CHƯƠNG 46.
….Tại sao……Hưu Tư…..lại tới nơi này….
Ý niệm đầu tiên là “Trốn” tràn ngập trong đầu, nhưng lý trí lại nhảy ra nhắc nhở bản thân — ta không nhanh nhẹn bằng Hưu Tư, cho nên chạy không thoát hắn; trạng thái chiến đấu của ta còn chưa hết, cho nên vô pháp trở về thành, logout.
Chung quy mà nói, xác suất ta “trốn” thành công hoàn toàn có thể không cần bàn cãi.
“Mặc…” Hưu Tư ngừng lại ở cách ta năm sáu mét , hoàn toàn không thèm để ý đến Á đặc lan đế tư ở bên cạnh ta,cũng đứng lên âm thầm quan sát hắn, trong mắt lam lóng lánh thâm thúy, chỉ có thân ảnh của ta, tươi cười trên khóe môi chậm rãi tràn ra.
Thấy dáng tươi cười giống như trước kia của Hưu Tư, trong lòng ta truyền đến một tiếng thở dài thật dài, chậm rãi đứng dậy, ta cười đến có chút bất đắc dĩ , “Hưu.”
Mắt Hưu Tư sáng rực lên, độ cong khóe môi sâu sắc nhếch lên , tiết lộ mừng rỡ trong nội tâm hắn, “Có thể…cho ta mượn một chút thời gian không?”
Không thể.
—Đây là ý niệm duy nhất trong đầu ta.
Nhưng khi ta chuẩn bị nói ra, lại nhìn thấy trong mắt Hưu Tư toát ra ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng giống như đã từ biểu tình của ta biết được đáp án.
Ngực nhất thời trở nên buồn bực, đáp án cự tuyệt vô cùng đơn giản lại làm sao không thể nói lên lời.
Thiếu quyết đoán như vậy, uổng phí mấy năm ngươi an an ổn ổn mà ngồi trên ghế đầu bảng xếp hạng sát thủ, Dạ Vãn Ca, quyết đoán của ngươi đã chạy đi đâu rồi? Lẽ nào một lần nổ bom kia đã đem nó nổ tan xác rồi sao?!
Đáy lòng bỗng phát ra trách móc khiến ta có chút bất đắc dĩ mà thở dài — nếu như vấn đề tình cảm và giết người đơn giản sáng tỏ giống nhau, thật là tốt biết bao nhiêu. Tiếc là…..
Tự giễu mà cười cười, ta khẽ buông mi mắt, “Có thể.”
Trong mắt lam của Hưu Tư nháy mắt hiện lên quang mang sáng rõ đến có phần lóa mắt, ngực không hiểu sao nổi lên chua xót, ta quay đầu nhìn về phía Á đặc lan đế tư đang bình tĩnh mà nhìn ta chằm chằm, “Xin lỗi, Á đặc, ta rời đi trước một lúc.”
Ánh mắt Á đặc lan đế tư có chút cổ quái, biểu tình lại nghiêm túc đến lợi hại, “Ngươi….là đồng tính luyến ái?”
Ách….
“Đương nhiên không phải!” Ta không chút suy nghĩ liền lập tức bác bỏ, “Ta sao có thể là đồng tình luyến ái, tính hướng ta rất bình thường, ta là song tính luyến!”
Sau khi Á đặc lan đế tư nghe được mấy câu trước ta nói kia, sắc mặt đã trầm tĩnh lại , lại đột nhiên biến đen, nửa phút đồng hồ sau mới từ trong hàm răng phun ra hai chữ – “Tái kiến!” Sau đó xoay người tự ý ly khai.
Hắn làm sao vậy?
Vì hành động của Á đặc lan đế tư mà cảm thấy khó hiểu, ta nhìn bóng dáng hắn biến mất trong sương mù, càng thêm buồn bực.
“Mặc,” không biết từ khi nào đã chỉ cách ta chưa đến một mét, trong giọng nói của Hưu Tư hàm chứa ý cười khó che đậy,“Chúng ta đổi địa phương khác ,được chứ?”
Tâm tình buồn bực nhất thời bị vứt tới chín tầng mây, ta có phần khẩn trương mà quay đầu đi, thấp giọng đáp lại một tiếng ,“Ân.”
Bên trong một phòng riêng nào đó của một quán cà phê nào đó ở Thú liệp thành.
“Chúng ta….Đã thật lâu không ở cùng một chỗ như thế này.” Ngồi ở đối diện ta, Hưu Tư quấy quấy cà phê trước mặt hắn, cười đến có phần hoài niệm.
Bưng cốc cà phê lên, ta trầm mặc.
“Lần trước khi chúng ta gặp mặt…..Quỷ hút máu kia….là ai?” Lời nói có phần ngập ngừng lại kiên quyết từ trong miệng Hưu Tư phun ra.
