.
HỒNG TUYẾN KÝ
Đam mỹ tiểu thuyết
Tác giả: Vong Khước Đích Du
Chuyển ngữ: QT
Biên tập: Liar
.
Chương 32 – Tín vật đính ước
.
“Ảnh Vệ thành như bây giờ rồi, về sau nương nương còn có thể có ảnh vệ thay thế bổ sung sao?” Bối Bối sau khi Ảnh Vệ sắc mặt xanh mét quay trở lại xà nhà mới nhớ ra vấn đề này.
“Sẽ không.” Vệ Ảnh thực thỏa đáng đáp lại từ phía trên trần, âm thanh hư vô mờ ảo, quấn quanh xà nhà ba ngày, tuyệt đối là âm thanh vòm lập thể: “Bệ hạ lo lắng đến sở thích của hoàng hậu nương nương, không phái thêm ảnh vệ bảo hộ nữa, về sau nương nương sẽ có một thị nữ võ nghệ cao siêu cùng theo bên người.” Âm thầm thì vẫn do nàng bảo hộ, nam nhân là tuyệt đối sẽ không dám lại gần nương nương nữa. Đã có vết xe đổ của Ảnh Vệ, giờ ngay cả các ảnh vệ trong sở huấn luyện cũng kinh hồn táng đảm, hiện tại cái ghế ảnh vệ còn trống chỗ Tương vương bên kia đang được cạnh tranh khá là gay gắt.
“Thị nữ?”
“Nghe nói là cao đồ danh môn, nhân sĩ giang hồ, từng nhận ân huệ của hoàng gia, nguyện ý bảo hộ nương nương ba năm, hơn nữa bệ hạ lo lắng nương nương người sớm hay muộn cũng sẽ…cho nên vẫn có một nhân sĩ giang hồ đi theo tương đối tốt hơn.” Ngầm chỉ chuyện nàng ồn ào đòi xuất cung cải trang vi hành.
“Tốt lắm, Ảnh Vệ oanh liệt ra đi không uổng phí.”
“Ta thấy lạnh quá.” Bối Bối cảm thấy mình đã bị tầm mắt oán niệm nào đó từ trên không nhìn chằm chằm đến cả người rét run.
“Yên tâm, võ công của Ảnh Vệ còn chưa đến mức có thể dùng mắt giết người.”
“Cũng phải, hơn nữa về sau ta cũng là muội muội của hắn.” Người trong nhà thôi…
Sau đó hai nữ nhân lại líu ríu bắt đầu thảo luận đồng bọn mới sắp gia nhập, còn có chính là Phượng Tê khi nào thì có thể chính thức ra ngoài.
…
Lúc này, Trình gia cũng có hai người đang nỗ lực thảo luận. Một là Trình Toàn một là Trình Tiền.
“Tiểu tử ngươi cũng quá dọa người! Ta sao lại có một nhi tử không có tiền đồ như ngươi vậy chứ!”
“Hoàng hậu hồi cung rồi, hắn đương nhiên cũng theo trở về a.” Trình Tiền thực sự buồn bực thở ngắn than dài, hắn cũng sốt ruột nha, người không thấy là này nọ kia của hắn thôi.
Một ngày không thấy như cách ba thu, tư niệm lần này cũng đã sắp một trăm năm rồi: “Đều là do cái gì mà quý phi hỗn đản kia!”
“Ngự sử cũng dám lấy việc công làm việc tư, hừ, bị thừa tướng hoàng đế đồng thời nhớ thương, không cần chúng ta động thủ cũng đủ hắn sặc.”
“Ta đã hạ lệnh đả kích sản nghiệp nhà bọn họ.” Trình Tiền nghe ý của lão cha nhà mình là không cần động thủ liền xấu hổ, hắn từ một tháng trước lúc biết việc này đã hạ lệnh xuống.
