Edit
+ Beta: An Dung Ni
Dù đã
biết bức tranh
cuối cùng đang
trong tay Cố
Thất Hải, Tống
Thiên
Sinh
lại không hề nóng lòng, trái lại, tâm trạng của hắn đang rất hưng
phấn.
Hắn âm
thầm cho người
đến khách sạn
mà Mã Tu
Hòa và Cố
Thất Hải
đang
dừng chân, phát hiện đêm qua hai
người đã tách phòng ngủ rồi,
không
còn
một thám tử khó xơi như Mã Tu Hòa, giờ Cố Thất Hải hoàn toàn
không
đáng
ngại với hắn nữa.
Hắn
đã nói qua, hắn chờ cô tự mình đến cửa.
Cố
Thất Hải còn nóng vội hơn dự đoán của hắn, mới qua một ngày liền
tự
mình
đến biệt thự của hắn.
Tống
Thiên Sinh dặn người giúp việc: “Nhất định phải thật cẩn thận
kiểm
tra
người cô ta, những thứ cô ấy mang đến, từng cái một đều phải kiểm tra
thật
kĩ.”
Người
giúp việc đáp lại: “Cố tiểu thư hôm nay chỉ mang theo hai thứ,
một
là
một bức tranh chân dung của cô ấy, hai là một hộp trà. Ngoài ra… ngay
cả
điện
thoại di động cũng không mang.”
Tống
Thiên Sinh và Cố Thất Hải quen nhau bốn năm trước, khi đó Cố
Thất
Hải
còn là một nữ sinh trung học bình thương, dù qua bốn năm, cô vẫn
không
quá
chú ý đến cách ăn mặc của bản thân. Nhưng hôm nay khi cô đến, mái
tóc
luôn
để xõa được búi gọn gàng, nhưng không mất vẻ xinh đẹp, tôn lên làn
da
trắng
trẻo thanh tú của cô. Mà cô còn thay cả áo khoác quần bò mà mấy
hôm
nay cô
vẫn hay mặc
thành một bộ
đồ sạch sẽ,
đẹp mắt khác,
vừa tinh tế
lại
đoan
trang, ngay cả Tống Thiên Sinh nhìn cô, trong ánh mắt cũng có chút
độc
ác.
Tống
Thiên Sinh âm thầm cảm thán, đáng tiếc, rất đáng tiếc.
Tống
Thiên sinh nói: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không đến
đây.”
Cố Thất
Hải chủ động
ngồi trước giá
vẽ, đặt những
thứ mình mang
theo
dưới chân:
“Tranh chân dung
của ông còn
một chút nữa
là xong rồi,
dù thế
nào,
chuyện đã đồng ý với ông thì cũng phải làm đến nơi đến chốn mới
được.”
Tống
Thiên Sinh khá tò mò xem Cố Thất Hải định làm gì, nhưng vẫn
ngồi
xuống
ghế sô pha đối diện giá vẽ. Gần giống như lời Cố Thất Hải nói, dù
thế
nào thì
tranh do cô
vẽ đối với
hắn cũng có
một sức hấp
dẫn rất lớn,
nếu tự
nhiên
bỏ dở, hắn cũng sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Ngoại trừ
cách ăn mặc,
hôm nay Cố
Thất Hải vẽ
tranh cũng rất
chuyên
tâm,
không còn dáng vẻ không yên lòng của mấy hôm trước, cô chỉ chăm
chú
vẽ
tranh, thậm chí còn không hỏi Tống Thiên Sinh một câu hỏi
nào.
Cố Thất
Hải đột nhiên
trở nên ngoan
ngoãn, Tống Thiên
Sinh lại không
thấy
quen. Hắn hỏi cô : “Nghe nói bạn trai cô đã rời đi rồi?”
“Ông
đã biết mọi chuyện, còn hỏi lại tôi làm gì?” Bàn tay cầm bút màu
của
Cố
Thất Hải không hề dừng lại: “Đáp án của
tôi với những gì ông biết có gì
khác
nhau sao?”
