Edit + Beta: An Dung Ni
Mã Tu Hòa, ba mươi tuổi lần đầu tiên biết cảm giác của nỗi
nhớ tương tư là
thế nào.
Đối với Mã
Tu Hòa, cuộc sống bên Đức khá
là nhẹ nhàng,
tâm sự mấy
chuyện hằng ngày với mẹ, giúp cha dượng chặt mấy cây đào, dạy
em trai, em
gái tiếng Hán, anh ở Đức được một tuần, dường như dài hơn cả
một năm trời ở
thành phố Hương.
Mẹ anh luôn khuyên anh hãy bỏ cuộc sống ở đó mà sang Đức lập
nghiệp, ở
cùng một chỗ với mọi người trong nhà, dù sao lấy năng lực của
anh, chuyện
này cũng chỉ là thay đổi môi trường mới mà thôi.
Trước kia,
không phải là anh
chưa từng nghĩ đến chuyện
này, nhưng bây
giờ, dù có nghĩ cả ngày anh cũng không muốn. Vì tim anh, đã
thuộc về thành
phố Hương rồi.
Cố Thất Hải tuy còn trẻ, nhưng cô lại rất độc lập, không có anh bên cạnh
cô vẫn sẽ biết cách chăm sóc bản thân thật tốt, quan hệ của
hai người mới bắt
đầu không bao lâu, ở phương diện tình cảm cô hơi bị động,
nhưng có vẻ không
hề thấp thỏm không yên như anh. Mỗi ngày anh đều tính giờ để
gọi điện về, cô
vẫn luôn bình
thản nói chuyện
cùng anh mỗi
ngày, nhưng anh lại cảm thấy
được có vẻ cô phản ứng quá bình thản thì phải.
Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Mã quan sát con trai vài
ngày, nhân lúc khi
hai người đang ở hồ câu cá, bà liền hỏi: “Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của
con mấy ngày này, có phải là ở thành phố Hương có bạn gái rồi
không?”
Mã Tu Hòa cũng đang nhắn tin cho Cố Thất Hải, thấy mẹ mình
hỏi vậy thì
cất điện thoại vào túi, miệng cười cười: “Phải ạ.”
“Hai đứa bắt đầu từ bao giờ?”
“Mới có mấy ngày thôi đã bị mẹ bắt đến Đức rồi.”
“Con thật là, giờ thì quay sang trách mẹ.” Mẹ Mã vừa cười vừa
mắng con
trai một câu. “Là cô gái thế nào thế con?”
Trong điện thoại Mã Tu Hòa cũng không có ảnh chụp của Cố Thất
Hải, anh
chỉ có thể tả lại theo ấn tượng của mình. “Cô ấy kém con
chín tuổi, vẽ tranh rất
đẹp, tóc dài, da trắng, bị cận nặng, dáng vẻ lúc đeo kính
có chút ngốc nghếch,
nhưng có lúc lại rất bướng bỉnh.” Mã Tu Hòa nói xong không
nhịn được lại
cười một cái: “Mẹ, thật ra con không thể nói được cô ấy hơn
những người con
gái khác ở điểm nào, nhưng trong lòng con, cô ấy chính là
người tốt nhất.”
Mẹ Mã cũng cười, bà cảm thấy yên tâm hơn rồi. Tuy bà ở mãi bên
Đức,
cách Mã Tu Hòa rất xa, nhưng đôi khi cũng có lúc nghĩ thầm, nếu không có
chuyện của sáu
năm trước, có phải Mã
Tu Hòa sẽ sống dễ
dàng hơn không.
Sau khi rời khỏi đội cảnh sát, tính cách của Mã Tu Hòa trở
nên lạnh lùng hơn
rất nhiều, cũng không hề có ý với bất kì cô gái nào, càng
không nói đến dự
định yêu đương
hay kết hôn với ai. Lần này gặp lại
sau mấy năm
xa cách,
dáng vẻ Mã
Tu Hòa vẫn giống hệt
như trước, nhưng
đáy mắt vẫn
luôn có ý
cười nhàn nhạt, đặc biệt mỗi lần gọi điền về bên kia, giọng
nói luôn dịu dàng,
thật sự rất giống như hận không thể đưa cô gái bên kia điện thoại mang sang
Đức.
Mẹ Mã đặt cần câu xuống,
cười dịu dàng: “Đi, người con đặt trong lòng,
chắc chắn là một cô gái tốt rồi. Giờ về mà bắt cô gái trong
lòng con đi, cả ngày
mất hồn mất vía khiến cho cá cũng không cắn câu đây này. Lần
sau sang đây,
nhớ mang cô dâu nhỏ của mẹ sang đây cho mẹ gặp mặt.”
_____
Cố Thất Hải nhìn chằm chằm vào quyển lịch, ngày mười lăm
tháng giêng -
tết nguyên tiêu, qua hôm nay, kì nghỉ tết sẽ thật sự kết
thúc.
Mã Tu Hòa…. Có lẽ cũng sắp về rồi nhỉ?
