Kỷ Vân Hân nói xong thì tất cả mọi người đều dùng chung một loại ánh mắt không thể tin được nhìn nàng, bao gồm cả Giản Yên đang đứng ở trên sân khấu, nàng đối mặt với những ánh mắt nhìn chằm chằm kia, nghiêng đầu hỏi Lư Khai Bình đang ngồi ở bên cạnh: “Có vấn đề gì không?”
Không phải hỏi nàng người nào diễn tốt hơn sao?
Xác thực thì Giản Yên biểu diễn tốt hơn, khiến người ta rất muốn hóa thân vào nhân vật, lạc vào cảnh giới kỳ lạ, vừa rồi người kia quay đầu lại nhìn một chút, nàng thậm chí cảm thấy Giản Yên là đang nhìn nàng, Vi Khanh tuy rằng diễn cũng không tệ, nhưng mà nếu đem cả hai người ra so sánh thì nàng cảm thấy Giản Yên xuất sắc hơn một chút.
Lư Khai Bình cười gượng gạo hai tiếng: “Không có vấn đề gì a.”
Người ta đã nói muốn đi theo trình tự bình thường, thì chính xác là sẽ đi theo trình tự bình thường luôn a! Tuy rằng hắn biết từ trước đến giờ Kỷ Vân Hân luôn công tư phân minh, nói được làm được, nhưng giả sử Lê Vi Khanh là người mà hắn tự tay nhét vào đoàn phim, thì hắn cũng muốn tự để cho mình một chút mặt mũi.
Ai mà biết, Kỷ Vân Hân không nể mặt mũi của chính bản thân mình.
Tự tay tát vào mặt mũi của chính mình, chỉ sợ có mỗi một mình Kỷ Vân Hân làm được.
Còn đàng hoàng trịnh trọng làm trước mặt mọi người!
Nếu biết trước là như vậy, bọn họ không cần phải phiền nhiễu đau đầu vì không biết phải chọn ai. Sợ chọn Giản Yên Kỷ Vân Hân không cao hứng, lại sợ chọn Lê Vi Khanh thì La Tinh lại giở tính trẻ con không chịu.
Mệt mỏi a, nghĩ đến chuyện vừa rồi bọn họ do dự không biết nên quyết định như thế nào, Lư Khai Bình hận không thể quay về cách đây nửa tiếng để gõ gõ vào đầu chính mình, nói chính mình không cần suy nghĩ nhiều mà cứ chọn đi!
Hắn thở phào một hơi thả lỏng tinh thần, những người khác cũng thở phào theo hắn, La Tinh tay chống cầm, nhỏ giọng nói: “Kỷ tổng.”
Kỷ Vân Hân không hé môi trả lời, chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng, La Tinh cười: “Có phải cũng cảm thấy đoạn kịch bản này Giản Yên diễn rất xuất sắc đúng không?”
Nhân vật này hầu như là nàng vì Giản Yên mà tạo thành, Thành Hậu trong cái bộ phim kia nàng không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần, biết rõ kỹ năng diễn kịch của Giản Yên là ở chỗ nào. Vì lẽ đó khi bắt đầu buổi thử vai, nàng không thông báo cho diễn viên chính đến mà dùng hai người diễn viên phụ thay vào làm bạn diễn với Giản Yên. Nàng tin tưởng, chỉ cần nhìn xem Giản Yên đóng vai Linh Nguyệt, thì những người khác cũng đến thử vai này coi như bỏ qua, Lê Vi Khanh tuy rằng diễn cũng ổn, nhưng Giản Yên lại càng ổn hơn, Giản Yên chính là niềm tin của nàng.
Quả nhiên nàng không nhìn lầm người.
Mặc kệ là Giản Yên hay Kỷ Vân Hân, nàng đều không nhìn lầm người.
