CHƯƠNG 12
Triệu Trường Thanh chậm rãi ly khai, đi đứng vô cùng chậm rãi, đau nhức vào tận xương dưới thân, giống như có 1 cái dùi đang khoan vào thân thể, dưới thân chẳng bao lâu đã ướt một mảnh, nhưng y vẫn là bước tiếp, y phải ly khai bọn họ, vô luận đến nơi nào, y cũng đều nguyện ý.
Nói chung thì con người sẽ phải vì lỗi lầm của mình mà trả giá đắt.
Thân thể đau đớn làm cho y càng thanh tỉnh để thấy bản thân không còn mê mụi như trong quá khứ. Nam tử có vẻ ngoài như thần tiên, nhưng lại là ác ma khiến kẻ khác trầm luân xuống địa ngục. Nếu như y cứ chấp mê bất ngộ, không chỉ có kết cục cuối cùng là bị hai người họ vứt bỏ, còn có thể trở thành trò cười khắp thiên hạ.
Trong mắt hai người kia, y chỉ là một con rối, nhưng rối thì không có tâm.
Mà y thì ngay cả đến con rối cũng không giống.
Nguyên lai từ lần đầu tiên gặp mặt, bản thân lúc ở Thiên Phong sơn trang cũng đã ái thượng thiếu niên có đôi mắt phượng khi tức giận thì sẽ trừng lên kia, sau đó gặp lại hắn, lần thứ hai bị dáng vẻ tươi cười của hắn mê hoặc. Nụ hôn tưởng chừng như hồn nhiên, nhưng nguyên lai chỉ là tùy ý đùa bỡn, nhưng bản thân y chính là vẫn dung túng Lạc Vân Phi còn xem hắn là huynh đệ, nhưng y đổi lại được, chỉ là lần thứ hai bị đẩy vào vực thẩm càng sâu hơn.
Y yên lặng mà đếm tiếng bước chân càng ngày càng chậm của bản thân, ý thức chậm rãi như muốn thoát ly khỏi thân thể, chính vào lúc này, lại nghe phía sau có 1 thanh âm quen thuộc vang lên: “Triệu tổng quản!”
Là Tôn Tam, hạ nhân ở sơn trang.
Y dừng lại, chậm rãi quay đầu.
Tôn Tam nhảy xuống ngựa, nói: “Tổng quản, nhanh trở về sơn trang, lão tổng quản hắn. . .”Tôn Tam trên mặt lộ ra biểu tình hơi do dự.
Lão tổng quản đương nhiên là chỉ phụ thân của Triệu Trường Thanh Triệu Luân.
Như là dự cảm được cái gì, sắc mặt Triệu Trường Thanh vốn đã tái nhợt lại càng thêm không có huyết sắc, thân thể hơi nhoáng lên, nói: “Cha ta hắn xảy ra chuyện gì?”
Tôn Tam cắn răng nói: “Lão tổng quản hắn đã qua đời.”
Nguyên lai mọi người sau khi đưa Triệu Trường Thanh hạ sơn, trong sơn trang bởi vì si tình của Triệu Trường Thanh mà lại một lần nữa ồn ào. Tin tức chẳng mấy chốc truyền tới trong tai Triệu Luân vốn hoàn toàn không biết gì cả, Triệu Luân giờ mới biết nhi tử không tiếc cùng trang chủ đối kháng lại còn muốn cùng trang chủ yêu cùng 1 người, thậm chí còn cả chuyện y xông vào Lục Hoa cư, nên tức giận đến mức tay cũng đều run lên, liên tục hỏi hạ nhân về sự tình từ đầu đến cuối, hắn mới biết được, Triệu Trường Thanh và Giang Hàn Yên đã sớm “thông đồng “với nhau, nên lúc đầu Triệu Trường Thanh mới gấp gáp đưa hắn ly khai Thiên Phong sơn trang, chứ không phải vì vô ý đắc tội Lạc Vân Phi đơn giản như vậy, mà là đại sự “bỏ trốn “.
Triệu Luân từ trước đến nay đối với Lạc gia trung thành tận tâm, đương nhiên là không thể tiếp thu việc Triệu Trường Thanh công khai đối địch với trang chủ, hơn nữa trang chủ thích cũng là một gã thiếu niên, Triệu Trường Thanh lại mê luyến một gã nam tử đến như vậy, đối với Triệu Luân mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là song trọng đả kích. Tuy rằng đã có danh y trị liệu, thế nhưng hắn vốn có bệnh rất nặng, lại bị kích thích quá lớn như vậy, liền nhắm mắt xuôi tay.
