“Một ác ma!” Meyriat ngay cả bờ môi cũng bắt đầu run rẩy, nhìn như sa vào như sa vào thật sâu bên trong sợ hãi:“ Lúc ta mở mắt ra, đã nhìn thấy Elle nổi giữa không trung, như bị người nào bóp lấy cổ. Khi đó bộ ngực của cậu ấy đã bị xé ra, nhưng mà còn chưa chết...Cậu ấy đang liều mạng chuyển động con mắt, ta không biết ta vì cái gì lại nhìn rõ ràng như vậy! Nhưng cậu ấy vẫn còn đang dãy dụa, cậu, ấy không muốn chết!”
“Ta nhìn thấy hai đạo ánh sáng màu đỏ ẩn bên trong một đoàn sương đen, kia là con mắt ác ma! Nó nhất định là phát hiện ra ta! Ta run rẩy kịch liệt như vậy... Nhưng nó không có giết ta, chỉ là ta càng ngày càng buồn ngủ, mí mắt chống đỡ không nổi khép lại. Chờ ta tỉnh lại lần nữa, nó không thấy, Elle chết rồi.”
Cô gái này thần sắc sợ hãi chân thật như vậy, không giống nói dối. Chỉ là Seraphine không hiểu ——”Nếu như ngươi lo lắng tiết lộ bí mật sẽ bị ma quỷ giết chết, tại sao lại muốn nói cho ta những điều này?”
“Bởi vì ngài là chủ nhân trang viên, ta cho rằng ngài hẳn nên biết. Huống chi, nếu có một ngày...” Nói đến đây cô dừng một chút:“Có một ngày ta giống như Elle chết đi, ta hi vọng chí ít sẽ có một người biết, ta là vì cái gì mà chết.”
Lời giải thích rất hợp tình hợp lý. Thời gian dài gánh vác một cái bí mật, cũng không tránh khỏi quá mức nặng nề.
“Ta đã biết, còn có chuyện khác sao?”
“.... Không có.”
“Vậy ngươi đi xuống trước đi, để Lawrence an bài cho ngươi gian phòng mới.”
Sáng sớm ngày thứ hai, hầu tước Mode khó có được rời đi trang viên của mình, đi tới giáo đường lớn nhất. Giáo đường này nổi tiếng không chỉ bởi quy mô của nó mà còn bởi tiếng tăm lừng lẫy của vị cha xứ nơi đây.
Hắn không có họ, chỉ có một cái tên, Eluthery. Mọi người truyền nhau kể lại rằng Eluthery để chứng minh mình thành kính, móc ra cặp mắt của mình để cầu Chúa chiếu cố cùng thánh tử vỗ về. Không ai biết rõ tuổi, nhưng vị cha xứ này đã tại trước Chúa hầu hạ ba mươi năm nhưng như cũ vẫn có vẻ ngoài như một thanh niên. Mọi người nói đây là Thượng Đế đối với ngài ấy ban ân, cho ngài ấy sinh mệnh vô tận, để ngài ấy phụng dưỡng chính mình.
Cha xứ Eluthery quả nhiên cùng lời đồn giống nhau, là một người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người mù lòa. Người này dáng dấp cũng không phải là nhìn rất đẹp, chỉ có thể nói là phổ thông, nhưng khuôn mặt khi cười lại ánh lên vẻ ôn hòa thân thiết, làm thỏa mãn ấn tượng của tất cả mọi người đối với một vị cha xứ. Thanh âm khi nói chuyện ngược lại là đặc biệt mỹ diệu, giống như là ngâm xướng thơ ca, làm người nghe tâm tình đều sẽ trở nên tốt đẹp.
Nhưng khi Seraphine lần đầu tiên nhìn thấy vị cha xứ này, lại có một loại cảm giác không khỏe tới kỳ lạ.
“Ngươi thật là cha xứ sao?”
Chờ lời ra khỏi miệng, nhìn đối phương thần sắc có hơi kinh ngạc, Seraphine mới phát hiện mình thật có chút mạo muội:“Thật có lỗi, thất lễ.”
