cái gọi là số mạng, có đôi khi chỉ là chỉ là một ý nghĩ sai liền hỏng hết.
Ba năm sau, nước Ý.
"Thê Thê, em thật muốn đi sao?"
Tư Đồ Dục tựa trên ghế sa lon, nhìn Phương Thê, không, lúc này nên gọi là Tư Đồ Phương Thê mới đúng.
Thời gian ba năm, dung mạo của cô cũng không thay đổi bao nhiêu, chẳng qua là ánh mắt cũng không giống thôi.
Trước kia là cố làm kiên cường, cố làm bình tĩnh, mà bây giờ là một phần thong dong, một phần tự tin.
Người trải qua tôi luyện, luôn có thể tản mát ra một loại mị lực vô hình.
Cô bây giờ dung hợp thanh thuần và quyến rũ.
"Ừ."
Phương Thê gật đầu một cái nói.
Ba năm trước đây, Cô chỉ là muốn tới hiểu một ít chuyện, tuy nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện bề bộn như vậy.
Tư Đồ Dục, là con nuôi của cha cô, thậm chí cô còn gặp qua anh một lần.
Ban đầu ở Thành phố H, cái quán bar tên là chờ đợi.
Còn có một ít chuyện xưa.
Chuyện xưa là chân thật, Tư Đồ Dục bỏ lỡ một cô gái, vì vậy đến thành phố H chờ người con gái đó.
Một cái chờ đợi thành ba năm.
Nhưng cuối cùng không thấy được.
Phương Thê biết, bây giờ anh vẫn còn đang đợi.
Anh không tìm được cô gái kia, thậm chí không biết cô ấy rốt cuộc
Vì vậy điều có thể làm chỉ là chờ đợi.
Anh đã từng vì cô gái kia buông xuống tất cả, bất kể người nào khuyên đều không nghe.
Nhưng ở trong thời gian này, cũng là xảy ra rất nhiều chuyện không cách vãn hồi, cho nên anh cảm thấy là trách nhiệm của anh.
Anh trở lại, gánh tất cả gánh nặng.
Anh đối với cô rất tốt, mặc dù không có máu mủ gì, cũng cho cô cho tới nay muốn có được thân tình.
Người nơi này cũng rất tốt, khiến Phương Thê cảm giác mình tựa hồ một lần nữa có rất nhiều.
"Ừ, anh kêu người mua vé máy bay cho em."
Tư Đồ Dụ c mang theo vài phần cưng chiều nói, cũng không có hỏi cô tại sao.
Có vài người, có ân phải trả, Tư Đồ Dục chính loại này.
Ban đầu là Tư Đồ Diễm cứu anh, thu dưỡng anh, cho nên anh tự nhiên muốn tốt với đứa con gái duy nhất của ông.
Lúc ban đầu, có lẽ chỉ mang tâm tình báo ân.
Nhưng sau lại, là thật sự muốn cưng chiều cái người con gái khiến người khác đau lòng.
Anh đã từng hỏi qua Phương Dận, tại sao muốn mang cô ấy về đây?
Khi đó, căn bản còn không phải là thời cơ.
Cha anh làm sao không muốn gặp con gái của mình và người phụ nữa mình yêu, nhưng đến cuối, ông cũng nhịn được.
Bởi vì khi đó, ông còn không cách nào bảo vệ bọn họ.
Phương Dận cũng cười nói, Cô ấy là con gái của diễm ca.
Xác thực đến cuối cùng, cô khiến anh thay đổi cách nhìn.
Trong ba năm, Cô thật sự trưởng thành rất nhiều.
Cái thế giới này có đôi khi cũng là công bình, bạn bỏ ra bao nhiêu, tất nhiên sẽ lấy được bao nhiêu.
Cô bây giờ so với trước kia, dĩ nhiên là chói rọi rấy nhiều.
"Cám ơn anh trai."
Phương Thê nghĩ, có lẽ cái này gọi là mất rồi mà lấy lại được đi.
Cô mang theo lòng tuyệt vọng mà đến, lại ở nơi này từ tuyệt vọng lại nhận được cuộc sống mới.
