Edit
+ Beta: An Dung Ni
Rời
khỏi thành phố Hải, Cố Thất Hải đến chỗ của Tống Thiên Sinh thu
dọn
lại
tất cả tài sản và tranh của cha cô khi còn sống, chỗ tranh ấy đối với cô
mà
nói
thì rất quý giá, nhưng về sau lại có một phòng triển lãm tranh đến
thương
lượng
với cô một lúc xong thì Cố Thất Hải liền thoải mái đồng ý giao tranh
cho
bọn họ.
Về
phần tòa biệt thự đứng tên cô kia, khi vụ án diệt môn được điều tra
lại
xong, cô
liền bán nó
đi, tiền bán
biệt thự cô
dành ra một
phần để thuê
ý tá
chuyên nghiệp
để chăm sóc
con trai Liêu
Tĩnh, phần còn
lại cô dùng
để trả
tiền
viện phí cho Liêu Tĩnh.
Cuối
cùng cũng xong mọi chuyện, Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải trở về
thành
phố
Hương, Cố Thất Hải rất biết ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của Phó Cảnh
Diệu
nên
quyết định mở một buổi tiệc nhỏ do cô
tự đứng bếp để chiêu
đãi hai vợ
chồng
anh, nhưng vì căn nhà cô thuê quá sơ sài, nên Cố Thất Hải liền đổi
địa
điểm
ăn cơm sang nhà Mã Tu Hòa.
Sau
khi một bàn đồ ăn thơm ngon
được dọn ra, trừ Cố Thất Hải, thì Phó
Cảnh
Diệu và Hạ Quỳ đều thấy sắc mặt Mã Tu
Hòa có chút xấu. Ăn cơm
tối
xong,
Phó Cảnh Diệu lấy cớ có chút việc cần bàn bạc liền kéo Mã Tu Hòa
vào
thư
phòng, Cố Thất Hải và Hạ Quỳ cùng rửa chén trong bếp.
Sau khi
xác nhận kĩ
càng rằng tâm
trạng Cố Thất
Hải vẫn tốt,
cũng nói
nhiều
hơn trước. Hạ Qùy nhẹ nhàng nói: “Từ khi trở về từ thành phố Hải,
em
thật
sự đã thay đổi rất nhiều.”
“Đại
khái là cũng có liên quan đến chuyện trong lòng đã có kết quả rõ
ràng
rồi,
tất nhiên cũng là nhờ có anh ấy bên ngoài.” Cố Thất Hải ngại ngùng
nói,
cầm
chiếc bát sạch trong tay lau qua lau lại.
Hạ
Quỳ cười cười: “Cô nam quả nữ ở cùng nhau nhiều ngày như vậy,
hai
người
cũng đã tiến triển đến bước nào rồi?”
Cố
Thất Hải nuốt nước bọt: “…. Còn chuyện.. đấy”
Hạ
Quỳ nghĩ, còn thì chắc có nghĩa là chưa làm, mặc dù những ngày
vừa
rồi
có chút gấp gáp, nhưng Mã Tu Hòa kiềm chế cũng khá mệt.
Cố
Thất Hải đặt bát xuống, đỏ mặt hỏi: “Chị Hạ Quỳ, em rất ít khi tiếp
xúc
với đàn
ông, chị nói
xem….. Đến thời
điểm kia, em
còn ngại thì
phải làm
sao?”
Hạ
Quỳ bị bộ dạng ngại ngùng của cô chọc cười: “Ngại ngùng không
phải
là
phản ứng rất bình thường sao? Yên tâm đi, đến thời điểm ấy, em cái gì
cũng
không
cần để ý, đem hết chuyện giao cho cậu ta là được.”
Chỉ
cần thoáng nghĩ đến chuyện ấy, thân thể Cố Thất Hải liền nóng lên.