“Không, ta đương nhiên là cha xứ, chỉ là ta muốn hỏi một chút, hầu tước.” khuôn mặt tươi cười của Eluthery không có một chút biến hóa:“ Trên người của ta điểm nào để ngài có loại cảm giác này?”
Seraphine lắc đầu, “Ngài chỉ coi ta vừa rồi nói đùa là được rồi. Trên thực tế ta lần này tới, có chút vấn đề thắc mắc.”
“Xin cứ hỏi.”
“Ngài tin tưởng Thượng Đế tồn tại?”
Cha xứ bật cười:“ Nếu không thì ngài xem xem, hầu tước đại nhân, ta là đang làm gì đây?”
“Như vậy ta giả sử, ngài cho rằng ma quỷ cũng tồn tại.”
“Thượng Đế đã tồn tại, như vậy ma quỷ đương nhiên cũng là tồn tại.” Eluthery nói:“Ta đã nghe nói sự tình của ngài, rất không may, nhưng hẳn là cảm thấy hung thủ là... Ma quỷ?”
Seraphine không nói gì, chỉ là đem đồ vật luôn môt mực cầm trong tay đưa cho Eluthery. Chính là cái hộp âm nhạc kèm theo tử vong kia.
Cha xứ trong tay hắn trong tay hắn tiếp nhận chiếc hộp nhạc, thậm chí không có đi miêu tả hình dạng của nó:“Hộp âm nhạc? Thật là một món đồ nhỏ thú vị.” Lời nói giống như hai mắt thật có thể trông thấy đồ vật đồng dạng.
“Ta nghe nói, từ sau khi ngài mất đi đôi mắt liền có thể nhìn thấy một vài thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.” Seraphine hỏi:“Như vậy, ngài có phải không phát hiện cái trong tay ngài có cái gì đó không giống bình thường?”
Đang lúc nói chuyện, ngón tay cha xứ đã nắm cái cán vặn tinh xảo kia, nhẹ nhàng chuyển động một chút.
“Đinh ——”Hộp âm nhạc phát ra tiếng vang lanh lảnh, ngay sau đó một nốt âm thanh cuối cùng liền biến thành tiếng ồn chói tai có thể xuyên thẳng màn nhĩ người khác rồi tới não. Hộp âm nhạc đột nhiên kịch liệt lay động, cha xứ kém chút sảy tay làm rớt nó xuống đất.
“A a a, đây thật là tính khí nóng nảy.” Eluthery cầm hộp âm nhạc đưa lại cho Seraphine, tại lúc chiếc hộp chạm tới tay hầu tước liền yên tĩnh trở lại. “Ta đoán nó cũng không thích người khác đụng nó, ngoại trừ ngươi hầu tước.”
Nhưng mà Seraphine cũng sẽ không bởi vì một cái hộp âm nhạc cổ quái không hiểu vì sao thích mình mà buông lỏng một hơi. “Ngài nói những lời đó có thể đảm bảo sao? Chỉ cần nó một mực lưu lại chỗ của ta liền sẽ không tiếp tục có người chết nữa.”
“Thật có lỗi, ai cũng không thể đưa ra loại cam đoan này.”
Đạt được câu trả lời trả lời chắc chắn, hầu tước Seraphine rất nhanh liền rất nhanh liền cáo từ. Mặc dù không hài lòng nhưng ít ra cũng có được một cái đáp án. Sâu khi trở lại trang viên, hắn tùy tiện trong hoa viên tìm nơi hẻo lánh, liền đem cái hộp đáng chết kia chôn vào. Hắn cũng không có cố ý nhớ kỹ vị trí, bởi vì hắn nói chung cũng sẽ không muốn đem nó một lần nữa tìm ra.
Nhưng ngay cả như vậy, hôm sau lúc mở mắt lại trông thấy cái hộp nhạc kia bên gối, hắn cũng không có quá kinh ngạc.
Sau khi thử các loại phương pháp vứt bỏ hoặc là phá hủy đều thất bại, Seraphine sáng suốt từ bỏ cùng một tên ma quỷ đối nghịch.