“Không cho phép ngươi điều tra Thất Nguyệt.” Lập tức ngẩng đầu, ngữ khí ta cương quyết.
Hưu Tư khẽ giật mình sau đó cười khổ, ” Ta trong mắt ngươi, chính là quá đáng như vậy sao?”
Bầu không khí vốn ngưng trọng từ từ cứng ngắc, môt lúc lâu, “Xin lỗi.” Ta nhượng bộ.
“Không sao.” Hưu Tư cúi đầu khuấy cà phê, nhìn không ra biểu tình.
Một trận trầm mặc.
“Mặc,” Hưu Tư ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt lam chứa đầy nghiêm túc, “Ta yêu ngươi.”
Đang ăn điểm tâm vô vị, ta đột nhiên nghẹn cứng, phải mất một khí lực lớn mới đem bản thân thông khí không biến thành sát thủ đầu tiên bị bánh ga tô nghẹn chết, khi lăn qua lăn lại nửa ngày đau khổ hé ra khuôn mặt nhìn về phía Hưu Tư, lại phát hiện hắn không hề phát giác mà nhìn chằm chằm cà phê không ngừng quấy, ánh mắt hoảng hốt.
“Yêu ngươi, cũng không dám yêu,không dám thừa nhận đã yêu, không có cách nào tiếp thu tâm tình bản thân dần dần bị ngươi ảnh hưởng,” khóe môi Hưu Tư nổi lên cười khổ, “Cho nên muốn ngươi biến mất, nhưng lại sợ ngươi sẽ ở một nơi nào đó ta không biết cùng người khác nói cười. Sợ ngươi ly khai, rồi lại sợ sự tồn tại của ngươi. “
Ta toàn thân cứng đờ mà nghe, trái tim dần dần lạnh xuống.
“Ta là thủ lĩnh của “Hạ Á”, trên người gánh kỳ vọng của nhiều người, ta sao có thể,làm sao lại có thể….” Ánh mắt Hưu Tư hướng về phía ta, trong mắt lam sáng lên tràn đầy mâu thuẫn và thống khổ, ” “Hạ Á” liên tục thu được đơn đặt hàng muốn điều tra rõ thân phận thực sự của “Mặc Phạm”, ta tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của ngươi, nhưng “Hạ A” chịu áp lực càng ngày càng lớn, cho nên…”
“Cho nên, ngươi nghĩ tới cho “Mặc Phạm” chết đi.” Ta vẻ mặt đờ đẫn mà tiếp lời.
“….Đúng.” Thật sâu nhìn ta một cái, Hưu Tư hít sâu nói, “Ta sửa đổi số lượng bom trong thông tin tình báo. Ta biết ngươi sẽ không tìm cách chứng thực, bởi vì, ngươi tin tưởng ta.”
Đúng vậy, ta tin tưởng ngươi, tin đến khăng khăng một mực, tin đến làm việc nghĩa không chùn bước, ta thực sự là một thằng ngốc….
“Ngươi chết rồi, ta cũng vì vậy mà có thể an tâm, nhưng khi ta thực sự ý thức được ngươi sẽ không xuất hiện nữa, sẽ không đối với ta mỉm cười, sẽ không lại gọi tên của ta, ta….” Trong mắt Hưu Tư tràn đầy tuyệt vọng và đau thương, khiến cho ta trong nháy mắt có loại ảo giác ngày tận thế đã tới.
“Hưu,” đột nhiên đứng dậy, ta bình tĩnh vươn tay về phía Hưu Tư, ” Có “Tùy cơ quyển” không? Ta muốn yên tĩnh một mình.”
Tùy cơ quyển : là quyển trục cho phép tùy ý máy tính truyền tống tới một nơi bất kì, có hạn chế khoảng cách. Hệ thống bán ra.
Hưu Tư nghe vậy không nói gì nữa, chậm rãi lấy ra “Tùy cơ quyển”.
“Cảm ơn. Nếu như nghĩ kỹ xong, ta sẽ tìm ngươi.” Sử dụng “Tùy cơ quyển” , ta mặt không biểu tình mà rời đi.
—————————————————————xin lỗi, ta nuốt lời rồi. Vấn đề tình cảm kế tiếp lại quấy nhiễu ta một lúc lâu, ta vẫn đấu tranh cuối cùng là 2P,3P hay vẫn là 4P, Thượng đế a…..Bắt chước một câu nói của Dạ Vãn Ca — “Nếu như vấn đề tình cảm và giết người đơn giản sáng tỏ giống nhau, thật là tốt biết bao nhiêu.” Đương nhiên, với ta mà nói, hai cái này đều khó khăn như nhau…