Tống
Thiên Sinh lúc này mới vỡ lẽ ra nguyên nhân vì sao hôm nay Cố
Thất
Hải
lại chú ý đến chuyện ăn mặc. Quần áo của cô hôm nay tuy rất đẹp,
nhưng
sắc
mặt cô vẫn có chút tiều tụy. Xem ra cãi nhau với Mã Tu Hòa đối với cô
là
đả
kích khá mạnh.
Tống
Thiên Sinh nhàn nhạt nói: “Thật tiếc, tôi còn nghĩ cậu ta có thể
theo
giúp
cô cả đời.”
“Không cần
cả đời.” Cố
Thất Hải thản
nhiên đáp. “Mọi
chuyện sẽ chấm
dứt
sau hôm nay thôi.”
“Cô
lại có ý gì?”
Cố
Thất Hải không đáp lại, một lúc sau cô đặt bút vẽ xuống, “Đã
xong.”
Tống
Thiên Sinh nhanh chóng đến bên người Cố Thất Hải, bức tranh
chân
dung
mà mấy ngày nay Cố Thất Hải vẽ cho hắn, hắn vẫn đặt ở thư phòng,
mỗi
một chút
tiến độ hắn
đều chăm chú
để ý, nhưng
hôm nay, sau
khi đã được
hoàn
thiện lại, bức tranh khiến cho hắn thấy ngạc nhiên không nói nổi
thành
lời.
Tống
Thiên Sinh cực kì say mê với bức tranh của cô, Cố Thất Hải vẫn
như
trước,
không mặn không nhạt cúi đầu thu dọn đồ vẽ, lại nghe được Tống
Thiên
Sinh
hỏi thật lòng: “Thất Hải, cô có thể vẽ tranh cho tôi tiếp được
không?”
Động
tác của Cố Thất Hải dừng lại một chút, cô quay đầu lại, cười một
cái
rất
đẹp: “Cả đời này cũng không.”
“Đừng từ
chối lời đề
nghị của tôi
nhanh như vậy,
sao cô không
thử nghĩ
cho
tương lai của mình một chút, lựa chọn nào
đối với cô mới thực sự là có
lợi?
Có tôi bồi dưỡng, dù muốn tôi chi ra bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể
khiến
cho
cô trở nên nổi tiếng, mà bối cảnh gia đình nhà cô có một bi kịch lớn
như
vậy,
đối với cô mà nói đó cũng là một ưu điểm cực kì lớn.”
“Ông
để tôi ở bên cạnh, không sợ có một ngày tôi sẽ ra tay giết ông
sao?”
Tống
Thiên Sinh cười lớn: “Sợ là cô làm không nổi.”
Cố
Thất Hải không phủ nhận, trái lại lại nói sang chuyện khác: “Bức
tranh
thứ
47 của cha tôi, tôi đã tìm thấy rồi.”
“Tôi
nghĩ cô sẽ mang nó theo rồi bỏ trốn chứ.”
Cố
Thất Hải không nói gì, chỉ cầm bức tranh dưới chân đưa cho hắn.
Tống
Thiên
Sinh đánh giá cô vài giây rồi mới cẩn thận nhận lấy, tranh của Cố
Đình
người
bình thường rất khó sao chép, sau khi nhìn kĩ một lúc, hắn mới xác
định
Cố
Thất Hải vừa đưa cho hắn bức tranh thật. Hắn thoáng yên lòng, nhưng
lúc
sau
lại tiếp tục cảnh giác. Theo hiểu biết của hắn về Cố Thất Hải, cô chắc
chắn
sẽ
không dễ dàng chắp tay đưa di vật quý giá của cha mình cho người
khác.
Nhưng
hành động tiếp theo của cô lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cô đang cầm một hộp trà giống như đang cầm vật báu. “Năm
đó sau khi
nhà
tôi xảy ra án diệt môn, tất cả tài sản tuy thuộc về ông, nhưng thực ra tôi
đã
lén cầm
đi một số
thứ, đó chính
là hộp trà
này, không biết
ông còn nhớ
nó
không?”
Cố Đình yêu trà, là bác sĩ tư nhân, Tống Thiên
Sinh tất nhiên là biết, sau
khi
Cố Đình qua đời, Tống Thiên Sinh đúng là
đã lấy được rất nhiều loại
trà
cực
phẩm trong biệt thự. Vì khi Cố Đình còn sống đã sưu tập rất nhiều loại
trà
khác
nhau, nếu thực sự Cố Thất Hải đã lén cầm đi một hộp mà hắn không
phát
hiện
ra thì cũng không có gì lạ.