Kỷ Vân Hân có chút không muốn để ý tới La Tinh, do đó nhàn nhạt ừm trong cổ họng một tiếng, coi như bỏ qua cái đề tài này, không ngờ La Tinh còn đuổi theo nói chuyện với nàng: “Thật sự quá xuất sắc, nàng diễn kịch cứ như là ngôi sao đang phát sáng, sáng rực cả sân khấu, quá xinh đẹp.”
“Kỷ tổng, ngươi cảm thấy thế nào, có cảm thấy vậy không?”
Kỷ Vân Hân khoanh hai tay trước ngực, trầm mắt xuống, gật đầu: “Ừm.”
La Tinh cười híp mắt: “Không nghĩ tới, sẽ có ngày suy nghĩ của ta cũng giống như Kỷ tổng, vinh hạnh cho ta quá.”
Kỷ Vân Hân nhíu chặt mày, không nói lời gì nữa, trên sân khấu Giản Yên đã nhanh chóng chạy xuống dưới, nàng đứng trước mặt Tô Tử Kỳ, hai mắt óng ánh nói: “Tô tỷ, ta được thông qua rồi.”
Tô Tử Kỳ cũng không ngờ tới nàng được chọn, vừa rồi những người ở trên để Kỷ Vân Hân quyết định chọn ai khiến tâm nàng đều lạnh, cho rằng sẽ trực tiếp chọn Lê Vi Khanh. Trời mới biết tình thế xoay chuyển, lại xoay ngược trở về, nàng rất vui vẻ nói: “Diễn không tệ, rất tốt.”
Lê Vi Khanh đứng bên cạnh cắn răng liếc mắt nhìn Giản Yên, rồi lại nhìn về phía Kỷ Vân Hân đang ngồi ở trên sân khấu, lạnh lùng rên lên một tiếng quay đầu rời đi, Tần Dao ở phía sau khẽ gọi: “Khanh Khanh!”
“Khanh Khanh, ngươi chờ ta một chút!”
Lê Vi Khanh chỉ cảm thấy mặt mũi chính mình đều mất hết rồi, nàng đến trước cửa thang máy những người kia đều nhìn thấy nàng như thế nào, ở trong phòng thay quần áo những người kia cũng nhìn thấy dáng vẻ của nàng như thế nào!
Nàng là người cầm trong tay giải người tí hon màu vàng ở nước ngoài trở về nước, lại thất bại trước Giản Yên! Nàng thật sự không thể tin vào tai của mình, Kỷ Vân Hân sẽ tuyên bố người được chọn là Giản Yên! Nàng càng nghĩ càng bực bội trong người, giày cao gót bị nàng giẫm tạo nên tiếng kẽo kẹt trên sàn, hành lang chỉ có một tiếng động này vang lên không ngừng, Tần Dao theo sau lưng: “Khanh Khanh! Ngươi đi đâu vậy?”
“Phòng vệ sinh!” Lê Vi Khanh xấu hổ không dám về lại hậu trường sân khấu, nàng hướng về phía Tần Dao gọi: “Ngươi đi qua đấy lấy tui xách ta mang về.”
Tần Dao khẽ cắn răng: “Được.”
Lê Vi Khanh vọt vào một bồn rửa tay, nàng mở vòi nước lên, tiếng nước chảy ào ào khiến nội tâm của nàng bình tĩnh vài giây, bên trong những tấm ngăn ở sau lưng nàng phát ra một cuộc nói chuyện.
“Vừa rồi ngươi có thấy sắc mặt của Lê Vi Khanh không?”
“Ta có nhìn thấy, đều trắng toát cả lên, không phải nói chọn nàng là quyết định nội bộ sao?”
“Quyết định nội bộ cái quỷ a, kiêu căng đi lên lầu như vậy, chỉ sợ người khác không biết mình là ai, hiện tại thì hay cho nàng rồi, mất mặt đến như vậy, thật sự quá mất mặt!”
“Nhưng mà đến cùng thì nàng với Kỷ tổng thật sự có mối quan hệ không? Không phải người ta đồn các nàng là mối tình đầu của nhau hay sao?”