Cô cũng không phải tội lỗi gì, cô là sự kết tinh tình yêu của cha mẹ cô.
Tình yêu thì ra là có rất nhiều loại.
Cha cô là yên lặng thủ hộ, là thành toàn.
Tình nguyện mình lưng đeo tất cả, tình nguyện chịu đựng phần tư niệm mấy chục năm kia.
Nhưng có lúc cô cũng sẽ nghĩ, đây phải chăng là hy vọng của mẹ?
Nhưng mẹ cô không ở đây, đáp án trong lòng cũng không cách nào có được.
Nhưng ít ra cô biết, cha cô không phải người xấu.
Phương Dận, Tư Đồ Dục, còn có rất nhiều người, cũng từng có qua ân huệ của ông, cho nên nguyện ý vì ông vào sanh ra t
Tiếc nuối chính là, cuối cùng cô vẫn không thể nhìn thấy cha cô một mặt.
Thì ra là ngay từ lúc mười năm trước, anh đã không còn trên đời này.
Phương Dận lừa cô, nhưng cô vẫn là nhịn không được cảm kích anh.
"Nói cám ơn gì, đứa ngốc."
Tư Đồ Dục cười nhạt, trong tươi cười vẫn như cũ mang theo cưng chiều.
"Mẹ, Lạc Lạc tay đau đau, anh trai khi dễ Lạc Lạc."
Một bé gái mềm mại đáng yêu đi tới bên người Phương Thê, đáng thương ôm chân Phương Thê , vừa nhìn chằm chằm đứa bé trai đi theo cô bé tới.
"Mẹ, con không có."
Bé trai gọi là Tư Đồ Dạ, tám tuổi, là con nuôi của Phương Thê, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp.
Nghe cô gái nhỏ nói như vậy, uất ức mà đối với Phương Thê nói.
Bé cũng chỉ có vào lúc này mới giống một đứa bé 8 tuổi.
"Tiểu Lạc Lạc, không cho khi dễ anh hai."
Phương Thê ngồi xổm xuống, lau khô nước mắt trên mặt Tư Đồ Lạc, cố ý nghiêm mặt nói.
Rõ ràng là bé gái, nhưng lại nghịch ngợm lại gây sự.
Mỗi lần làm chuyện, thường làm nhất chính là làm nũng.
Cho dù tức giận, vừa nhìn thấy gương mặt đáng yêu của con bé liền tức không nổi
Phương Thê có đôi khi muốn dạy dỗ, nhưng mọi người cứ nuông chiều bé, nuông chiều như một cô công chúa nhỏ.
"Mẹ hư, cậu ~~"
Tiểu Lạc Lạc thấy hình dạng đáng thương của mình
không chiếm được mẹ đồng tình, liền nhào vào trong lòng Tư Đồ Dục, lắc
lư thân thể nhỏ bé làm nũng, bộ dáng rất là đáng yêu.
Tư Đồ Dục ôm lấy cô bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ
nhắn ấy, "Tiểu Lạc Lạc, không cho nói mẹ hư, không phải con nói yêu mẹ
nhất sao?"
Lúc Phương Thê sinh tiểu Lạc Lạc trải qua rất nhiều quanh co, có thể nói là mất thật lớn hơi sức mới sinh ra.
"Lạc Lạc là yêu mẹ nhất, nhưng mẹ lại yêu anh trai."
Tiểu Lạc Lạc đáng thương nói.
"Con không phải rất thích anh hai sao?"
Tư Đồ Dục vừa cười nói.
Lúc bình thường, con bé luôn dính lấy anh trai mình, cũng không biết hôm nay làm sao?
"Ghét anh hai, anh hai không thích Lạc Lạc, thích người khác."
Tiểu Lạc Lạc chu môi, thở phì phò nói.
"Lạc Lạc, là anh hai sai, anh hai thích nhất Lạc Lạc đó."
Tư Đồ Dạ đi tới, lấy lòng nói.
Mới vừa rồi đi phía ngoài, bé cũng không phải là cố ý chơi với những bé gái khác.