Mọi người sau khi chuẩn bị xong hậu sự cho Triệu Luân, lập tức thông tri cho Triệu Trường Thanh, lúc này đã là giờ tý nửa đêm, thế là Tôn Tam liền cưỡi ngựa đuổi theo, dọc đường nghe được thanh âm có người đánh nhau, nghĩ đến Triệu tổng quản không phải là người thích gây chuyện thị phi, gặp phải chuyện giang hồ tranh đấu nhất định sẽ lánh thật xa, nên chắc sẽ cùng trang chủ đi ngược hướng.
Tôn Tam đồng tình nhìn Triệu Trường Thanh, chỉ thấy Triệu Trường Thanh sắc mặt trắng bệch, nhưng một câu nói cũng không nói, Tôn Tam muốn tiến lên đỡ lấy y, lại thấy y cũng không trụ được nữa, thân thể hơi nhoáng lên, té ngã xuống đất. Mười ngón nắm chặt trên mặt đất, giống như muốn tiến vào bên trong.
Tôn Tam liền khuyên: “Tổng quản, ngài hãy nén bi thương.”Hắn vừa nói, vừa đem Triệu Trường Thanh từ trên mặt đất nâng dậy, lại bị Triệu Trường Thanh đẩy ra.
Y nội tâm phiền muộn, thống khổ bất kham, y càng thầm nghĩ: Trời a, sao vậy lại như vậy, đến tột cùng thì ta đã làm sai cái gì? Lại còn hại chết cả phụ thân của mình!
Y nằm phục trên mặt đất, không phát sinh 1 chút tiếng động nào, đầu ngón tay thon dài lướt qua đất đá bén nhọn trên mặt đất, trong đêm, vết máu trở nên đen như mực, chậm rãi chảy ra.
Tôn Tam tâm trạng lộ vẻ sầu thảm, lặng im một lúc lâu, nhịn không được nói: “Tổng quản, chúng ta trở về sơn trang thôi.”Vừa nói, một bên lại 1 lần nữa muốn nâng Triệu Trường Thanh dậy, nhưng phát hiện Triệu Trường Thanh đã bất tỉnh nhân sự.
Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên hai người vẫn tiếp tục bóp cổ đối phương, thẳng đến khi song phương đều đỏ mặt tía tai, mới không tự chủ được mà buông tay ra, không ngừng ho khan.
Lạc Vân Phi vẻ mặt phiền muộn: “Giang Hàn Yên, ngươi cố sức bóp như thế làm gì chứ, ta với ngươi không oán không cừu.”Bất giác, trong miệng hắn, Yên Yên đã giáng cấp thành Giang Hàn Yên.
“Ngươi cũng như ta không phải sao?”Giang Hàn Yên cũng không để ý, hé ra gương mặt khó coi, “Lạc Vân Phi, ngươi còn dám nói, vốn ta với ngươi không oán không cừu, nhưng ngươi đem ta tới Thiên Phong sơn trang, thì chúng ta chính là đã kết đại cừu.”
“Ta chỉ là. . . hết lòng cảm mến ngươi. . .”Lạc Vân Phi thanh âm dần dần thấp xuống, lẩm bẩm nói, “Sao vậy lại như vậy chứ? Tính tình thì xấu, lại còn thô lỗ hung hãn. . . Giang Hàn Yên, ngày đó khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi chính là không nhiễm bụi trần, mi gian còn có một tia u buồn khinh sầu, sao hiện tại nhìn ngươi lại như thấy một người khác?”
Giang Hàn Yên sắc mặt ngày càng giống như đi đại tiện, hừ một tiếng nói: “Ngày đó sao? Ngày đó ta đến nhà ngoại công mừng thọ, nương của ta vốn xuất thân từ dòng dõi thư hương, ngoại công không thích đả đả sát sát, đến quý phủ của hắn, chỉ có thể nói cái gì mà tử viết thi vân, đúng là nghẹn chết ta a.”
Nguyên lai ưu sầu của hắn chính là do nghẹn mà ra. Lạc Vân Phi phiền muộn nghĩ.