“Chậc chậc, trước đây hai người họ có gì không thì ta không biết, nhưng mà sau lần này thì ta khẳng định là không có, nếu như thật sự ở cùng một chỗ với nhau, thì Kỷ tổng làm sao lại để nàng mất mặt như vậy được?”
“Chắc là thế, nhưng mà lời đồn về hai nàng làm sao lại truyền ra ngoài được vậy?”
“Nghe nói là cái tạp chí lá cải nào đó, ai mà biết được làm sao lại truyền được ra ngoài, thật sự ngày hôm nay Lê Vi Khanh quá mức buồn cười!”
Lê Vi Khanh đóng vòi nước lại, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, nàng hít sâu một hơi, đè nén lại tâm tình tức giận đầy trời của mình, hàm răng cắn chặt, mặt trắng bệch, đầu lưỡi mang theo vị tanh từng chút từng chút một, người trong hai vách ngăn kia vẫn còn đang tán gẫu với nhau, đem nàng nói tới không còn chút giá trị nào, nàng đột nhiên xoay người, muốn đưa tay lên gõ cửa, dù gì trước đó cũng đã nhịn xuống rồi thì bây giờ cũng nên nhịn xuống vài giây nữa, cuối cùng hất cằm, rời khỏi phòng vệ sinh.
Tần Dao đứng đợi ở bên ngoài, sắc mặt nàng cũng vô cùng khó coi, nàng lúc ở phía sau sân khấu thu dọn đồ đạc cũng nghe được lời ra tiếng vào, giờ khắc này nhìn thấy Lê Vi Khanh đi ra nàng lập tức nói: “Kỷ tổng có ý gì đây?”
Không phải quyết định nội bộ là chọn Lê Vi Khanh đóng nhân vật này hay sao, làm sao lại chọn Giản Yên? Đây là muốn chơi các nàng à?
Vừa nghĩ tới lúc ở phía sau sân khấu nghe được những lời nói kia, nàng hận không thể đi lại xé miệng hết tất cả những người đó!
Sau khi lửa giận qua đi thì Lê Vi Khanh đã tỉnh táo lại, nàng cười nhạo: “Nàng có nói là quyết định nội bộ sao? Ngươi không thể nói nàng như vậy.”
Kỷ Vân Hân chỉ nói là có một cơ hội, thế nhưng phải cạnh tranh công bằng. Là chính mình quá mức tự tin, cảm thấy Giản Yên chỉ là một người đã từng xuất đạo vào mấy năm trước, mấy năm qua lại tránh bóng không có đứng trên sân khấu, thì làm sao có thể diễn tốt được? Là nàng quá bất cẩn.
Tần Dao vẫn giận đùng đùng: “Ngươi đừng nói tốt cho nàng, ta lần này muốn đi gặp nàng hỏi thử xem nàng rốt cuộc là có ý gì, nàng đây là muốn đem chúng ta ra làm trò khỉ hay sao?”
Lê Vi Khanh nhẹ giọng: “Được rồi.”
“Ngươi đừng tìm nàng nói nhiều.”
Tính cách của Kỷ Vân Hân nói sao thì sẽ làm đúng như vậy, nói như thế nào cũng vô dụng, không thay đổi được. Tần Dao thấy nàng vẫn che chở cho Kỷ Vân Hân có chút giận, cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nói: “Nếu không chúng ta đi về trước đi.”
Căn bản là tất cả lịch trình đều bị các nàng đẩy đi hết, nghĩ sau khi kết thúc buổi thử vai sẽ có một bữa tiệc, ai ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện không như ý muốn, các nàng thất bại, bữa tiệc cũng tự nhiên mà biến mất theo. Lê Vi Khanh không hé răng trả lời mà cứ đi thẳng về phía trước, vừa tiến vào hành lang thì chạm mặt Giản Yên đang đứng đối diện. Vây quanh bên người Giản Yên không chỉ có Tô Tử Kỳ mà còn có nhân viên, còn có một tiểu cô nương mặt mày khoảng hai mươi tuổi, đang một mặt sùng bái nói: “Yên Yên, khi nãy ngươi diễn thật tốt, đều đem nhân vật diễn đến sống lại.”