“Hộp
trà này là hộp mà cha tôi mua năm sinh ra tôi, rất có ý nghĩa kỉ
niệm,
mấy
năm nay tôi vẫn tiếc nên không dám uống. Để cho mọi chuyện chấm
dứt
tại
đây, chúng ta cùng chia nhau đi.”
Tống Thiên
Sinh nhìn chằm
chằm hộp trà
trong tay Cố
Thất Hải, chậm
chạp
không đáp lại, Cố Thất Hải không thấy hắn lên tiếng phản đổi liền
xoay
người
định đi pha trà, đúng lúc này Tống Thiên Sinh gọi cô lại: “Để tôi đi
pha
trà.”
Cố
Thất Hải quay đầu lại, thản nhiên nhìn Tống Thiên Sinh một cái, sau
đó
nhẹ
nhàng ném hộp trà vào tay hắn.
Tống Thiên
Sinh là một
người theo chủ
nghĩa hoàn mỹ,
tuy hắn không
nghiên
cứu sâu về trà, nhưng nếu đây cũng là di
vật của Cố Đình giống
như
bức
tranh thứ 47 kia, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như hắn không thể tha
thứ
cho
sự bỏ sót này của bản thân. Đưa hộp trà này đến, nếu Cố Thất Hải thật
sự
muốn
ra tay với hắn, chắc chắn sẽ nhằm vào lúc pha trà để ra tay, nhưng để
cho
kẻ địch đi pha trà cho mình, sao hắn có thể đồng ý?
Tống
Thiên Sinh trong phòng bếp, cố ý dùng nước nóng tráng qua vài
lần,
nhưng
nước trà vẫn chỉ có mùi thơm đặc trưng của trà như trước. Sau khi
hắn
xác nhận
chắc chắn trà
này không có
vấn đề xong
hắn mới quay
người lại
mang
trà đến thư phòng, đột nhiên lưng hắn bị đánh mạnh vào lưng một
cái,
trước
khi ngất đi mấy giây, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau lưng
hắn,
Cố Thất
Hải đang mỉm
cười lạnh lùng,
một nụ cười
mà hắn chưa
nhìn thấy
bao
giờ.
__________
Khi
Tống Thiên Sinh tỉnh lại, ý thức của hắn vẫn còn chút mơ hồ. Chân
tay
hắn
cứng ngắc, muốn thử cử động một chút, thì phát hiện ra mình bị trói
chặt
lại
bằng dây thừng trên ghế, không động đậy được.
Sắc trời
đã về đêm,
thư phòng quen
thuộc trở nên
u ám vô
cùng, Tống
Thiên
Sinh thử gọi một tiếng, đột nhiên trước mặt có một ngọn lửa, ánh
sáng
bất
ngờ chiếu thẳng vào hai mắt, hắn vội vàng nhắm hai mắt
lại.
Cùng
lúc đó hắn nghe được tiếng cười nhạt.
“Tống
Thiên Sinh, nhìn ông bây giờ cũng thật chật vật quá nhỉ.”
Tống
Thiên Sinh nhận ra giọng của Cố Thất Hải, hắn nhớ đến nụ cười
của
Cố
Thất Hải trước khi hắn hôn mê, hắn lại chậm rãi mở mắt, Cố Thất Hải
đang
đứng
trước hắn, nhìn hắn từ trên cao.
Tống
Thiên Sinh rất ghét bị người khác đối xử như vậy.
“Cô
rốt cuộc là muốn làm gì?” Trước khi Cố Thất Hải vào nhà, hắn đã
để
cho
người hầu kiểm tra thật kĩ người cô, vì sao….
Cố
Thất Hải mỉm cười, tay đưa về phía búi, rất tự nhiên lấy một chiếc
dùi
cui
mini ra. Vì mỗi lần vào biệt thự của Tống Thiên Sinh, cô đều bị lục soát
người rất
kĩ, cho nên
hôm nay cô
ăn mặc rất
tỉ mỉ mà
vật mang bên
người
cũng rất
ít, thực tế
chỉ là một
thủ thuật che
mắt thôi, mục
đích chính là
để
Tống
Thiên Sinh buông lỏng cảnh giác với cô.