Lạc Lạc thật nhỏ.
"Có thật không?"
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, quay người lại là không tức giận nữa.
Tiểu Lạc Lạc mở to mắt nhìn Tư Đồ Dạ hỏi.
Tư Đồ Dạ liền vội vàng gật đầu, "Anh hai thích nhất Lạc Lạc."
"Kia Lạc Lạc tha thứ anh hai, Lạc Lạc cũng thích nhất anh hai."
Tiểu Lạc Lạc nghiêm trang nói, lại nở một nụ cười tươi rói với Tư Đồ Dạ, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng lập tức hiện ra.
"Vậy không yêu mẹ sao?"
Phương Thê đi tới, cười hỏi.
"Cũng yêu mẹ nhất."
Tiểu Lạc Lạc vội vàng cười nói, đưa tay đánh tới Phương Thê, "Mẹ ôm."
"Con cũng yêu mẹ nhất."
Tư Đồ Dạ cũng liền vội nói.
Bé thật sự thích mẹ và em gái mới này.
Phương Thê một tay ôm qua tiểu Lạc Lạc, một tay sờ sờ đầu Tư Đồ Dạ, "Ừ, mẹ cũng yêu các con."
Thế giới của trẻ con luôn đơn giản như vậy.
Cùng bọn họ ở chung lâu, người cũng sẽ thay đổi vui vẻ không ít.
Tư Đồ Dục cũng đưa tới, "Cậu thật đáng thương, không có ai yê
"Lạc Lạc cũng yêu cậu."
Tiểu Lạc Lạc từ Phương Thê bên kia nhào tới, ở Tư Đồ Dục trên mặt hôn một cái, "Cậu ngoan."
Một tiếng ngoan này, khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
==========
Sân bay thành phố C.
"Mẹ, đây là nơi nào?"
Tiểu Lạc Lạc núp trong lòng Phương Thê, một đôi mắt to nhìn người đi tới đi lui.
"Đây là nơi mẹ ra đời."
Phương Thê đặt trên về nước đầu tiên là thành phố C.
Ba năm, đã ba năm rồi mình còn chưa tới thăm mẹ.
Trong ba năm nay, cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, còn một ít phần ẩn nhẫn.
Thời gian ba năm không tính quá dài, nhưng cô phảng phất như một người mới.
Trong ba năm nay, Cô đã trải qua rất nhiều chuyện trước kia cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Phương Thê một tay ôm tiểu Lạc Lạc, một tay dắt Tiểu Dạ đi tới cửa sân bay.
"Đại Tiểu Thư, tôi là Abel, là người điện hạ phái tới đón cô."
Một người đàn ông tóc vàng đi tới, nói tiếng phổ rất trôi chảy.
Cha Cô đã từng xa xứ đi Italy, từ một đứa nghèo bắt đầu đến cuối cùng thành lập Mạt điện, điện hạ là tôn xưng lúc trước đối với ông.
Bây giờ Tư Đồ Dục tiếp nhận vị trí kia, cũng tiếp nhận cái danh hiệu đó.
Nhưng mà đối với bên ngoài, anh chính là tổng giám đốc của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia KT.
Phương Thê không nghĩ tới anh vẫn là báo cho người quốc nội.
Ba năm trước đây, lúc cô tới đó đã trải qua một rung chuyển, nhưng mà bọn cô thắng.
Lúc này tình thế cơ bản đã bị khống chế.
Tập đoàn KT ở quốc nội cũng có công ty.
Abel từ Phương Thê trong tay nhận lấy hành lý, vừa
mang theo Phương Thê đi ra ngoài vừa nói: "Đại Tiểu Thư, nhà ở đã chuẩn
bị xong, nếu như cô không hài lòng, chúng ta lại chuẩn bị."
Phương Thê vốn là tính toán trước ở khách sạn mới tìm nhà ở, chỉ là như vậy cũng tốt.
Đáy lòng không khỏi đối với Tư Đồ Dục nhiều vài phần cảm kích.
"Ừ, cám ơn anh."