Nhân viên kia lúc trước đối với Lê Vi Khanh đều cung cung kính kính hiện tại lại đến bên cạnh Giản Yên nịnh nọt: “Tất nhiên là vậy rồi, ta cũng cảm thấy Giản Yên diễn thật tốt, ta ở dưới sân khấu xem đến nước mắt lưng tròng.”
Lê Vi Khanh cùng Giản Yên thoáng gặp nhau, nghe được xung quanh nói vậy nàng cười nhạt lên tiếng nói: “Các ngươi nói quá rồi.”
“Một điểm cũng không nói quá.”
“Không có nói quá.”
Lê Vi Khanh nắm chặt tay, môi cắn chặt giẫm giày cao gót rời đi, Giản Yên theo bản năng liếc nhìn về phía sau, Tô Tử Kỳ nói: “Nhìn cái gì vậy?”
Giản Yên hoàn hồn: “Không có gì.”
Tô Tử Kỳ đứng bên cành nàng: “Trở về thay quần áo đi, buổi trưa có một bữa tiệc, Cố đạo diễn muốn cho mọi người quen biết lẫn nhau cho nên muốn đi ăn một bữa cơm.”
Giản Yên gật đầu: “Được.”
Nàng nói rồi đi vào phòng thay đồ, bên trong liền kêu to, lúc thì Giản tỷ lúc thì Yên Yên, lúc trước là bởi vì Giản Yên thân thiết với La Tinh nên các nàng mới “Chăm sóc” Giản Yên rất nhiều, hiện tại thêm cả việc được chọn đóng phim, thì tự nhiên đều nghe đủ mọi lời nói vây quanh, Giản Yên nghe được các nàng nói thì chỉ có cười cười đáp lại, cuối cùng nói: “Cảm ơn mọi người.”
Tô Tử Kỳ nhìn Giản Yên không có kiêu căng, dáng vẻ trầm ổn nội liễm thì khá là vui mừng, thời gian đem nàng đi gọt giũa rất tốt, hiện tại đã hoàn toàn không còn nhìn thấy được dáng vẻ hồ đồ của trước kia nữa, đối mặt với tất cả tình huống nàng đều biết phải làm cái gì, đáy mắt Tô Tử Kỳ có ý cười.
Giản Yên thay vào một bộ đồ bình thường rồi đi ra, bên ngoài chỉ còn có vài người, hầu hết đều tản ra đi mất, Tô Tử Kỳ một bên xem đồng hồ một bên chờ đợi nàng, nghe được phía sau có tiếng mở cửa liền quay đầu, Giản Yên ôm hí phục đứng sau lưng nàng, Tô Tử Kỳ nói: “Hí phục cứ đặt ở chỗ này, lát nữa sẽ có người tới lấy, chúng ta đi ra cửa đi, các nàng đang đợi.”
Giản Yên giẫm giày cao gót mang theo túi xách đi theo sau Tô Tử Kỳ: “Người nào chờ ở cửa vậy?”
“Lư tổng với mấy người khác.” Tô Tử Kỳ nói, Giản Yên nhíu mày: “Không phải bọn họ đã đi trước rồi sao?”
Tô Tử Kỳ giải thích: “Nghe nói La biên kịch không chịu đi trước.”