Cô
mở
vòi nước, thấm nước vào miếng bọt biển trên tay, “Giờ nghĩ lại, hình
như
em
vẫn luôn ỷ lại vào anh ấy, bây giờ nếu có thể giúp anh ấy giảm bớt đi
phần
nào
gánh nặng thì tốt rồi.”
“Em
không cần nghĩ nhiều vậy, em tuyệt đối không phải là gánh nặng
của
Tu Hòa.”
Hạ Quỳ chân
thành nói “Đã
gần sáu năm,
chị và Cảnh
Diệu chưa
từng
thấy cậu ấy coi trọng cô gái nào, thậm chí còn để ý hơn cả chính bản
thân
mình.
Trước kia, vì công việc, trừ khi hợp tác làm việc thì cậu ấy không bao
giờ
liên lạc với bọn chị, chứ đừng nói đến việc mời bọn chị đến nhà cậu ấy
ăn
cơm.
Đương nhiên là cậu ta không phải là loại người lạnh lùng luôn thích
cách
xa người
khác ngàn dặm,
có điều là
công việc của
cậu ấy như
vậy, cậu ta
không muốn
mang phiền phức,
thậm chí là
nguy hiểm đến
cho người khác.
Thất
Hải, nếu cậu ấy đã chọn em, nhất định là đã hạ quyết tâm rất lớn rằng
sẽ
liều
mạng để bảo vệ em thật tốt, cậu ấy vẫn luôn là người chấp nhặt như
vậy
đấy.”
Cố
Thất Hải nghe xong, sống mũi có chút cay cay. “Em cũng sẽ bảo vệ
anh
ấy
thật tốt.”
“Chị
tin rằng em cũng có thể làm điều đó.” Hạ Qùy dịu dàng nhìn Cố
Thất
Hải.
“Có đôi lúc, sức mạnh của người phụ nữ sẽ vượt qua cả sức tưởng
tượng
của
mọi người, đặc biệt là sau khi gặp được tình yêu đích thực của cuộc đời
mình.”
Cố
Thát Hải còn đang suy nghĩ về những lời
nói của Hạ Quỳ, chợt nghe
đằng
sau vang lên tiếng gõ cửa, Phó Cảnh Diệu không biết đã bàn việc xong
với
Mã Tu Hòa, đứng ở cửa phòng bếp nói với Hạ Quỳ: “Về thôi.”
Cố
Thất Hải không nghĩ gì, liền nói: “Nhanh
vậy sao? Em mua rất nhiều
hoa
quả, hai người còn chưa ăn mà.”
Sau
khi nhận được ám chỉ từ cả Hạ Quỳ và Mã Tu Hòa, dù Phó Cảnh
Diệu
có
thèm ăn đến mấy cũng rất hiểu chuyện, “Để lần sau, lần sau đi.” Anh
nhanh
chóng
từ chối rồi kéo tay Hạ Quỳ đi ra ngoài.
Cố
Thất Hải nhiệt tình tiễn Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ đi rồi mới đóng
cửa
lại,
liền bị người đằng sau ôm vào một lồng ngực rắn chắc.
Mã
Tu Hòa cố ý thổi khí vào lỗ tai cô: “Sao trước đây anh không phát
hiện,
thì
ra em lại hiếu khách đến vậy nhỉ?”
Cố
Thất Hải không thể động đậy, thân thể cứng ngắc: “Em, em vẫn rất
hiếu
khách,
trước kia chẳng phải cũng đã mời anh ăn cơm ở nhà em rồi
sao?”
“Lần
đấy…. Hình như là do anh chủ động thì phải.”
Anh
nói đúng rồi, cô đành phải nói lảng sang chuyện khác. “Vừa rồi anh
và
Phó
Cảnh Diệu nói chuyện gì ở thư phòng thế?”
Mã Tu
Hòa đặt cằm
lên vai cô,
hai tay ôm
lấy thắt lưng
cô: “Phó Cảnh
Diệu
đưa cho anh chút tài liệu giới thiệu người ở đội cảnh
sát.”