Ban đầu Phương Thê không có thói quen bị người gọi như vậy, nhưng bây giờ cũng quen rồi.
"Đây là chuyện tôi phải làm."
Abel trả lời lễ độ.
Anh đem Phương Thê dẫn tới một căn nhà.
Trước khi rời đi, anh cười nói: "Điện hạ nói qua,
Đại Tiểu Thư cần nghỉ ngơi, cho nên ba ngày sau, tôi lại tới đón Đại
Tiểu Thư đi
"Công ty gì?"
Phương Thê có chút nghi ngờ hỏi, anh cô dường như chưa từng nhắc cho cô biết.
"Công ty chi nhánh ở thành phố C đã đổi thành cửa
hiệu độc quyền bán trang phục thiết kế của Đại Tiểu Thư, Đại Tiểu Thư có tài hoa như vậy, đương nhiên không nên mai một."
Abel tiến lùi lễ độ, có mấy lời cũng nói được đúng mức.
Lúc Phương Thê ở đại học, bản thân học chính là ngành thiết kế thời trang.
Chẳng qua là sau lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, căn bản không có hướng mặt này phát triển.
Hai năm trước, sau khi Mạt điện tình thế ổn định,
cô bởi vì nhàm chán mà tham gia một cuộc thi thiết kế, không ngờ tới còn được nhận giải.
Hai năm qua, cô ở Ý còn có thương hiệu riêng của mình.
Chỉ là không có mở rộng quy mô.
Cô chỉ là tìm trở về hứng thú của mình, cũng làm cho cuộc sống của mình trở nên phong phú .
Nhưng mà bây giờ trở về quốc nội, cũng không thể dựa vào việc khác để sống, hay như vậy không tồi.
"Anh vất vả rồi."
Phương Thê vẫn là thích tổ quốc của mình, mặc dù Italy có rất nhiều nơi làm cho Cô nhớ thương.
Chỉ là thỉnh thoảng trở về một chuyến ở một thời gian ngắn cũng không sai.
"Đây là tôi nên làm, về sau tôi chính là trợ lý đặc biệt của
Abel là người mà anh cô chọn, Cô tự nhiên tin tưởng.
Cho nên nói mấy câu nữa, anh ta đã rời đi.
Phương Thê mang theo hai đứa bé vào nhà.
Vốn cô cũng muốn về thành phố H, chỉ là hay ở lại chỗ này cũng tốt.
Dù sao nơi này là nơi cô ra đời.
"Mẹ, con buồn ngủ."
Tiểu Lạc Lạc ở trong lòng cô ngáp một cái nói.
Phương Thê nhìn đứa con gái trong lòng, lại nhìn con trai ở một bên, đáy lòng cũng có một tính toán.
Cô không yên lòng đem tiểu Lạc Lạc giao cho người khác, cũng không muốn.
Cho nên cô sẽ không đi quản lý một công ty, cô chỉ muốn làm nhà thiết kế là tốt rồi.
Hơn nữa thương trường quá mệt mỏi, cũng không thích hợp cô.
Cô muốn nhìn con mình từ từ lớn lên, mà không phải bỏ rơi bọn họ.
"Được, mẹ dẫn con đi ngủ."
Căn nhà được chuẩn bị Phương Thê rất hài lòng, đại khái là anh cô tự mình dặn dò.
Phương Thê đem tiểu Lạc Lạc đặt trên giường nhỏ, đi ra khỏi phòng, đối với Tư Đồ Dạ vẫy vẫy tay.
"Tiểu Dạ, về sau ở nơi này sống được không?"
Tiểu Dạ thật biết điều, có lúc ngoan đến khiến người khác đau lòng.
Tiểu Dạ cũng rất thông minh, có thể nói là một thiên tài.
Bây giờ bé đang học chương trình của trung học.
Nhưng Phương Thê cảm thấy một đứa trẻ nên có tuổi
thơ nó, cho nên không để bé nhảy lớp, cũng không buộc bé làm việc không
thích làm.
"Dạ, chỉ cần ở chung một chỗ với mẹ và lạc lạc là được ạ."