“Ta có trách ngươi sao?” Trình Toàn đảo mắt xem thường nhi tử một cái: “Chỉ cần cao hứng, chút tiền ấy mất thì thế nào. Hơn nữa…hắn chỉ là ngự sử ~” Ngự sử, để cho thấy mình thanh chính liêm minh thường không có khả năng dính đến một ít món hành nghiệp lợi nhuận kếch sù, càng không thể đút lót tặng lễ, gia tộc phát triển vô cùng có hạn. Cộng lại hết vẫn rất dễ xử, cho dù vì việc này mà mệt ít tiền, Trình gia bọn họ còn không để vào mắt. Coi như tiêu tiền mua việc vui.
“Phụ thân anh minh.” Trình Tiền vẫn thực sự để ý cái nhìn của Trình Toàn, dù sao hắn vẫn còn rất trẻ, có chút vấn đề không nhìn thấu toàn diện cùng cẩn thận được như cha mình.
“Bước tiếp theo thì sao? Tìm một cơ hội đưa thứ này cho hắn?” Một cái hộp gỗ tinh xảo phong cách cổ xưa, mặt trên không có nhiều hoa văn, nhưng làm cho Trình Toàn run rẩy chính là thứ này không ngờ là lại làm từ gỗ tử đàn. Cũng không phải nói nhà bọn họ dùng không nổi, với tài lực của Trình gia, dùng gỗ tử đàn đóng giường cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Nhưng là, Trình Tiền nhi tử của hắn hắn còn không biết sao, không bao giờ tiêu tiền dư thừa, tỷ như chúc thọ cho mình, hắn dâng một pho tượng thọ tinh phỉ thúy mà vẫn chỉ dùng một cái hộp giấy bình thường để đựng…
Ai…Nhi lớn giữ không được a ~
Phi phi phi, phải là có tức phụ liền quên cha.
“Cha, không thể đụng vào nga, thứ này có độc.” Trình Tiền vừa mở hộp vừa dặn dò.
Thứ bên trong không phụ sự chờ mong của Trình Toàn, là một cái chủy thủ, vỏ tách khỏi đao đặt riêng trong hai rãnh cạn trên lớp đệm nhung thiên nga.
Vỏ đao màu đen, chuôi cũng màu đen, đen thuần túy, một loại nhan sắc thuần túy đến mức tận cùng lại có ma lực làm cho người ta không tự chủ được muốn chạm đến. Lúc ánh mắt quét đến lưỡi đao sắc bén kia, một cỗ hàn khí lập tức từ trên lưng toát ra nhảy thẳng lên não. Thân đao màu bạc chỉ nhìn cũng đã đủ làm cho người ta cảm giác được nguy hiểm kia dưới khúc xạ ánh sáng lóe lên màu lam đầy mê hoặc – kịch độc.
“Hắc tinh sa.”
“Màu sắc như vậy đã rất được rồi, hắn khẳng định không thích những thứ quá lộng lẫy, bảo thạch cái gì ta cũng không dám gắn thêm, chỉ có thể dùng những thứ thuần túy nhất để diễn tả sự hoàn mỹ. Ta bất kể hoa văn gì cũng không thêm vào.”
“Độc gì vậy?”
“Túy sinh mộng tử.” Người trúng độc sắc mặt đỏ đậm như say rượu, khi chết thần chí không rõ không hề thống khổ, cho nên mới gọi là túy sinh mộng tử.
Nó không phải là độc dược độc nhất, cũng không phải là độc dược giết người nhanh nhất, nhưng lại là độc dược thích hợp để tôi nhất, nó có thể giữ lại trên lưỡi chủy thủ rất lâu, hơn nữa sẽ không bị những thứ như vết máu ô nhiễm.
Phàm là người dùng độc nhất định đều phải chuẩn bị giải dược, túy sinh mộng tử tuy rằng thích hợp để tôi lưỡi đao nhất, nhưng lại rất ít có người dùng, chẳng những bởi vì phối phương tuyệt mật tài liệu khó tìm, quan trọng hơn là, một vị trong giải dược là túy thảo lại đang nằm trong tay hoàng thất Cẩm quốc. Khí hậu biến hóa, vị thuốc này rất khó sinh tồn, ngoài hoang dại đã tuyệt tích, nhân công lại trồng không được, mà một vương gia của Cẩm quốc ba trăm năm trước là một khoa học cuồng nhân tiêu chuẩn, lỗ mãng dùng vô số tiền tài xếp đầy một phương mật thất, chuyên dùng nuôi trồng túy thảo.