“Anh
phải trở về đội cảnh sát hình sự?”
“Không,
anh sẽ không trở lại.” Anh nói ngắn gọn nhất có thể. “Nhưng
anh
đồng
ý với cậu ấy, sau này mỗi khi đội cảnh sát hình sự cần anh, thì anh sẽ
cố
hết
sức để giúp đỡ, tất nhiên nếu về sau anh cần sự giúp đỡ của cảnh sát thì
bọn
họ cũng sẽ giúp anh.”
Cố
Thất Hải khó khăn mở miệng: “Anh…. là vì em nên mới đồng ý
chuyện
này?”
Cô đã nhìn thấy cách điều tra của anh, không có sự hạn chế như
phương
pháp
điều tra truyền thống, thậm chí để tìm ra sự thật mà có thể làm ra một
số
chuyện lớn
mật, anh cũng
đã nói qua
mình không hề
hợp với đội
cảnh sát,
nhưng
lúc trước khi cô bị người hâm mộ tập kích, rồi sau lại vì vụ án diệt
môn
của nhà
cô, anh không
thể không nhờ
đến người ở
cục cảnh sát.
Nếu không
phải
vì cô, anh căn bản không cần đi theo con đường mà mình không
muốn.
So
với tâm trạng lẫn lộn của Thất Hải, Mã Tu Hòa chỉ đơn giản mỉm
cười:
“Đưa
em về là được rồi, thế là đáng giá rồi.”
“Đi
theo anh, em cũng rất yên tâm.” Cố Thất Hải nói.
“Dù
là thời điểm nào đi chăng nữa?”
“Dù
là thời điểm nào đi chăng nữa.”
Anh cũng
cười, cúi đầu
hôn nhẹ lên
môi cô. Lúc
sau anh đề
nghị: “Đêm
nay
ở lại đây?”
Hai
người đã ở chung với nhau một thời gian, hơn nữa thời gian ở lại
thành
phố
Hải hai người vẫn luôn ở chung một phòng, giờ nghe Mã Tu Hòa ám
chỉ,
cô cũng
không hề nhăn
nhó, tâm trạng
rất thoải mái.
Cô “Vâng” một
tiếng.
“À….
Em sang nhà bên lấy áo ngủ.”
“Không
cần, không phải là em còn một bộ để ở nhà anh sao?”
Cố
Thất Hải không hiểu anh nói gì.
Anh
cười thâm thúy: “Màu hồng phấn, có đai đeo, có viền tơ
tằm….”
Mới
đầu Cố Thất Hải còn không hiểu anh đang nói gì, một lúc sau cô
mới
nhớ ra
thì thấy xấu
hổ vô cùng.
Đợt tết âm
lịch, Mã Tu
Hòa sang Đức
gặp
người
thân, Tiêm Tiêm đã từng mang rất
nhiều đồ đến chúc tết cô, lúc ấy cô
vừa
mới gặp lại Tống Thiên Sinh, tâm trạng rất hỗn loạn, những thứ kia
vẫn
còn để
ở nhà Mã
Tu Hòa, cô
cũng chưa mở
ra xem lần nào,
cho nên cũng
không
biết bên trong có gì.
Không
ngờ là anh đã xem rồi.
“Đấy
là đồ Tiêm Tiêm cho em…”
“Đêm
nay mặc vào đi.” Anh nhéo má cô. “Anh muốn nhìn.”
Cố
Thất Hải không từ chối lời đề nghị của anh được, cũng không biết
phải
từ
chối thế nào, khi tắm rửa trong phòng tắm, cô dồn hết sức lau kì mạnh
lên
người,
mặc dù biết làm như vậy thì cũng không thể khiến cho những vết
sẹo
trên
người cô nhạt mất, nhưng nó cũng khiến cho tâm trạng cô được bình
tĩnh
lại
đôi chút.
