Vừa về tới hoàng cung Thủy quốc, Vân Phong không nói hai lời liền chạy thẳng tới vườn hoa ban.
”Mau dậy đi theo ta.” Phong tiến đến kéo hai con hổ đang ngủ dậy
”Làm gì mà ồn ào thế.” Mi mi và sa sa đồng thời gắt lên
”Mau lên, Thủy không hiểu sao đột nhiên ngất xỉu tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Phong gắt gỏng, giờ này còn ngủ nghỉ cái quái gì.
”Sao ngươi không nói sớm.” Cả hai chú hổ cùng bật dậy
”Mau đi thôi.” Phong kéo hai con hổ đi ra phía cửa, đợi đến khi chúng dài dòng xong không biết là tới khi nào.
”Ngươi kéo bọn ta đi đâu?”
”Tất nhiên rồi là đến học viện phép thuật rồi.”
”Ngu ngốc, đứng yên ở đây đi.” Nói rồi sa sa và mi mi bắt đầu sử dụng phép thuật làm cho một chùm sáng bao phủ lấy họ.
... ...... .......
Đang ngồi cạnh giường nhìn Thủy, đột nhiên Vũ thấy một chùm sáng xuất hiện làm cậu không thể mở mắt.
Khi ánh sáng biến mất thì Vân Phong và hai con hổ van đã xuất hiện trong phòng, cậu cũng không nói lời nào mà nhường chỗ cho hai con hổ đang tới gần.
Chỉ thấy sa sa, mi mi mỗi con cầm một tay Thủy, tiếp đó chùm ánh sáng đỏ rực bao quanh người cô. Sau khi phép thuật biến mất, vẫn chưa thấy Thủy tỉnh lại khiến hai người đàn ông vô cùng lo lắng.
”Sao con bé vẫn chưa tỉnh.” Vân Phong tiến lên
”Đúng vậy, cô ấy đã hôn mê lâu lắm rồi.” Vũ cũng lo lắng nhìn người con gái đang nằm trên giường.
”Chủ nhân tạm thời sẽ không tỉnh lại đâu.” Mi mi lên tiếng
”Sao lại như vậy chứ?” Cả Phong và Vũ cùng hỏi
”Tại vì chủ nhân đang bàn chuyện với một tiểu thiên thần.” Sa sa nói
”Là sao?” Hai người nhìn chằm chằm vào hai con hổ
”Chuyện này các người không cần biết, tóm lại là chỉ cần chờ chủ nhân tỉnh lại thì mới có thể biết.” Hai con hổ nhìn Phong và Vũ bằng ánh mắt “nếu còn hỏi nữa mà ăn đập đấy”
”Ờ bọn ta biết rồi.” Phong và Vũ nói, giờ mà hỏi thêm câu nữa chắc là tan xác với hai con hổ này quá đi. Dù sao thì họ cũng biết rằng Thủy an toàn là đủ rồi.
... ...... ...
Trong lúc tất cả mọi người còn đang chờ Thủy tỉnh, cô đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy và chạy thẳng ra ngoài mặc kệ sự ngạc nhiên của mọi người.
”Thủy em vừa tỉnh dậy đã chạy loạn đi đâu vậy.” Vân Phong lo lắng vừa gọi vừa đuổi theo cô
”Đúng vậy, sức khỏe em vẫn còn yếu lắm mau trở về đi.” Vũ vô cùng phiền não, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy đã chạy loạn rồi tiểu nha đầu này đúng thật là không nói nổi mà
”Các người đừng có mà cản trở, chủ nhân đang có việc gấp cần giải quyết.” Mi mi và sa sa cùng đuổi theo Thủy tiện thể quát mắng mấy kể lắm lời kia luôn, ngu ngốc chắc chắn là chủ nhân có việc gì nên mới gấp rút như vậy.
”Trời ơi, mi mà không đợi ta tới thì ta nhất định sẽ bẻ cổ lão già kia.” Vừa chạy Thủy vừa lẩm bẩm trong miệng
Thủy chạy thẳng một mạch đến hồ băng vạn năm của trường, nơi này quanh năm đều có tuyết rơi vô cùng lạnh giá. Nhìn mặt hồ đóng băng cô liền thi triển phép thuật làm tan lớp băng đó ra.
Băng vừa tan ra Thủy đã chuẩn bị để nhảy thẳng xuống dòng nước buốt giá phía dưới, mọi người thấy vậy lập tức giữ cô lại
”Em muốn chết hay sao mà đòi nhảy xuống.” Phong ôm lấy cô
”Phải đó, có gì từ từ nói.” Vũ cũng vô cùng lo lắng hợp sức với Phong để cản Thủy lại không cho cô nhảy xuống hồ.
”Mi mi, sa sa giữ hai người họ lại cho ta, lát nữa em sẽ giải thích với hai người sau.” Thủy ra lệnh cho hai con hổ rồi quay lại nói với hai người đang giữ chặt mình.
Nghe theo lệnh Hồng Thủy, mi mi và sa sa sử dụng phép thuật giữ lại Vân Phong và Tử Vũ để cho Thủy có thời gian nhảy xuống hồ.
Thủy vừa thoát khỏi vòng tay của hai người đàn ông thì lập tức nhảy xuống hồ, mặc cho nước lạnh buốt bủa vây khắp người, cô bơi thẳng xuống đáy hồ, nơi đang có một nguồn sáng phát ra.
Tới đáy hồ Thủy thấy vật phát ra ánh sáng là một quả trứng to bằng quả vải hơn nữa lại cứng như kim cương, cô lập tức mỉm cười cầm lấy nó cất vào túi.
Sau một lúc nhảy xuống hồ, Thủy trồi lên khỏi mặt nước, toàn thân cô lúc này chỉ toàn là nước lạnh. Người Thủy lạnh tới nỗi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, toàn thân ướt sũng.....
Trong lúc Thủy đang cảm thấy rét run, chưa kịp nhìn rõ xung quanh đã bị một người ôm vào lòng.
Tử Dương vốn là nghe nói Thủy bị ngất nên vội vàng đến thăm cô, vừa tới nơi đã thấy Thủy chạy thẳng về phía hồ băng vạn năm. Cậu không suy nghĩ mà chạy theo, lúc này thấy bộ dạng rét lạnh của Thủy, Tử Dương không chần chừ mà tiến tới ôm cô vào lòng, mong muốn truyền một chút hơi ấm cho người mình yêu.