Hồng Trần Online

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 15.

 

Ta đối với hoa tường vi xanh biếc hết sức nhạy cảm.

 

Đây là chuyện rất bất đắc dĩ cũng rất nguy hiểm, đặc biệt là khi ta đi giết người.

 

Từ bụng dưới bắt đầu co giật từ từ lan ra tới toàn thân, làm cho đầu óc phình to, tiếng đùng đoàng không dứt bên tai.

 

Có điều cái mạng sống kia đã ngang giá với một bộ phận tài khoản ngân hàng vì ta là người đã chết rồi,đã gục trong biển hoa tường vi quỷ dị. Sau đó, tiếng nổ vang lên, tất cả mọi thứ tan thành tro bụi.

 

Dùng từ “Tìm đường sống trong chỗ chết” để miêu tả bản thân cũng không quá phận. Nội tạng nhiều chỗ bị hao tổn, ngoại thương thì càng không cần phải nói, để hoàn toàn khôi phục ta đằng đẵng ở trên giường nằm một năm!

 

May mà chính là, hiện tại ta đã bình phục rồi.

 

Bên trong một trận tĩnh mặc.

 

“Tình báo của “Hạ Á” là sai sao?” thanh âm của Văn Thanh Vũ có phần kiềm chế truyền đến.

 

“Không biết.” Ta quay đầu lại, nhìn trong mắt hắn lửa giận như ẩn như hiện, có hơi bất đắc dĩ mà cười, ” Nói cho cùng, trong tin tình báo không xuất hiện loại thực vật trong hoa viên có lẽ rất bình thường,” dù sao cũng không có sát thủ nào, bản thân đối với thực vật quá mẫn cảm, “Nhưng mà,” thanh âm của ta trở nên khô khốc, “số lượng bom trong tin tình báo, còn xa mới đạt đến quy mô vụ nổ kia.”

 

Văn Thanh Vũ lửa giận trong mắt bỗng dưng tăng mạnh, nhưng thanh âm lại dị thường trầm tĩnh, “Hắn là cố ý.”

 

Ta cười. Không nói gì.

 

“Hắn” trong miệng Văn Thanh Vũ, là nói đến thủ lĩnh “Hạ Á” –”Hưu Tư”– một trong những nhân vật thần bí của thế giới hắc ám. Quan hệ cùng ta ….có chút  ái muội….

 

Có điều, cũng chỉ thế thôi.

 

Chỉ từ bản thân mà nói, ta có lẽ nên tin tưởng hắn; nhưng đứng ở lập trường sát thủ, ta căn bản không tìm được bất luận lý do gì có thể tin tưởng hắn.

 

“Ngươi dự định làm như thế nào?” Văn Thanh Vũ trong mắt lóe lên một chút hung ác nham hiểm.

 

“Không biết a, “ nhẹ nhàng thở dài, “Ta còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt hắn,” tuy rằng là quyết định phải quên, nhưng dường như chỉ cần động đến tình cảm, liền ngay cả mưu tính cũng vô pháp mà dứt khoát thực hiện. “Ta chỉ nghĩ hướng hắn muốn một cái đáp án mà thôi.”

 

Vì cái gì ngươi phải làm như vậy? Hưu…

 

“Chưa nghĩ ra? Thời gian hai năm ngươi là dùng để ngủ sao?!” Khóe miệng Văn Thanh Vũ khẽ nhếch lên lần nữa, lộ ra một giọng mỉa mai người khác quen thuộc.

 

….Đoạn thời gian nằm ở trên giường dưỡng thương kia ta đích thực là ngủ….

 

“Vũ, ta biết quyết định của ta nhất định sẽ khiến ngươi mất hứng, thế nhưng, ta thực sự không biết làm sao đối mặt hắn!”

 

“Ngươi –” tay Văn Thanh Vũ lại lao tới nắm lấy áo ta, khuôn mặt phẫn nộ chống lại đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ của ta, khi ta cho rằng cuồng phong sắp xảy ra thì– “Quên đi” Hắn buông tay ra, nặng nề mà thở dài, “Lần này tiện nghi cho tên khốn nào đó rồi!”

 

Ách…

 

“Oa!” Sau khi thoáng giật mình, ta mừng như điên mà nhào vào trong lòng Văn Thanh Vũ, “Vũ, ta thực sự yêu ngươi chết mất—”

 

“Lão—” đột nhiên cửa phòng mở ra, một thiếu niên thanh tú khoảng 18,19 tuổi, vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn chúng ta– ta nửa thân trên dán ở trong ngực Văn Thanh Vũ cười khanh khách, cùng đỡ lấy hai vai ta, phòng ngừa ta hoàn toàn áp đảo hắn, Văn Thanh Vũ nửa là tức giận nửa là xấu hổ.

 

“A! Thật…thật có lỗi…thật có lỗi….” Nam hài luôn miệng nói xin lỗi, vẻ mặt phản ứng từ kinh ngạc chuyển thành bừng tỉnh, tiếp đó lại như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, sau đó mặt đỏ bừng mà “Bành” một tiếng, — đóng cửa lại.

 

Một hồi trầm mặc.

 

“Ha ha ha ha…..” Ta chợt cười ra tiếng.

 

“Chết tiệt! Ta đi xem xảy ra chuyện gì!” Văn Thanh Vũ khuôn mặt có phần vặn vẹo, thấp giọng nguyền rủa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.