Bộ
áo ngủ gợi cảm mà Tiêm Tiêm tặng cô được treo ở trên tường, Cố
Thất
Hải
càng nhìn càng thấy mình không có dũng khí, cô nhắm mắt lại, mặc
bừa
vào
người, không ngờ nó lại rất vừa người. Cô mở mắt ra nhìn gương, mặc
dù
có
chút hở, nhưng lại tôn màu da của cô lên rất nhiều….. Có vẻ như chưa
đến
mức
tình thú quá nhỉ?
Cố
Thất Hải mở cửa phòng tắm, không nói gì, nhanh chóng đi nhanh vào
phòng
ngủ, dùng chăn cuốn mình lại thật chặt.
Sau đó
cô nghe thấy
tiếng bước chân
Mã Tu Hòa
đi vào phòng
tắm, chỉ
một
lúc sau anh liền đứng trước mặt cô.
Cô
không dám nhìn anh. cũng không dám nhìn bản thân mình, đành phải
nhìn
chằm chằm lên trần nhà, hai mắt suýt lồi ra như mắt lợn
luộc.
Mã
Tu Hòa đến bên cạnh người cô, ngồi xuống, cô có thể cảm nhận
được
hơi
ấm tỏa ra từ người anh.
Anh
nhẹ nhàng đẩy ngã cô xuống giường, mỉm cười nhìn cô, dưới ánh
mắt
chăm
chú của anh, cô dường như mất hết khí lực. Vốn là đang nắm chặt lấy
chăn,
nhưng anh chỉ chạm nhẹ vào cô, chiếc chăn liền nới lỏng
ra.
Ánh
mắt anh đánh giá cô từng chút một.
Cố
Thất Hải ho khan một tiếng, hai tay muốn che mắt anh, nhưng liền
bị
anh
dễ dàng né được, không còn cách nào
khác, cô đành phải đỏ mặt che
đi
mắt
mình.
Mã
Tu Hòa nở nụ cười, cô không hiểu anh
đang cười cái gì, chỉ cảm thấy
trên
người đột nhiên có cảm giác lành lạnh, cô vừa bỏ tay ra, liền thấy quần
áo
đã
bị anh cởi ra, ném xuống dưới đất.
Cô
mở to hai mắt nhìn anh, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, anh
đã giữ
chặt
người cô, đồng thời liền hôn lên người cô.
Cố
Thất Hải không chịu nổi nụ hôn của anh, nụ hôn ấy khiến cả người
cô
liền nóng
lên, lồng ngực
dường như có
một ngọn lửa
đang bùng lên
dữ dội,
loại
cảm giác xa lạ này dường như đang ăn mòn cơ thể cô, cô không dám
lại
gần
anh, sợ hai người sẽ thiêu đốt nhau
thành tro tàn, cũng không dám cách
anh
quá xa, như vậy thì cô sẽ sa vào niềm ham muốn bất tận của chính
mình
mất.
Vào
thời điểm anh đi vào, cô cúi đầu mắng một câu: “Đồ vô
lại.”
“Hả?
Anh vô lại thế nào?” Anh cố ý dùng lực.
Cô
cắn răng không nói một lời nào, anh hôn cô, nuốt tiếng rên nhẹ của
cô
vào
miệng mình.
Không
biết qua bao lâu, giọng cô cũng đã trở nên khàn khàn, cô cuộn
mình
trong ngực
anh, mệt đến
mức hai mắt
không mở ra
nổi, nhưng vẫn
tò mò:
“Sao?
Bộ áo ngủ kia….. Có đẹp không?”
Cô
nghe thấy tiếng cười của anh, tiếng cười rất dịu dàng, êm tai. Anh
hôn
lên
đầu vai cô, còn cắn nhẹ cô một cái.
“Anh
sai rồi.”
Cô đẩy
anh ra, xoay
người lại, nhưng
giây tiếp theo
liền bị anh
ôm vào
ngực.
Cô chịu thua: “Sai gì?”
“Thì
ra không mặc gì mới là đẹp nhất.”