Tiếp
theo, cô cố ý mang trà của cha mình đến, khiến cho Tống Thiên
Sinh
nghĩ
sai là cô sẽ làm gì đó với lá trà, khi sự chú ý của Tống Thiên Sinh đặt
hết
lên
lá trà, cô có thể nhân cơ hội này dùng dùi cui điện đánh ngất hắn.
Nhưng
mà,
nếu không phải Tống Thiên Sinh luôn đa nghi, mỗi lần hai người gặp
mặt
ở
phòng khách, hắn đều cho giúp việc ở biệt thự nghỉ, nên cô mới không
lo
hành
động của mình bị ai phát hiện.
Tống Thiên
Sinh thầm hối
hận về quyết
định của mình
lúc trước, nhưng
trước
mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh hỏi Cố Thất Hải: “Cô phí tâm tư như vậy,
rốt
cuộc
là để làm gì?”
“Tôi
nói rồi, hôm tất cả mọi chuyện đều sẽ
chấm dứt.” Cố Thất Hải ngồi
xổm
xuống trước mặt Tống Thiên sinh, “Ba năm là thời gian đủ dài để sự
thật
của
vụ án năm đó được đưa ra ánh sáng.”
Tống
Thiên Sinh không quan tâm lắm cười lớn, “Cô còn muốn nói linh
tinh
đến
khi nào? Đừng quên là bạn trai cô vì không chịu đựng nổi chuyện này
của
cô
nên mới bỏ đi.”
Nhắc
đến Mã Tu Hòa, sắc mặt Cố Thất Hải có chút thay dổi, tiếc nuối,
ân
hận,
dịu dàng, không nỡ… Tất cả đều là tình cảm mà Tống Thiên Sinh đã
dự
đoán
trước.
Tống Thiên
Sinh tiếp tục
nói: “Sau ngày
tìm thấy Liêu
Tĩnh, tôi hôm
ấy
Mã Tu
Hòa đã một
mình đến đây
gặp tôi, cậu
ta nói không
chịu đựng được
một người
điên như cô
nữa, nên tôi
cho cậu ta
một số tiền
khá lớn, cậu
ấy
đồng
ý sẽ giúp cô tìm ra bức tranh cuối cùng của cha cô rồi vứt bỏ cô.
Thất
Hải,
thức tỉnh đi, ngay từ đầu, tất cả những người quan trọng nhất với cô
đều
rời
bỏ cô, đó chính là số mệnh của cô, phải cô đơn cả đời
này.”
Cố
Thất Hải bịt hai lỗ tai lại, nhưng giọng nói trào phúng của Tống
Thiên
Sinh
vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô, cô dù cố thế nào cũng
không
xua
đi được.
Tống Thiên
Sinh ung dung
nhìn Cố Thất
Hải, hắn đang
từng bước một
khiến
cho cô phải thua cuộc mà bỏ chạy.
Dù
hắn nhất thời sơ ý khiến cho cô thừa dịp chui chỗ trống thì sao, kẻ
thua
cuộc
mãi mãi là cô, mà hắn vẫn vĩnh viễn là người thắng.
Tống
Thiên Sinh bình tĩnh nói: “Cố Thất Hải, cô tự cho mình là ai? Cô
làm
sao
có thể trừng phạt nổi tôi?”
Cố Thất
Hải nghe vậy
liền chậm rãi
ngẩng đầu lên,
ngoài dự đoán
của
Tống
Thiên Sinh, vẻ mặt cô lại tràn ngập ý cười, kinh nghiệm và trực giác
của
Tống
Thiên Sinh nói cho hắn biết, cô bị điên rồi.
Cô nắm
lấy cổ áo
Tống Thiên Sinh,
“Mày nói tao
không thể trừng
phạt
được
mày? Vậy…. Tao sẽ giết mày.”
Vừa
dứt lời, Tống Thiên Sinh liền bị cô dùng sức
đẩy mạnh, cả người và
ghế
dựa đập mạnh xuống đất,
đau đớn liền ập
đến cùng với lưỡi dao sắc bén
đột
nhiên lóe lên trước mắt.