CHƯƠNG 2: PHÀM TRẦN HỮU TÂM PHẬT VÔ TÂM
By Độc Ảnh
Tháng năm qua đi, mưa bụi Giang Nam cũng dần thưa thớt, dương quang mỏng manh lộ ra từ trong tầng mây, lan trên mặt sông thanh sắc, ánh sáng nhàn nhạt nổi lên trong vắt.
Tu Yển dựa lên khung cửa thiền phòng, tư thế hết sức tùy ý, hai tay khép trong tay áo, mái tóc đen như mực rối tung tán loạn trên vai.
Có lưu quang thổi tới, khẽ cuốn vạt áo bay lên, song y không hềđộng đậy, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng ngược sáng đang quỳ trong phòng.
Một tháng nay, y ngày ngày đều đến nhìn, từ lúc mặt trời mọc đến tận khi mặt trời lặn.
Mà trong căn phòng u ám, Phật chủ trên bàn đang trường tiếu, lại vẫn là dung nhan ngàn năm bất biến.
Tiếng mõ gõ“cốc cốc cốc” không ngừng. Từ Hoa nhắm mắt, khóe môi hơi mấp máy, niệm thiền ngữ phương Tây.
Tu Yển khẽ gọi, “Từ Hoa.”
Trả lời y chính là tiếng mõ“cốc cốc cốc”, không vội không chậm, thong dong chẳng hề cấp bách.
Tu Yển cả cười, y nói, “Ngươi ngày ngày niệm Phật, nhưng có biết, Phật có thể giải ưu? Có thể tri tâm? Có thể, chuộc tội chăng?”
Tiếng mõ lại vang lên “cốc cốc cốc”, Từ Hoa vẫn không mở miệng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc…”
Tiếng vọng không dứt.
Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên.
Ngươi nghe hiểu được chăng?
Tu Yển lắc đầu, “Không, ta không hiểu.”
Y vươn tay phải, đầu ngón tay tái nhợt, “Từ Hoa, Phật không biết tâm, không giải sầu, không cứu thế, ngươi, tại sao không…”
Tiếng mõ dừng lại, đôi mắt đang nhắm mở ra, Từ Hoa nhìn tượng Phật trên đài cao, khóe miệng vẫn là nét cười nhàn nhạt.
Y đứng dậy, chắp tay hành lễ, “Tu Yển điện hạ.” Y nhẹ nhàng nói, “Trước mặt Phật chủ, xin điện hạ cẩn ngôn.”
Tay Tu Yển lại quấn lên tóc mình, từng vòng từng vòng mắc vào kẽ ngón tay, y nhìn người kia cười cười, khẽ hỏi, “Nếu ta không chịu thì sao?”
“A di đà Phật.” Tôn giả tu Phật trẻ tuổi khom người một cái, “Chướng khí trên người điện hạ chưa trừ, lại thất lễ trước Phật, có ngại.”
Tu Yển trầm mặc một chút, sau đóđứng dậy đi thẳng vào phòng, đứng trước mặt Từ Hoa.
Y cúi đầu nhìn đối phương, “Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại giải không được vây của ta sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, không hề lo lắng, càng giống như lời nỉ non thầm thì giữa tình nhân hơn.
Từ Hoa nhìn Tu Yển một thoáng, chu sa chí trên trán liền hướng về phía trước khiêu lên một chút, “Bần tăng, làm hết sức.” y nói.
Tu Yển cười khẽ, thanh âm nén trong cổ họng, rầu rĩ, nhưng lại hỏi một vấn đề chẳng hề liên quan, “Chu sa chí giữa trán đại sư, là trời sinh sao?”
Từ Hoa không khỏi đưa tay vỗ nhẹ.
Y là đứa trẻ bị vứt bỏ, khóc lóc nỉ non dưới mái hiên bên ngoài miếu, được phương trượng tốt bụng thu nhận.
Trên người không có chỉ ngôn phiến ngữ gì, không tìm ra được một chút lại lịch, chỉ có chu sa chí màu đỏ trên trán như trêu chọc mắt người.
Chu sa vốn là vật vô tình, ấn đường có chí chọc đến phàm trần.
Vì vậy, phương trượng gọi y là‘Từ’, từ nhỏ dạy y tụng kinh niệm Phật, định tâm định lực, rời xa trần thế hỗn loạn.
Có lẽ kiếp trước y là thị giả trước Phật, cho nên kiếp này bảy tuổi đã có thể giải đọc Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải.
Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi, tiếng đồ vật, mười hai tuổi trông non cao xanh ngắt, mười lăm tuổi phương trượng viên tịch, y bắt đầu thủ miếu thờ một mình, ngày ngày chỉ có ngọn đèn màu xanh làm bạn.