Giản Yên dừng chân một chút, bị Tô Tử Kỳ kéo đi về phía trước, hai người đi bộ đến cửa công ty, ở đấy có ngừng mấy chiếc xe, ánh mắt Giản Yên quét qua tất cả liền nhìn thấy xe của Kỷ Vân Hân. Cơ hồ là phản ứng của bản năng, đi tìm kiếm theo bản năng, là một loại ký ức của cơ thể, nàng đối với bản năng này của chính mình có chút khinh bỉ. Ánh mắt chuẩn bị dời đi thì nhìn thấy cửa sổ xe của Kỷ Vân Hân từ từ mở ra, Giản Yên nhìn thấy nét mặt Kỷ Vân Hân, nét mặt lộ ra giống như đang thiếu kiên nhẫn, giống như muốn nàng nhanh chóng đi lên xe ngồi. Lúc trước cũng như vậy, vào ngày lễ hoặc ngày tết hai người sẽ cùng nhau về nhà, nàng lúc nào cũng bị Kỷ Tùng Lâm cùng Nhị lão gia của Kỷ gia lôi kéo ở lại nói chuyện, Kỷ Vân Hân sẽ lên xe trước, cũng không thúc giục nàng, chỉ có thả cửa sổ xe xuống, nàng vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy được nét mặt này của Kỷ Vân Hân.
Ký ức lúc trước lại giống hệt với tình huống hiện tại, trong nháy mắt đầu Giản Yên liền choáng váng, Tô Tử Kỳ cười nói: “La biên kịch tới rồi.”
Giản Yên hoàn hồn, thu hồi ánh mắt thì Kỷ Vân Hân nhìn về phía nàng, da Giản Yên rất trắng, mặc cái gì vào cũng đều xinh đẹp, chỉ là một chiếc quần dài bình thường nhưng bị nàng mặc vào lại nhìn ra có một chút phong tình, tóc mái bị gió lạnh thổi sang hai bên, lộ ra ngũ quan tinh xảo lại xinh đẹp, Tiểu Hắc ở khóe mắt càng thêm quyến rũ mê người.
La Tinh bước xuống từ một chiếc xe thể thao màu đỏ, nàng đi tới bên cạnh Giản Yên, làm cái tư thế mời, giống như đang mời một vị Công chúa, vừa đẹp đẽ lại vừa đáng yêu, trong phút chốc tâm tình của Giản Yên trở nên vui vẻ, cười nói: “Đừng trêu ta mà.”
Kỷ Vân Hân nhìn mặt nàng vui cười thì một tay đặt ở trên nút bấm của cửa sổ xe, ấn vào, cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, giọng nói của nàng lạnh băng: “Lái xe.”
Chiếc xe màu đen dẫn đầu rời đi trước cửa lớn, những chiếc xe đằng sau cũng chạy đi theo, Giản Yên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghe được La Tinh nói: “Thử vai có mệt hay không?”
Nàng vội vàng lắc đầu: “Không mệt, đúng rồi, vẫn chưa cảm ơn ngươi đã cho ta có hội này.”
“Khách khí làm cái gì.” La Tinh đạp chân ga, nàng cười nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn ta, nên thường xuyên mời ta ăn vài bữa cơm là được rồi.”
Giản Yên gật đầu: “Được, ta nhớ rồi.”
Ánh mắt La Tinh liếc nhìn Giản Yên, trong đáy mắt tràn đầy vui vẻ, chiếc xe ở trên đường chạy nhanh như bay. Có người vẫn đứng ở cửa của một chiếc xe khác, giọng nói nữ nhân lanh lảnh hỏi: “Có chụp được không?”
Một kẻ khác đưa camera lên: “Đều chụp được.”
Nữ nhân nhìn mấy tấm ảnh trong máy ảnh thì dương môi cười cười, đáy mắt trở nên lạnh đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Vân Hân: Lão bà ngày hôm nay không để ý tới ta, thất bại.
Giản Yên:...
Kỷ Vân Hân: Lão bà ngày hôm nay không có ngồi ta xe, thất bại thất bại.
Giản Yên:...
Lời editor muốn nói:
Lại nhớ tới lời của gia gia nói với Kỷ tổng: “Ngươi nhất định sẽ hối hận.”