Tư Đồ Dạ ngồi ở một bên cười nói.
"Ừ, Tiểu Dạ thật biết nghe lời, mẹ ôm con một cái."
Phương Thê mở cánh tay ra về bé, bé ngẩn người mới nhào vào trong lòng Phương Thê.
Dù sao cũng là trẻ con, tự nhiên cần ấm áp.
Phương Thê đã từng thiếu hụt ấm áp, thiếu hụt thân tình, cho nên cô muốn cho bọn họ toàn bộ yêu thương.
Phương Thê ôm Tiểu Dạ ngồi ở trên đùi cô, cười hỏi: "Muốn mẹ kể chuyện xưa cho con nghe không?"
"Mẹ, con không phải Lạc Lạc."
Tiểu Dạ hơi đỏ mặt nói.
"Tiểu Dạ thật đáng yêu, nhưng mẹ muốn con nghe làm sao giờ?"
Phương Thê cố ý cọ mặt bé nói.
Tiểu Dạ ở trước mặt cô mới đáng yêu như thế.
"Mẹ, mẹ đang làm nũng
Tiểu Dạ đột nhiên nghiêm trang hỏi.
Phương Thê còn chưa kịp mở miệng, bé cười híp mắt
nói: "Nếu như là mẹ àm nũng, vậy con cũng không còn cách, mẹ kể đi, Tiểu Dạ nghe đây."
Bé áp vào lòng Phương Thê , chờ đợi Phương Thê mở miệng.
Ách, cô quên, thằng nhóc này trước mặt cô thoạt nhìn rất ngoan, thật ra căn bản thì là một cái phúc hắc.
Chỉ là một điểm này, bé chưa bao giờ ở trước mặt họ hiện ra thôi.
Vì vậy Phương Thê kể một chuyện xưa vô cùng ngây thơ.
=======
"Shine, người lần này về nước vốn định ở lâu sao?"
"Shine, style mới bao lâu mới có mặt trên thị trường?"
"Shine, . . . . . ."
Từng cái một vấn đề theo nhau mà đến.
Đối mặt tình cảnh như thế, Phương Thê có chút ngoài ý muốn.
Cô ở Ý có chút danh tiếng, thật không nghĩ đến ở quốc nội cũng sẽ có người biết.
Shine là Cô ban đầu ở đóng góp thời điểm tiện tay viết xuống dấu hiệu, nhưng bây giờ thành tên của Cô.
Mà nhãn hiệu của cô gọi là SUNSHINE.
Khi đó, Lạc Lạc mới vừa ra đời không lâu, kiện thứ
nhất tác phẩm của cô là từ nụ cười như ánh mặt trời của Lạc Lạc khi chào đời mà ra.
Cô nghiêng đầu nhìn Abel, lại thấy anh cho cô làm dấu hiệu.
Cô gật đầu, sau đó trả lời vấn đề của từng ký giả, thái độ hào phóng thong dong.
Hôm nay, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng mình thiết kế, gợn tóc to, trên mặt mang trang sức trang nhã.
Thời gian ba năm, thuộc về cô là loại đặc hữu thanh thuần cũng không có theo thời gian mà biến mất.
Nhưng trong ba năm, cũng làm cho cô nhiều hơn một phần quyến rũ thuộc về người phụ nữ.
Cô bây giờ, càng thêm chói lọi.
Có người từng nói qua, người phụ nữ bởi vì tự tin mà xinh đẹp.
Có lẽ là thật.
Tìm được chỗ ngồi thuộc về mình, đi trên con đường mình thích.
Đợi đến trở lại một vài vấn đề, Phương Thê mới xoay người đi vào công ty.
Abel lúc này mới chào đón: "Đại Tiểu Thư, đây là
điện hạ muốn cho cô kinh hỷ, ngay từ lúc một năm trước, điện hạ đã đem
thương hiệu của cô dẫn vào quốc nội, mà quốc nội người của cũng rất
thích phong cách thiết kế của Đại Tiểu Thư. Còn lần này chúng ta muốn
hoàn toàn mở rộng thị trường trong nước, như vậy tuyên truyền ắt không
thể thiếu. Kính xin Đại Tiểu Thư tha lỗi."