Nhưng mà hôm qua cô vừa nói chuyện điện thoại với Mã Tu
Hòa, anh cũng
không nhắc đến
chuyện trở về,
có lẽ cuộc sống tự
do tự tại
bên Đức đã giữ
chân anh lại rồi…
Cố Thất Hải thở dài, tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại tài liệu
về các học sinh tại
phòng tranh.
Phòng tranh bây giờ vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng mà Cố
Thất Hải
vẫn như trước đây, mỗi ngày đều chạy đến phòng tranh, uống
trà, nói chuyện
phiếm với ông lão, sắp xếp hồ sơ, mỗi ngày trôi qua rất
thanh thản…. Nhưng
trong lòng cô, nỗi lo lắng cũng ngày một nhiều….
Sắp xếp lại
các tập hồ
sơ lộn xộn, Cố Thất Hải bước
ra khỏi phòng
kho,
vừa nghĩ xem có nên chủ động gọi cho Mã Tu Hòa, khéo léo hỏi
xem khi nào
anh về không. Nhưng còn chưa kịp lấy điện thoại ra, đã nghe thấy tiếng ông
lão gọi cô.
“Cố tiểu thư, Tống tiên sinh đến đây tìm cô này.”
Cố Thất Hải dừng chân, nhấc mắt lên, một người đàn ông đang
đứng trước
cửa, lưng thẳng, mặc comlê, đi giày da, tướng mạo dễ nhìn.
Tống Thiên Sinh nói: “Thất Hải, đã lâu không gặp.”
Cố Thất Hải đột nhiên cảm thấy rất ghét bốn chữ này, “đã
lâu không gặp”
qua những chuyện đã xảy ra với cô, từng người nói qua những
từ này với cô,
một là Dịch Triệu Huy, một người là Tống Thiên Sinh trước mặt
cô, ai cũng là
đồ mặt người dạ thú cả.
Ông lão tự giác đi vào phòng trà, để không gian nói chuyện
lại cho Cố Thất
Hải và Tống Thiên Sinh.
Tống Thiên Sinh hỏi cô: “Cô còn nhớ rõ tôi chứ?”
“Tất nhiên, sao có thể quên được.” Cố Thất Hải lạnh lùng
nói: “Nếu không
phải do ông thì sao tôi có thể trở thành như bây giờ?”
“Cô lại thế rồi, cô luôn thích đổ tất cả mọi chuyện năm đó lên người tôi.”
Tống Thiên Sinh bất đắc
dĩ lắc đầu.
“Cảnh sát cũng
đã điều tra
rõ, thảm án
diệt môn năm đó của
nhà cô, là vì chứng lo âu của cha cô vô ý phát tác. Tôi
cũng rất lấy làm tiếc, Cố tiên sinh là một họa sĩ xuất sắc
như vậy, không nghĩ
rằng sẽ lấy một cái kết thê thảm như vậy cho cuộc đời
mình.”
Cố Thất Hải tức giận: “Ông đến tìm tôi rốt cuộc là để làm
gì?”
“Ba năm trước, cô không nói một tiếng đã rời khỏi thành phố
Hải, cắt đứt
quan hệ với mọi người xung quanh, gần như không ai biết
tung tích của cô,
nếu không phải một tháng trước tôi không đến thành phố
Hương làm việc, vô
tình phát hiện ra tranh của cô ở phòng tranh này, tôi thật
sự là không ngờ trải
qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn vẽ tranh. Tranh vẽ của
cô rất đẹp, tôi
rất thích, sau này nhất định cô sẽ trở nên nổi tiếng.” Tống
Thiên Sinh đến gần
Cố Thất Hải, “Cho nên, chúng ta làm một cuộc mua bán đi,
tôi trả tiền cho cô,
cô giúp tôi vẽ tranh.”
Cố Thất Hải cười một tiếng, vẻ mặt châm chọc.
“Cô yên tâm, năm đó tôi đã được gia đình cô chiếu cố rất
nhiều, nể tình cha
cô, về phần tiền công, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”
Tống Thiên Sinh lấy
ra một tấm danh thiếp, nhét vào tay Cố Thất Hải, tiện thể
cúi đầu nói bên tai
cô: “Ba năm không gặp, cô càng ngày nhìn càng giống cha cô,
không biết, liệu
kết cục của cô có giống với cha cô không nhỉ?”
Cố Thất Hải đẩy mạnh hắn ra.
Tống Thiên Sinh ổn định lại bước
chân, bình tĩnh nở nụ cười: “Tôi
chờ
ngày cô chủ động đến cửa tìm tôi.”
Hắn để lại những lời này, rồi tự nhiên xoay người rời đi.
Cố Thất Hải tức giận
đứng tại chỗ, nắm chặt danh thiếp của hắn ta, định
ngẩng đầu lườm bóng
dáng đáng ghét của hắn ta một cái, nhưng
lại ngoài ý
muốn thấy một bóng dáng mình vẫn mong nhớ đi tới.