Gốc hoa bên ngoài miếu đường nở lại rụng, rụng rồi lại nở, non xanh phương xa đãđổi màu, y không bước ra khỏi miếu thờ một bước nào nữa.
Tới năm hai mươi tuổi, vừa lúc tu đến cảnh giới trong tâm không còn gì.
Y lắc đầu, “Bất quá là bề ngoài.”
“Bất quá là bề ngoài?” Tu Yển lặp lại.
“Thế giới vô biên, chúng sinh vạn vật, bất quáđều là nhất thời, điện hạ hà tất chấp nhất?”
“Hà tất chấp nhất?” Tu Yển lẩm nhẩm trong miệng, sau đó kề tai y mà nói, “Từ Hoa, ngươi có biết, hồng trần có thứ gìđáng luyến nhất không?”
Phật giả mới định phất tay áo, đã bị Tu Yển một phen nắm lấy cổ tay, tay nắm tay, ngón tay tái nhợt quấn vào ngón tay tái nhợt.
“Ta sống hết hai mươi năm mới biết được, ngươi, có muốn biết không?”
Ngươi, có muốn biết hay không?
Ngươi, lại có biết hay không?
Tôn giả trẻ tuổi lắc đầu, “Hồng trần không thể luyến.”
Tu Yển thoáng ngẩn ra, không ngờ y lại trả lời, Từ Hoa đã vùng khỏi tay, thân ảnh nhẹ nhàng chuyển động, hạ xuống bên cạnh, y hành lễ mà nói, “Sắc trời đã muộn, xin điện hạ hãy quay về.”
Hồng trần thế tục nhiều phiền nhiễu, rượu Đỗ Khang cũng chẳng thể giải được.
Tu Yển im lặng rời khỏi, đi qua trường lang trong bóng đêm, làm cho hoa rơi vô số.
Tôn giả tu Phật trẻ tuổi trở về chỗ cũ, cầm mõ, bắt đầu lần tràng hạt, tiếp tục gõ lên từng tiếng.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh.
Mà chìm trong dòng nước cuồn cuộn, hàng đêm khóc lóc nỉ non giữa Nại Hà hoàng tuyền kia, thì người cũng đã không còn như ngày hôm qua.
Ngay cả tơ liễu ngoài phòng cũng đã xa rời cội nguồn, đi tìm một mảnh đất khác.
Người đa tình, có thểđợi được kết cục gìđây?
Ban đêm, Tu Yển dựa lên chiếc sạp trước cửa sổ, nhìn chằm chằm một gốc sen trong hồđang đơn độc nở hoa. Tay phải chống lên trán, tay trái khẽđong đưa bầu rượu xanh trắng trong tay.
Vẻ mặt lại mờ mờảo ảo, có gió mát thổi tới, y hơi híp mắt.
Thanh Chức đi đến bên cạnh, phủ tấm thảm da lông tốt nhất lên đầu gối y, nói, “Gióđêm rất lạnh, đừng để ngã bệnh nữa.”
Tu Yển thu mắt, nói với vẻ phớt lờ, “Vậy thì có làm sao?”
Thanh Chức thở dài, “Thân thể là của chính mình, đệ dù sao cũng phải tự mình yêu quý.”
Tu Yển không nói gì, mấy sợi tóc men theo bên tai chậm rãi xuôi xuống, ngón trỏđiểm nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười không chút để tâm, y nói, “Thanh Chức, huynh nói, ta còn sống được bao lâu nữa?”
“Nói bậy.” Thanh Chức tức giận khiển trách một chút.
Tu Yển nở nụ cười, nụ cười chậm rãi hóa nhạt, mày nhíu lại, tay ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, Thanh Chức muốn tiến lên đỡ thì bị Tu Yển đưa tay ngăn, qua một lúc, sắc mặt y mới từ từ khá lên.
Thanh Chức nói, “Đại sư một tháng nay ngày ngày tụng kinh cầu phúc cho đệ, đã khá lên rất nhiều, sao hôm nay lại…”
Tu Yển híp khóe mắt, phảng phất như không nghe thấy, tay chỉ một gốc sen trong hồ kia, nói, “Thanh Chức, huynh xem cây sen ngoài kia, rõ ràng không phải là mùa khai hoa, lại nở thật phồn thịnh, Giang Nam này, thật là một địa phương tốt đúng không?”
Thanh Chức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói, “Đệ còn có tâm tình thưởng sen?”
“Tại sao không thưởng, nhân sinh đắc ý chớđợi nhàn rỗi, hà tất lại phong lưu.”
Vừa mới dứt lời, bầu rượu trong tay liền đưa tới khóe miệng, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Thanh Chức mà nở nụ cười, Thanh Chức bất đắc dĩ, chỉ ngồi bên thở dài.