Một năm trước sao?
Phương Thê nhớ người anh yêu thương mình, khóe miệng không khỏi gợi lên nhất mạt nụ cười.
Thì ra là anh ấy đã sớm đoán được mình sẽ trở về, vốn lót đường xong
Anh hung ác, anh tuyệt, cũng không ở trước mặt thân nhân mình biểu diễn.
Nhưng cũng không đại biểu anh vô hại.
Ở Ý, ai không kính anh ba phần.
Năm đó cha chọn anh là người thừa kế có lẽ cũng là vì anh có phần kiên quyết này đi.
Anh cũng có chuyện mình thích, pha rượu, anh cũng là Italy nổi danh người pha chế rượu.
Tựa hồ ban đầu anh chính là bởi vì pha chế rượu gặp cô gái kia .
Phương Thê chỉ hy vọng, anh có thể đợi đến người thuộc về anh.
Thỉnh thoảng nhìn trong mắt anh dính nét u buồn, Cô sẽ nhớ tới ban đầu lần đầu tiên ở trong quán bar nhìn đến anh cái loại
kia... cảm giác khó hiểu.
Khi đó ai sẽ nghĩ tới, giữa bọn họ lại còn có liên lạc như vậy.
Khi đó lại có ai có thể nghĩ tới, anh là tổng giám đốc tập đoàn KT.
Số mạng, có lúc thật là một loại vật kỳ quái.
"Tôi hiểu, nên làm sao anh quyết định, về sau chuyện của công ty cũng muốn nhờ vào anh."
Cô không làm gì sai, cho nên cô không sợ hãi bị người quen biết.
"Đại Tiểu Thư, tôi hiểu, điện hạ cũng dặn qua, những chuyện vụn vặt kia không cần Đại Tiểu Thư quan tâm."
Abel nói.
"Ừ, về sau vất vả anh
Phương Thê học không được vênh váo, cũng sẽ không bởi vì thân phận bây giờ mà kiêu ngạo.
Cho nên Mạt điện rất nhiều người thích Cô.
Những chuyện từng xảy ra, Phương Thê không muốn lại nhớ nữa, cô kiên trì được, chính là cô thắng.
"Đây là chuyện tôi phải làm."
Abel vừa muốn nói gì, liền có người đến tìm anh, Phương Thê ý bảo anh tự mình làm việc mình là được rồi.
Đợi đến chỉ còn lại có một mình cô, Cô mới gọi điện thoại cho Tư Đồ Dục.
"Anh hai, cám ơn."
"Cám ơn cái gì, đứa ngốc."
Giọng nói của Tư Đồ Dục truyền đến.
"Em sẽ làm tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của anh hai."
"Ừ, anh hai tin em , em của anh luôn chói lọi."
Tư Đồ Dục rất bao che, đây có lẽ là cách làm nhất quán của người Mạt điện bọn họ.
Bây giờ trừ cô ra đáy lòng chính là người kia, anh đau nhất chính là Phương Thê, dĩ nhiên còn có tiểu Lạc Lạc.
Sau khi cúp máy, Phương Thê liền đi về phía kia.
Đi vài bước, điện thoại di động không ngờ vang lên, liếc mắt nhìn một con số, Cô nhấn nút trả lời.
Vừa kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng bất mãn
"Thê Thê, em trở về nước cũng không nói một tiếng cho anh biết?"
Tư Mị vào một năm trước đã tới Italy, tìm được cô.
"Xin lỗi, em quên."
Đối với Tư Mị, Phương Thê không biết nên nói gì.
Nhưng từ lúc đó về sau, anh không hề đề cập tới chuyện trăng gió nữa, cô cũng không tiện nói gì.
Dù sao khoảng cách giữa hai năm thời gian, có lẽ có ít đồ đã sớm thay đổi.
Nhưng nếu như là bạn bè, Cô tự nhiên rất thích ý.
"Thê Thê thật sự không đem anh để ở trong lòng, anh thực đau lòng."
