CHƯƠNG 19.
“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” gây ra nhiệm vụ ẩn dấu–Ủy thác của *** chủ Dược *** ,có tiếp nhận hay không?”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, ta không chút do dự lựa chọn “Tiếp nhận”
Mà lão nãi nãi đầu đã bạc trắng, vừa mới thấy mặt một cái đã kích động đến lệ rơi đầy mặt ,cũng không hề ngừng mà cùng ta ngồi ở ghế trúc ôn chuyện, nói một câu ” Có thể giúp lão thân (bà già này) một việc được không?”
Thấy ta tiếp nhận nhiệm vụ, nãi nãi dáng cười càng hài lòng, nàng lấy ra một phong thư,đưa cho ta, “Đem phong thư này đưa cho nhi tử của ta,cũng chính là Hồ thúc thúc của ngươi, nói hắn lúc rảnh rỗi trở về ăn bữa cơm, hắn ở sâu trong thảo nguyên Lục Ba,nơi đó có rất nhiều quái vật, ngươi khi đi phải cẩn thận.”
Ta đáp ứng tiếp nhận phong thư màu vàng nhạt đóng dấu đỏ dán kín kia.
Chỉ là đưa phong thư mà thôi, này coi như là nhiệm vụ ẩn dấu?
Ta đang tự hỏi thì bị âm thanh nhắc nhở của hệ thống cắt ngang–
“Điếm chủ Dược *** muốn truyền cho ngươi “Tự liệu thuật”, có tiếp nhận hay không?”
Ta ánh mắt nghi hoặc đụng vào ánh mắt hiền từ của lão nãi nãi, tuy là khó hiểu,nhưng thứ tốt đưa đến cửa không lấy chính là ngu ngốc, ta gật đầu chọn “Tiếp nhận”.
Tự liệu thuật: Kỹ năng chủ động. Cấp tốc tự chữa trị vết thương của bản thân. Tiêu hao 5 MP. Thời gian làm lạnh: 10 giây.
Nhìn khung kỹ năng ta có loại xúc động muốn ôm lão nãi nãi trước mặt, hung hăng hôn hai cái, cho dù trên vẻ mặt nàng đầy nếp nhăn giống như lưỡi dao.
Kỹ năng của Ngôn linh sư xác thực là vừa cường hãn lại quỷ dị, đem xác suất thành công “Ngôn linh” luyện đến 100% mà tinh thần lực vẫn còn gần đầy thì chính là vô địch rồi. Nhưng trước tiên không nói đến cái tinh thần lực không biết rõ kia ,làm thế nào tăng lên ( Khung trạng thái không hiển thị “Tinh thần”) , chỉ riêng đề cao độ thuần thục kỹ năng cũng đủ muốn mạng người rồi. Độ thuần thục sau mỗi một lần mãn cấp sẽ lại quay trở về 0, hạn mức mới sẽ là gấp mười lần hạn mức ban đầu! Trước đây ta vừa nhìn đến trên tài khoản ngân hàng chuỗi số 0 liên tiếp thì hưng phấn đến cực độ, hiện tại lại có kích động muốn phun máu — đương nhiên là bị số 0 trên hạn mức làm cho tức điên.
Mà nguyên nhân trí mạng nhất khiến ta không có cách nào độc hành trong “Hồng trần” đó là ta không có bất cứ kỹ năng chữa thương nào cả!
Trong “Hồng trần online” đối với quy định về thương thế có hạn chế nghiêm ngặt. Chỉ cần bị thương sẽ duy trì liên tục rớt máu(trầy da đôi chút,vết cắt không đáng kể), sau khi uống hồng bổ đầy máu, nếu thương thế vẫn còn thì lại tiếp tục rớt máu, trừ phi được “Mệnh liệu thuật” của y sư hay “Trì dũ thuật” của tế ti chữa trị hoặc sử dụng “Kim sang dược” của Dược *** hệ thống bán ra. (dược sư cao cấp mới có thể luyện chế thành công dược này).
Không may “Kim sang dược” cũng là “số lượng hạn chế”, ai có thể đảm bảo ta khi thám hiểm ngày nào cũng gặp được Dược *** của hệ thống.
Cho nên lão nãi nãi hiện tại đưa ta cái “Tự liệu thuật” này quả thực chính là bảo toàn mạng sống cho ta a…Cảm động…
“Hiện tại lão thân cuối cùng cũng an tâm rồi.” Lão nãi nãi nhẹ than thở kéo ta trở về từ trong thần trí hưng phấn cực độ.
“Cảm tạ ngài.” Ta nhanh chóng khôi phục lý trí, cung kính thành tâm mà cúi mình vái chào nàng.
Lão nãi nãi thản nhiên tiếp nhận cảm tạ của ta, thuận tiện đem rất nhiều dược thủy, đan dược đưa tới, cũng tặng thêm một ánh mắt “Ngươi dám trả tiền thì sau này đừng tới nữa.”
…Chung quy cảm thấy được hưởng dụng như vậy có chút thẹn…
Ta cười khổ tiếp lấy, đứng dậy cáo từ.
“Ngươi định làm sao đi ra ngoài?” Lão nãi nãi thấy vậy cũng đứng lên theo.
Làm sao đi ra ngoài? Đi ra ngoài a.
Làm như đã biết câu trả lời của ta, lão nãi nãi lộ ra một cái mỉm cười bí hiểm.
Đè xuống khó hiểu trong lòng, ta chậm rãi đi tới trước cửa,khẽ vén rèm cửa –rèm cửa được vén lên trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng, giống như chưa bao giờ được nhấc lên.
Ta bất đắc dĩ mà ngoảnh đầu lại– lão nãi nãi đứng ở bên cạnh một cánh cửa ngầm nửa mở , con ngươi hướng ta đùa dai mà trừng mắt nhìn…