“Lạc Vân Phi, ngươi là thực sự thích ta sao?”Hai người thở dốc một trận, Giang Hàn Yên bỗng nhiên mờ ám đưa tình.
“Đúng. . .”Lạc Vân Phi cảm thấy chút không đủ sức hô hấp. Giang Hàn Yên trước đây mảnh mai như vậy, nhưng trong mắt hắn lúc này lại giống như 1 cây hoa xinh đẹp, vô cùng mếm yếu hấp dẫn người khác, nhưng sau đó nhanh như chớp đem người ta ăn sống nuốt tươi.”Đó là chuyện trước đây.”Lạc Vân Phi yếu ớt bỏ thêm 1 câu.
“Trước đây thích, hiện tại không thích nữa sao?”Giang Hàn Yên điềm đạm đáng yêu mở to hai mắt.
Lạc Vân Phi trả lời rất mập mờ mơ hồ.
“Nếu như ngươi nói thích ta, vậy ngươi liền đem tổng quản của ngươi cho ta đi. Giang phủ vừa vặn thiếu một tổng quản nha.”
“. . .”
“Nhân gia không phải nói, thích một người, thì sẽ cho hắn cái gì hắn thích không phải sao? !”
“. . .”
“Dù ngươi không cho, nói chung lại, Triệu Trường Thanh cũng là của ta.”
“Không được, Triệu Trường Thanh không thể cho ngươi!”Lạc Vân Phi phản ứng lần này lại cực nhanh.
“Ngươi không muốn cho?”Giang Hàn Yên tinh quang trong mắt càng lộ rõ, mơ hồ hiện ra sát khí.
“Không cho!”Tuy rằng chẳng vì cái gì, thế nhưng Lạc Vân Phi biết, tuyệt đối không thể cho.
Giang Hàn Yên trừng hắn một lát, hắn không hề tỏ ra yếu kém, hai người sát khí quyết đấu dâng cao trong chốc lát, nhưng thật ra lại không có động thủ.
“Nếu đã như thế này, chúng ta không bằng đi hỏi Triệu Trường Thanh, xem hắn nguyện ý đi với ai.”Lạc Vân Phi nhớ tới Triệu Luân còn đang ở bên trong sơn trang của hắn, Triệu Trường Thanh đương nhiên sẽ không chút do dự mà chọn hắn.
“Không được! Ngươi ngược đãi hắn, ép buộc hắn, uy hiếp hắn, hắn đáp ứng cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
“Đại gia ngươi cũng vậy thôi.”
“Ngươi!”
“Chúng ta nếu như cứ tiếp tục đánh, ước chừng Triệu Trường Thanh đã đi xa rồi.”Lạc Vân Phi nhàn nhã như không. Nói hắn thích người như Triệu Trường Thanh đương nhiên là tuyệt không có khả năng, chỉ là không muốn để cho Giang Hàn Yên thực hiện được mà thôi. Nhưng vì cái gì mà không muốn để Giang Hàn Yên thực hiện được, đại khái có thể nói vì Giang Hàn Yên đã đùa giỡn hắn, nên muốn trả thù mà thôi.
Giang Hàn Yên chán nản nói: “Lạc Vân Phi, xem như ngươi lợi hại. Nếu cả hai đều không muốn buông tay, như vậy thì mỗi người 1 nửa.”Hắn đưa ra quyết định này, đương nhiên không phải bởi vì Giang gia có gia giáo tốt, đối với món đồ chơi mình thích có thể để cho người khác cùng nhau ngoạn, mà là bởi vì kế ứng phó tạm thời, tạm thời đáp ứng, sau này mới ở sau lưng Lạc Vân Phi giành lại.
“Ý kiến hay.”Lạc Vân Phi cũng thập phần sảng khoái mà đáp ứng. Giang Hàn Yên tuy rằng cá tính tồi tệ, thế nhưng hắn có khuôn mặt đẹp, cùng với mình có thể nói 1 đôi trời đất tạo nên, nói không chừng khi ở chung sẽ phát hiện ra ưu điểm của hắn, do đó có thể làm tăng cảm tình của song phương.
Hai người đều mang tâm sự riêng, nên lập tức hòa hảo với nhau, thế là không có việc gì, nếu có chuyện thì nêu ra, nếu không có thì phải đi tìm Triệu Trường Thanh mới là chuyện quan trọng.