Phần vô lại kia của Tư Mị cũng không theo thời gian biến mất.
"Được rồi, thật xin lỗi, nếu như lần sau anh tới thành phố C, em mời anh ăn cơm."
Lần này Cô thật sự quên mất, bởi vì trở về nước, chuyện ở Italy bên kia cũng phải giải quyết xong.
"Có thật không? Thật ra thì anh bây giờ đang ở thành phố C rồi, đợi lát nữa mang tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ cùng đi ăn cơm."
"Được , em chờ điện thoại anh."
Cúp điện thoại sau, Phương Thê cười cười, người này quả thật là có chuẩn bị mà đến.
"Đại Tiểu Thư, tới đây một chút, có người muốn chụp hình với cô."
Abel
Phương Thê gật đầu một cái, đi theo anh hướng bên kia chạy tới đi.
Cô biết, trường hợp long trọng như vậy cũng là anh Cô đặc biệt an bài.
Dù sao Cô không phải là minh tinh gì, cho dù có chút danh tiếng trong ngành thiết kế, làm sao đến nhiều ký giả như vậy.
============
Tư Đồ Dục lần này xác thực làm được rất lớn, ít
nhất ở rất nhiều thành phố radio cũng tuyên truyền ngôi sao mới Shine
trong ngành thiết kế thời trang trở về nước.
Trên màn hình lớn của thành phố có đưa tin về cuộc phỏng vấn của cô, thong dong mà thỏa đáng.
Chính là ban đêm, Thành phố H bởi vì kẹt xe mà có một hàng xe dài.
"Thiếnhà họ Âu, có muốn nghe radio giải buồn không?"
Lão Vương quay đầu hỏi Doãn Văn Trụ ngồi ở ghế sau.
"Ông muốn nghe thì nghe."
Doãn Văn Trụ trả lời.
Lão Vương mở radio ra, radio vừa lúc ở phát sóng cuộc phỏng vấn của Phương Thê.
Tiếng của Cô liền thông qua làn sóng điện truyền đến trong tai Doãn Văn Trụ.
Chẳng qua là chốc lát, lão Vương đã đổi đến một kênh khác.
Doãn Văn Trụ không khỏi nhíu mày một cái, nói: "Lão Vương, chuyển tới kênh vừa rồi."
Vì sao thanh âm kia quen thuộc như vậy, thật sự giống từ sâu trong trí truyền đến.
Lão Vương theo lời, chuyển lại, thanh âm bên trong cũng đã kết thúc.
Chỉ có tiếng nói của người chủ trì đang nói chuyện, "Người thích SUNSHINE nhất định rất vui, tin tưởng Shine trở về nhất
định sẽ cho chúng ta mang đến nhiều niềm vui hơn."
Doãn Văn Trụ chân mày lần nữa cau, chỉ là lại không nói gì nữa.
Cảm giác như thế đã lâu không có.
Chỉ là nhà thiết kế này anh cũng biết, Thê Thê tựa hồ thật thích trang phục của nhà thiết kế này, mặc dù anh không thấy được.
Chỉ là nhất định là rất đẹp.
Nghĩ tới đây, anh lại bấm một số điện thoại.
"Thê Thê, anh kẹt xe, có thể sẽ trở về trễ tý."
"Ừ, em không sao, đã thành thói quen."
Thời gian ba năm, thế nào còn không thể quen.
Lúc ban đầu hận qua, nhưng cuối cùng còn không phải là học đón nhận.
"Thiếnhà họ Âu."
Lão Vương có chút lòng chua xót kêu lên.
"Lão Vương, ông làm sao vậy?"
Doãn Văn Trụ cười cười nói, chẳng qua là tầm mắt không có tiêu cự.
"Không có gì, lão chỉ là muốn nói trận kẹt xe này không biết chừng nào mới
Lão Vương hất đầu, lặng lẽ nói.
Bọn họ một mực ở nhà Doãn Văn, đã sớm đem Doãn Văn Trụ làm thành con của mình.
Nhìn đến anh như vậy, tự nhiên sẽ cảm thấy đau lòng.