___________
Sau khi trở về với mẹ từ hồ cá, Mã Tu Hòa lập tức đặt vé
máy bay, dọn dẹp
hành lý, cố gắng có thể trở về bên Cố Thất Hải trong ngày
cuối cùng của kì
nghỉ.
Cha dượng, em trai và em gái anh ở Đức biết được đột nhiên
anh phải rời
đi, đã phản đối rất nhiều, nhưng khi nghe mẹ anh nói là
anh vội vàng trở về
gặp bạn gái, liền cười tươi, dúi không ít loại quà cáp này
nọ cho anh, hy vọng
anh có thể chuyển tình cảm của bọn họ cho Cố Thất Hải chưa
từng gặp mặt.
Trước khi xuất phát, Mã Tu Hòa đã cố ý không báo cho Cố Thất
Hải ngày
anh về, sau khi lên phi cơ anh lại thầm chê mình đã ba mươi
tuổi rồi mà còn vì
một cô gái mà còn phải cẩn thận từng tí một như vậy.
Nghĩ sắp có thể gặp cô, cảm thấy khẩn trương rồi lại ngọt
ngào.
Mười mấy giờ
sau, Mã Tu
Hòa rốt cuộc
cũng tới thành
phố Hương, anh
nhanh chóng chạy về nhà trọ thì mới biết được Cố Thất Hải
không ở nhà. Anh
đành mở điện thoại gọi cho Cố Thất Hải, nhưng vẫn không thấy
cô nghe máy,
anh nhớ rõ mỗi lần cô
đến phòng tranh, điện thoại đều để ở chế
độ im lặng,
không đợi bản
thân quen với
múi giờ liền
quay ngược người
đi về hướng
phòng tranh.
Nhưng khi đến phòng tranh, Mã Tu Hòa còn chưa đi đến cửa
phòng tranh,
xa xa đã thấy một
người đàn ông mặc âu phục nói chuyện với
cô, người đàn
ông ấy còn đang có hành động thân mật với Cố Thất Hải.
Mã Tu Hòa chưa bao giờ thấy dáng vẻ Cố Thất Hải tức giận
như vậy, anh
không nói lời nào tiến
đến trước mặt Cố Thất Hải, lấy danh thiếp của người
đàn ông kia trong tay Cố Thất Hải.
Tống Thiên Sinh.
Cố Thất Hải sợ anh hiểu lầm, liền mở miệng giải thích: “Ông ta là bác sĩ
riêng của cha em trước kia.”
Mã Tu Hòa nhìn Cố Thất Hải: “Em sợ ông ta?”
Cố Thất Hải để cho Mã Tu Hòa vào nhà cô, từ trong phòng ngủ
lấy ra một
quyển sách, đưa cho Mã Tu Hòa.
Cô hỏi: “Anh có biết Cố Đình không?”
Mã Tu Hòa mở quyển sách ra, trên khắp trang giấy dán kín những
bài viết
về một vụ án ba năm trước.
Án diệt môn của họ nhà Cố.
Cố Đình là cha của Cố
Thất Hải, là một họa sĩ, trong giới họa sĩ cũng có
chút danh tiếng, là họa sĩ chuyên vẽ tĩnh vật, có danh tiếng
chủ yếu về năng
suất. Trước lúc Cố Đình đến chỗ Tống Thiên
Sinh khám bệnh,
ông đã gặp
chứng mất hứng sáng tác nghiêm trọng, lại còn mắc chứng lo
âu, điều trị thời
gian dài mà vẫn không có kết quả, cho đến tận ngày xảy ra vụ
án, chứng lo âu
của ông hoàn toàn bùng nổ, tự tay giết vợ là Đàm Lệ và cháu
gái Cố Chỉ của
mình giết, sau đó rồi tự sát. Bên cạnh thi thể của Cố Đình,
người ta phát hiện
ra một bức di chúc, Cố Đình nói rõ trong di thư, tất cả tài
sản của ông khi còn
sống toàn bộ chuyển về dưới tay Tống Thiên Sinh.
Mã Tu Hòa xem từng tờ từng tờ một, đối với vụ án này khi ấy,
anh cũng có
một số ấn tượng nhất định, nhưng chưa bao giờ anh thử liên
hệ vụ án này với
Cố Thất Hải.
Cố Thất Hải nói: “Vụ án này, năm đó chỉ điều tra một tuần
đã kết án, cảnh
sát vẫn luôn nghi ngờ hung thủ là cha em, nhưng chỉ có em mới
biết, hung thủ
thực sự là một người khác.”
Mã Tu Hòa lẳng lặng nhìn thấy Cố Thất Hải.
Khó trách cô luôn lẻ loi một mình, khó trách ở phương diện
vẽ tranh cô lại
có thiên phú kinh người như vậy, khó trách vì sao cô lại
ghét cảnh sát, tất cả
những nghi vấn xung quanh cô, giờ phút này đã được giải
đáp.
Cố Thất Hải
nhìn chằm chằm
vào tấm ảnh chụp Tống
Thiên Sinh, lạnh
lùng nói: “Tống
Thiên Sinh, em từng thề, cả đời
này cũng sẽ
không tha thứ
cho ông ta