Cái mật thất bị lịch đại hoàng đế Cẩm quốc mắng mỏ đó (đều là tiền a ~) cuối cùng vẫn dưới sự hấp dẫn kép của túy sinh mộng tử cùng một loại rượu ngon tuyệt thế nhưỡng từ túy thảo, cộng thêm sự tôn kính đối với tổ tiên mà được bảo tồn trong nguy hiểm, tuy rằng hàng năm lúc xin kinh phí cho nó đều là khó khăn muôn trùng.
Khụ khụ…Kéo xa rồi. Cho nên dùng túy sinh mộng tử tôi độc, đối với Ảnh Vệ mà nói đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Nói về tiền…Tuy rằng quý giá, nhưng ở Trình gia mà nói cũng không tính cái gì, hiện tại Trình lão cha sắc mặt khó coi chủ yếu là bởi vì phần tâm tư này của nhi tử mà thôi.
“Ngươi tiểu tử thúi này, ngươi đối với ta sao lại không có tấm lòng như vậy?” Trình lão cha bạo phát: “Ngươi đối với Bối Bối trước nay xin gì được nấy, đi nơi nào cũng trước vơ vét ăn ngon chơi hay gửi về tận nhà. Hiện tại đối với tức phụ cũng quan tâm như vậy, chu đáo lo lắng cái này lo lắng cái kia. Ta thì sao? Ta thì sao?”
Trình Tiền bình tĩnh lau đầy mặt nước miếng: “Cha, không phải nhi tử bất hiếu, nhưng là nguyện vọng duy nhất ngươi muốn có lại chính là vị nhà bên kia…Ta cũng phải kính lão, hắn không nằm trong vòng quản lý của ta…”
Làm cho lão nhân vui vẻ thỏa mãn là bổn phận của người làm nhi nữ, nhưng nếu lạc thú duy nhất của lão cha nhà mình là cùng lão nhân nhà bên cạnh đấu khí đấu võ mồm, cái này lại không phải nhi tử có thể trông quản được: “Nếu không… Ta vơ vét cho cha mấy bí tịch võ công cơ bản mà người cao tuổi cũng có thể luyện? Để cho cha ở trước mặt Lâm lão gia đùa giỡn khoe khoang? Đỡ phải cả ngày cứ treo cái thứ võ công hạng ba như thiết sa chưởng kia ra ngoài…”
Trình lão cha hít sâu, lại hít sâu, sau đó…“Cút ~”
Trình Tiền vừa lòng ôm hộp cút thẳng. Hắn còn phải lo lắng xem làm thế nào mới có thể tặng lễ đi được, tốt nhất là tự tay…
“Ngươi cư nhiên dễ dàng như vậy đã ra đây rồi!” Trình Tiền không dám tin nhìn Ảnh Vệ xuất hiện trước mặt hắn.
“Đi.”
“A ~” Trình Tiền bị khiêng như bao tải bay lên không trung.
…
“Nương nương, bọn họ bay rồi, làm sao bây giờ…” Tiểu Hạo tội nghiệp hồi báo.
“Không có việc gì, Chữ Thiên Số Một đi theo rồi.” Phượng Tê bình tĩnh uống trà.
“Số phòng?” Mọi người nghe không hiểu, cái tên này…
“Là sư phụ của ta cùng Ảnh Vệ.” Giọng của Vệ Ảnh vẫn mờ ảo từ trên trần nhà truyền xuống: “Hắn vẫn luôn thực sự quan tâm chúng ta.”
“…” Nương nương, tay của người duỗi được thật dài ~
…
“Dạ dày của ta sắp rớt hết ra ngoài rồi…”
“Thực quản của ngươi không rộng như vậy đâu.”
“…” Quay đầu bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi không thể nói dễ nghe một chút sao, hả? Sao lại mặc đồ trắng? Lai Nghi điện chuyển sang dùng sơn trắng Phương quốc tặng để quét trần sao?”
“…” Ảnh Vệ vẻ mặt bi thiết.
