẩn thận lời nói.” Thủy thò đầu từ trong lòng Phong ra nói.
”Thôi được rồi, chúng ta sử dụng một chút phép thuật là xong mà. Phải nhanh lên, không sắp qua giờ lành rồi.” Tử Dương ở một bên lúc này mới lên tiếng