“Được rồi, ta không hỏi.”
“Không có gì, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ biết.” Chìa chứng nhận tử vong của mình ra trước.
Trình Tiền nghi hoặc nhận lấy, sau đó sắc mặt trắng nhợt, khẩn trương túm lấy Ảnh Vệ kiểm tra từ trên xuống dưới, thẳng đến xác định hắn không có việc gì mới bắt đầu chuyển động cái đầu óc vàng ròng của mình: “Hoàng hậu làm?”
“Thánh chỉ.” Ảnh Vệ thấy hành động của hắn, giọng nói không tự chủ trở nên nhu hòa, trong mắt hiện lên một tia cảm động cùng vui sướng.
“Ngay cả hoàng thượng cũng chen vào chuyện này?” Giọng của Trình Tiền giống như gặp tận thế, trong đầu óc vốn chỉ có nguyên bảo với tiền bạc lần đầu tiên ưu quốc ưu dân bắt đầu suy xét cho tương lai của Cẩm quốc…
Bất quá ích kỷ vĩnh viễn là đặc điểm lớn nhất của thương nhân, hắn lập tức đã nghĩ thông suốt một mấu chốt khác: “A, ngươi không có việc gì, lại có chứng nhận tử vong, nói như vậy là…ngươi tự do rồi!”
“Về lý luận…” Bị quang mang bùng nổ trong mắt Trình Tiền làm hoảng sợ, Ảnh Vệ vẫn thành thành thật thật trả lời.
“Thật tốt quá, như vậy ngươi chính là của ta!”
Ảnh Vệ hung hăng trừng sang.
“Khụ khụ, ý của ta…chuyện đó…ngươi hẳn là hiểu.” Đẩy hộp về phía trước.
Ảnh Vệ nghi hoặc mở ra, đương nhiên hướng mở là chĩa vào mặt Trình Tiền, một bộ tư thế mở cơ quan tiêu chuẩn, nhìn mà trái tim bé nhỏ của Trình Tiền thật lạnh thật lạnh, giống như lớp bọc đang cạch cạch nát thành một đống.
Chữ Thiên Số Một ở một bên nhìn lén cũng thầm than trở về hẳn là phải tăng mạnh huấn luyện tình thương cho đám tiểu gia hỏa ở sở.
“Đây là…”
“Chủy thủ, bồi lễ đã đáp ứng ngươi.”
“Ta đã nói là không cần.”
“Vậy coi như sính lễ…” Nói đến một nửa lại bị trừng, cố xốc dũng khí nói tiếp: “Mặc kệ thế nào, đặt làm cho ngươi, thích không?”
Không thích là giả, từ nguyên liệu cho đến chế tác đều là hạng nhất.
“Bên trên có độc, túy sinh mộng tử nga ~”
Túy sinh mộng tử…Quả nhiên thích hợp.
“Nhận lấy đi.”
“Đa tạ.” Bản thân cái chủy thủ đã là hấp dẫn làm người ta khó có thể kháng cự, huống chi…
“Thật tốt quá.” Tươi cười của Trình Tiền xán lạn đến sắp có thể sánh cùng y phục của hắn.
“Đúng rồi, ngươi bây giờ là nhân khẩu u linh có phải không?”
“…” Ảnh Vệ bị kích thích, hắn đích xác không có hộ khẩu.
“Yên tâm, ta cùng Hộ bộ rất quen thuộc, chuyện này…tuy rằng nương nương nhà ngươi cũng có thể làm, nhưng nếu để nương nương ra tay, còn chưa biết thân phận của ngươi sẽ bị giả thành cái dạng gì đâu.”
“Làm phiền.” Nhắc đến Phượng Tê, Ảnh Vệ lập tức không chút do dự đồng ý. Đích xác, nếu để cho Phượng Tê xử lý thì riêng tên của hắn cũng đủ lăn qua lăn lại rồi.
Tâm hữu linh tê, bên kia Trình Tiền cũng nghĩ đến cùng một vấn đề.
“Ngươi còn chưa có tên đúng không? Ngươi cảm thấy…họ Trình thế nào?”
“…”
.
.
.
— oOo —